Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 26: Kỳ văn cây dâu cổ (2)

- Có địa phương nào không nên đi.

Sắc mặt của tiểu nhị biến sắc, nói:

- Công tử chuẩn bị ăn cơm không nên nói tới chuyện này, miễn cho ảnh hưởng tới mùi vị.

Tần Tiêu cười một cái:

- Không sao, ta muốn nghe một chút.

Tiểu nhị ca vội ho một tiếng, hơi có chút khẩn trương nói ra:

- Ra khỏi thành đi tới hướng đông hơn ba mươi dặm có một thôn làng, tên là Cổ Tang Thôn. Trước đó không lâu, tại đó có...

Tiểu nhị ca hạ giọng, trên mặt còn mang theo một tia sợ hãi, tiến đến bên tai Tần Tiêu nói ra.

- Chuyện ma quái!

Tần Tiêu nghe vậy cả kinh, lập tức cười nói:

- Nói nghe một chút, ma quỷ thì có gì mà náo?

- Dọa, công tử cũng đừng có không tin, đây đều là thật! Đều có người tận mắt nhìn thấy!

Tiểu nhị cả kinh nói:

- Trước đó không lâu trong nghĩa địa Cổ Tang thôn có tiếng động, mới đầu mọi người tưởng rằng có lợn rừng vào phá mộ. Về sau động tĩnh càng lớn, hơn nửa đêm thì có người đào mộ.

Phạm Thức Đức lắc đầu:

- Chưa hẳn là chuyện ma quái đâu, hoặc là trộm mộ nói không chừng.

Tiểu nhị ca gật gật đầu vội vàng nói:

- Vị đại gia này thật có kiến thức. Mới đầu mọi người còn tưởng rằng là đào trộm mộ, nhưng sau ban ngày ra xem xét thì mộ phần bị đào đã lấp kín. Có người đem những mộ này đào lên xem, căn bản không phát hiện có gì đáng giá. Hơn nữa, chôn cất ở chỗ đó đều là bình dân, làm gì có bảo bối mà đào cơ chứ. Hơn nữa bị đào đều là những ngôi mộ mới, hơn nữa đều là mộ phần của nữ tử.

Ba người đồng loạt cả kinh, Tần Tiêu nói:

- Mộ của nữ tử sao?

Tiểu nhị vỗ tay một cái:

- Cũng không phải vậy! Tât cả đều là mộ nữ tử! Lúc ấy đã có người nói đây nhất định là có chuyện quỷ quái, đều là nữ tử muốn có minh hôn! Lời truyền này càng ngày càng tà dị, càng về sau mọi người biến thành sợ hãi, rốt cuộc không ai dám đi tới Cổ Tang thôn du ngoạn, ngay cả dân chúng bản địa cũng muốn rời đi.

Tần Tiêu nhíu mày, nói:

- Loại chuyện này các ngươi có báo cho huyện lệnh và bộ khoái chưa?

Tiểu nhị ca nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói:

- Những này kẻ làm quan này chỉ biết ôm kiều thê mỹ thiếp phong lưu khoái hoạt, làm gì đi quản những chuyện này? Ngày bình thường thẩm tra tiểu án đào trộm mộ còn mắt năm ba chục ngày, nếu như đưa lên tòa án mà không đưa bạc trắng huyện thái gia người ta căn bản không lý tới. Ai đưa tiền nhiều thì người đó chắc thắng.

Nghe đến đó Lý Tự Nghiệp trừng trừng mắt, một quyền nện vào bàn:

- Mẹ thằng cẩu quan, lão tử mà tóm được sẽ chém chết! Công tử gia, ta...

Hắn muốn động thân lại bị Tần Tiêu ngăn trở, liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Làm cái gì đó?

Tiểu nhị sợ hãi kêu lên, cuống quít hỏi:

- Ba vị gia ăn chút gì đó, tiểu nhân còn mang đồ ăn lên. Chuyện vừa rồi không nên nói ra ngoài, bằng không thì cái mạng nhỏ của tiểu nhân cũng xong rồi, Huyện thái gia khẳng định sẽ không tha cho tiểu nhân đâu!

Tần Tiêu cười cười, xuất ra mấy đồng tiền kín đáo đưa cho tiểu nhị, nói:

- Tiểu nhị yên tâm, chúng ta sẽ không nói ra đâu, cho chúng ta vài món đồ ăn đặc sản của quán các ngươi, lại cho thêm hai bình rượu tốt nữa.

Tiểu nhị cúi đầu khom lưng đi ra ngoài, Lý Tự Nghiệp kêu lên:

- Trở về trở về, đừng vội đi!

Tiểu nhị ca sợ hãi tiến lên:

- Vị gia này còn có gì phân phó? Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Lý Tự Nghiệp nhìn qua tiểu nhị cười cười, nói:

- Xin lỗi tiểu nhị ca, ta làm ngươi sợ hãi. Ở chỗ của các ngươi có bánh bao chay không?

- Có có có, khách quan muốn bao nhiêu?

Lý Tự Nghiệp mừng rỡ:

- Ta rất nhiều ngày không ăn bánh bao chay, trước mang cho ta hai mươi cái lót bụng, sau đó là mấy bình ngon rượu!

Tiểu nhị ca thiếu chút nữa con mắt trợn trắng, kêu một lần là hai mươi cái bánh, còn nói lót bụng! Hai cái đã khiến người ăn no muốn chết rồi, thằng này thật sự là quỷ đói đầu thai a!

Một bữa cơm hoàn tất, Tần Tiêu gọi điếm tiểu nhị mở ba gian phòng, đem Lý Tự Nghiệp nhét vào phòng và mang theo Phạm Thức Đức đi ra ngoài, đi ra ngoài mà mang theo Lý Tự Nghiệp thì chỉ biến thành sinh vật lạ mà thôi, cho nên hắn ngoan ngoãn ngây ngốc trong phòng.

Lý Tự Nghiệp buồn rầu, xoay người nằm xuống giường, lẩm bẩm nói:

- Mẹ kiếp, đều là đám gia hỏa thiếu hiểu biết, nhìn chằm chằm vào ta như quái vật, làm hại ta không thể theo Tần huynh đệ đi ra ngoài, thực phiền lòng!

Dứt khoát không có chuyện gì làm cơm nước no nê thì hắn nằm ngủ, không bao lâu lại truyền tới tiếng ngáy khò khò cực lớn, chấn đắc cửa giấy cũng rung động, hơn nữa khách trọ bên cạnh khổ không thể tả.

Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức đi trên đường cái, lần này không bị người ta nhìn chằm chằm nên cảm giác vô cùng nhẹ nhõm. Phạm Thức Đức nhìn qua Tần Tiêu dẫn hắn đi ra ngoài cửa đông, hơi cả kinh nói:

- Công tử định đi Cổ Tang thôn sao?

Tần Tiêu cười thần bí:

- Chẳng lẽ tiên sinh không muốn đi xem cái gì sao?

Phạm Thức Đức cười ha hả, nói:

- Công tử đi thì lão hủ làm gì không theo chứ?

Ra khỏi cửa thành một đường hướng đông thẳng tiến. Lúc này trên phố có từng cơn mưa nhỏ, đường đi hơi lầy lội. Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức đi cũng cực kỳ chậm chạp, cố tình lưu ý phong tình dân gian một chút.

Không khí sau cơn mưa có mang theo cơn lạnh giá rét, thân thể Phạm Thức Đức lạnh lẽo run lên, lại phát hiện Tần Tiêu mặc áo mỏng nhưng không có chút lạnh nào, càng khiến hắn cảm thấy kỳ quái.

Tần Tiêu nói:

- Phạm tiên sinh, theo lời của tiểu nhị nói thì huyện Vũ Xương này có tham quan chân chính. Nhưng mà một đường đi tới thì thấy dân tình yên ổn, trừ bỏ thôn Cổ Tang ra thì huyện Vũ Xương này cũng tính là giàu có. Tương đối cũng có hai mâu thuẫn.

Phạm Thức Đức nói:

- Cũng không hẳn là mâu thuẫn. Đại khái là huyện lệnh Vũ Xương này cũng có chút chiến tích trong làm việc, nhưng mà làm người hơi tham lam, không am hiểu thẩm tra xử lí vụ án, tra hình phạt tố tụng bình thường. Người có dài ngắn cũng là bình thường.

Tần Tiêu gật gật đầu:

- Tiên sinh nói rất có lý.

Trong nội tâm lại thầm nghĩ: thường nhân đều nói mười quan chín tham, nhưng mà ham hố khác nhau thì thủ đoạn cũng khác nhau. Nếu thật sự giết hết tham quan thì cái thiên hạ này cũng không tồn tại được...

Lúc bọn họ nói chuyện là đã tới thôn Cổ Tang.

Tần Tiêu đang muốn tìm người hỏi thăm chuyện ở nơi này một chút nhưng lại nhìn thấy có một đám người ở cánh rừng phía tây chạy ra, trong đó còn kém theo tiếng khóc và ồn ào, bộ dáng thập phần cấp bách.

Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức đi qua nơi rừng cây bên đó thì phát hiện sau rừng cây chính là nghĩa địa, nơi này có rất nhiều mộ phần. Ước chừng là có hơn mười người vây quanh một phần mộ nghị luận nhao nhao.

Tần Tiêu đi qua xem xét, chỉ thấy đất ở ngôi mộ này vẫn còn mới, cỗ quan tài còn nước sơn mới đã bị bật nắp từ lúc nào rồi, lộ ra màu nước sơn đỏ thẫm bên trong, đồ vật chôn cùng cũng tán loạn.

Chỉ có thi thể là không thấy đâu!