Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 316: Tâm Của Nữ Hoàng (3)

Mọi người cuối cùng là nhẹ nhõm trong lòng, hướng ra ngoài thối lui. Tần Tiêu xen lẫn trong những người này, cũng đi ra ngoài, nghĩ thầm cuối cùng là xong việc. Thay đổi triều đại. . . Không nghĩ tới, ta cũng có thể làm được việc này, mặc dù chỉ là tiên phong tay chân cùng dây dẫn nổ!

Đột nhiên, Võ Tắc Thiên lên tiếng:

- Tần Tiêu, ngươi lưu lại, trẫm có chuyện nói với ngươi.

Trong lòng Tần Tiêu nhảy dựng lên, hắn kiên trì đi đến trước mặt Võ Tắc Thiên chắp tay xá một cái:

- Bệ hạ ...

Võ Tắc Thiên ho khan kịch liệt, một cung nữ bên cạnh cầm mấy cái gối đầu lót đến sau lưng của nàng, lúc này nàng mới thư thái hơn một chút.

Tần Tiêu trong lòng thẳng bồn chồn: không thể nào, ta chỉ là tiểu tốt, nói cái gì với ta?

Tần Tiêu giương mắt nhìn Võ Tắc Thiên vài lần, thấy nàng hiện tại mới thật là người bảy tám chục tuổi, thần sắc, khuôn mặt đều già nua tới cực điểm, tánh mạng phảng phất cũng chỉ còn lại có một tia khí tức, tùy thời khả năng tắt ngấm.

Trong lòng Tần Tiêu ẩn ẩn có chút không đành lòng: Nói như thế nào, Võ Tắc Thiên đối với chính mình vẫn còn có chút ân tình đấy. Hơn nữa cho tới nay, nàng đối với ta cũng coi như chiếu cố, thậm chí có thể nói có chút ít yêu thương cùng che chở.

Ta hiện tại đi theo Trương Đông Chi làm ra chuyện như vậy ra, thật có chút bạch nhãn lang (khinh bỉ) ... Cho dù ước nguyện ban đầu của ta là vì gạt bỏ hai tai họa là hai người. Nhưng mà sự thật chính là sự thật, chính mình trảm quan giết một mạch liều chết tiến đến, còn lấy hết danh tiếng. . .

Tần Tiêu cho rằng nàng muốn hỏi chuyện của bản án, không ngờ Võ Tắc Thiên ho một hồi, trầm giọng nói:

- Tần Tiêu, ta biết rõ hiện tại trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì. Ngươi làm chuyện có lỗi với trẫm, trẫm nhất định ghi hận ngươi, thậm chí muốn xử tử ngươi đúng không?

Tần Tiêu giương mắt nhìn Võ Tắc Thiên thấy ánh mắt của nàng trống rỗng, nhìn không ra bất luận phản ứng cảm xúc gì, nhất thời có chút buồn bực, hắn trầm mặc không nói gì.

Võ Tắc Thiên tiếp tục nói:

- Kỳ thật từ lúc ngươi phá án Giang Nam trở lại, trẫm vẫn suy nghĩ, ngươi sẽ trở thành con dao hai lưỡi. Làm việc thật tốt thì mọi việc đều thuận lợi; hơi có sai lầm, ngươi có thể đem trẫm lên đường hoàng tuyền. Không nghĩ tới, hôm nay quả nhiên ứng với dự đoán lúc trước. Tần Tiêu, ta thu được di thư của Địch Quốc lão tiến cử một khắc này, trẫm đã biết rõ, ngươi cuối cùng không phải vật trong ao. Trẫm, kỳ thật không trách ngươi. Trẫm trong triều trà trộn nhiều năm như vậy, khắc sâu biết rõ, rất nhiều chuyện không thể chính mình quyết định. giống với, ta lúc đầu giết hai đứa con trai , một đứa con gái của mình cùng rất nhiều những người khác...

Trong lòng không khỏi Tần Tiêu run lên: không trách ta, vậy lưu ta lại, nói với ta những lời này làm gì?

Tần Tiêu cúi đầu nói:

- Bệ hạ, vi thần. . . Thật sự là làm cho bệ hạ thất vọng rồi. . .

Võ Tắc Thiên cười cười với vẻ mặt tái nhợt:

- Thất vọng? Cái gì là thất vọng? Trẫm luôn hy vọng ở ngươi, vẫn luôn muốn ngươi có thể làm lương thần Đại tướng. Ngày ấy ngươi đánh bại đệ nhất dũng sĩ Đột Quyết, trong lòng Trẫm kỳ thật thập phần cao hứng, rất muốn đem ngươi gọi tiến vào cung ở trước mặt ban thưởng, nhưng mà thân thể trẫm thật sự là không khỏe .. Tần Tiêu, ngươi biết không, đến từ nửa năm trước, ngươi ở trước mặt gọi bốn chữ: "hoàng đế nãi nãi" thì ta đã không tự chủ coi ngươi là con cháu... Thân tình, thân tình đâu, trẫm còn có cái gì thân tình đáng nói! Nhi nữ của Trẫm còn muốn giành ngôi vị hoàng đế, cùng trẫm lục đục đùa bỡn quyền mưu! Hết lần này tới lần khác ngươi không có quan hệ huyết thống nhưng trẫm lại cảm giác được sự thân tình.

Tần Tiêu không khỏi có chút khó hiểu, hắn thì thào nói: thân tình? . . . Từ trên người của ta? Nguyên lai nữ hoàng Võ Tắc Thiên nhìn như tâm như sắt đá, nội tâm cũng có một mặt cực yếu ớt ...

Tần Tiêu thấp giọng nói:

- Bệ hạ. . . Kỳ thật, ước nguyện ban đầu của Tần Tiêu không phải là muốn bức vua thoái vị, chỉ là muốn. . .

Võ Tắc Thiên vô lực khoát khoát tay, buồn bã lắc đầu nói:

- Đừng nói nữa. Trẫm biết rõ ngươi kế tiếp muốn nói cái gì, đơn giản là Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông tai họa triều đình như thế nào, cấu kết giặc ngoại xâm như thế nào. Ngày hôm trước đám người Trương Đông Chi tới gặp trẫm lúc, trẫm vừa vặn thân thể tốt hơn một chút, ngay tại ngự thư phòng liền đưa bọn chúng tiến đến. Không nghĩ tới, ba lão gia hỏa bọn hắn lại là muốn liên danh bảo vệ ngươi làm làm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, đi thăm dò dân án. Trẫm lúc ấy liền suy nghĩ, bọn họ là không phải phát giác cái gì khác thường, muốn lợi dụng năng lực xử án của ngươi thay họ là việc. Nhưng mà trẫm lại không thể không đáp ứng đám người, đồng thời cũng thật không ngờ, đám người tra được người bên cạnh trẫm. Thật đáng buồn ah! Trẫm rõ ràng một mực cũng không biết, hai người bọn họ gạt trẫm đã làm nhiều chuyện như vậy. Chỉ sợ trong thiên hạ, cũng chỉ có trẫm là không biết...

Tần Tiêu trầm mặc không nói, trong lòng liên tục thở dài: làm hoàng đế, thật là rất không có thú vị. Người bên cạnh sủng ái tín nhiệm cũng muốn chơi phản bội. . . Hoàng đế cũng là người, tìm bạn ở cùng cũng nhân chi thường tình. Chỉ là ai bảo nàng là hoàng đế? Hoàng đế làm sai sẽ khiến người trong thiên hạ phẫn nộ!

Võ Tắc Thiên nhìn thoáng qua Tần Tiêu, tiếp tục nói:

- Náo loạn như vậy một lần, một nhóm người muốn bắt đầu thăng chức rất nhanh, một nhóm người muốn đầu người rơi. Nhất triều thiên tử triều thần, đạo lý như vậy, ai cũng minh bạch. Tần Tiêu, đã trải qua chuyện lần này ở Giang Nam, trẫm xem như nhìn rõ ràng rồi, trên người của ngươi, có năng lực cùng kiến thức cực khác thường nhân. Trẫm một mực kỳ quái, ngươi bằng chừng ấy tuổi, tại sao lại có tâm trí như thế. ikienthuc.org

Tần Tiêu há to miệng nói:

- May mắn là có... Có phương pháp dạy bảo của Ân sư!

Trong lòng của toát mồ hôi nói: có một số việc, như là xuyên việt, đến từ tương lai thế kỷ 21, thật sự là đối với lão nhân gia ngài giải thích không rõ ràng lắm, không có ý tứ!

Võ Tắc Thiên lạnh nhạt cười khổ lắc đầu:

- Thôi. . . Trẫm coi như ngươi là kỳ tài ngút trời a. Tần Tiêu, ở chỗ này chỉ có hai người ta và ngươi, ta hỏi ngươi một câu, ngươi nói thật với ta: Ngươi có phải đem Lý Tiên Huệ từ Giang Nam dẫn tới Kinh Thành hay không? Hiện tại, ngươi xử lý nàng xử lý như thế nào?

Trong lòng Tần Tiêu xiết chặt: như thế nào. . . Hỏi việc này rồi sao? Àm sao có thể nói! Đánh chết cũng không có thể nói thật ah!

Không để Tần Tiêu suy nghĩ nhiều, Võ Tắc Thiên tiếp tục nói:

- Ngươi yên tâm, trẫm cam đoan với ngươi, tuyệt không truy cứu bất luận kẻ nào đắc tội. Đồng thời, trẫm hiện tại cũng dùng thân phận hoàng đế nãi nãi hỏi ngươi vấn đề này. Ngươi biết không, kỳ thật, Tiên nhi là tôn nữ nhi trẫm sủng ái nhất ... Trẫm lúc ấy hạ thánh chỉ cũng đã lập tức hối hận, hơn nữa, một mực đều đang hối hận!

Tần Tiêu nuốt nước miếng một cái cố lấy dũng khí, nhìn hoàng đế nãi nãi nói:

- Tiên nhi. . . Hiện tại đã là chính thê của Tần Tiêu!