Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 150: Bơi (1)

Đi qua đám cỏ lau này, Tần Tiêu lại địu nàng trên lưng, lúc Lý Tiên Huệ giơ đôi chân dính đầy máu tươi và bùn đất ra, Tần Tiêu nhìn thấy mà giật mình một hồi, trong lòng không khỏi thầm mắng mình: đúng là quá sơ ý rồi! cư nhiên lại quên mất Lý Tiên Huệ không có mang giày!

Lúc vào nước lần nữa, Tần Tiêu cõng Lý Tiên Huệ trên lưng, bơi về phía trước. Lúc bới tới bụi cỏ lau gần đó, hai người lại tách ra, Tần Tiêu một phát nắm lấy tay Lý Tiên Huệ, không nói một lời liền cõng lên vai.

Lý Tiên Huệ cắn môi, cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh:

-Ngươi thật sự muốn kiệt sức mà chết ở chỗ này sao?

-Tiên Nhi…

Ngữ khí của Tần Tiêu nhẹ nhàng,

-Vì sao chân của nàng bị thương lại không nói cho ta biết? Loại chuyện thế này không được xảy ra lần nữa, có biết không?

Lý Tiên Huệ nuốt lời muốn nói sau xuống, tựa lên lưng, sau đó hắn liền sải bước xông vào phiến cỏ lau thứ hai.

Mảnh đất mọc đầy cỏ lau, gió lùa qua khẽ lá kêu lên sàn sạt, bùn lầy bên hồ nước trong trẻo nhưng lạnh lùng, trừ mấy thứ đó ra, chính là tiếng hít thở ồ ồ của Tần Tiêu, cùng với tiếng vang của bước chân giẫm lên cỏ lau.

Ước chừng qua hai canh giờ, Tần Tiêu cõng Lý Tiên Huệ trên lưng, rốt cuộc cũng vượt qua mảnh cỏ lau cuối cùng, thấy được mặt hồ một mảnh mênh mông, đen khịt mà lại sâu thẳm.

Tần Tiêu nhẹ nhàng đặt Lý Tiên Huệ xuống, thở hổn hển một hồi, cười ha hả:

-Thế nào hả, Tiên Nhi, ta nói rồi mà! Biện pháp điên khùng của ta rất có tác dụng nha! Đi thẳng một đường, chẳng quẹo vào đâu. Ngươi xem! Chúng ra thoát ra được rồi! Trước mắt chính là hồ Bành Lễ đó!

Lý Tiên Huệ bị lạnh cóng tới mức cả người cũng cứng nhăc, trên mặt cũng xám ngoét, môi khẽ run, miễng cưỡng cười một cái:

-Ừ.. ừ! Tần đại ca, ngươi cuối cùng cũng thành công!

Tần Tiêu giang tay ra, xoa xoa gương mặt sắp đông cứng của Lý Tiên Huệ, thấp giọng nói:

-Không phải ta mà là chúng ta, có biết không? Là chúng ta! Được rồi! Nghỉ ngơi một chút, chúng ta liền bơi qua hồ Bành Lễ này, tìm một chỗ để nghỉ ngơi cho tốt rồi bàn tiếp chuyện đại sự.

Lý Tiên Huệ đưa mắt nhìn mặt nước mênh mông trước mặt, lo lắng nói:

-Ngươi đã bơi suốt cả đêm rồi, còn có thể bơi tiếp sao? Nếu không thì chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi thêm một chút, đốt một đống lửa…

-Ngàn vạn lần không được đốt lửa!

Tần Tiêu vội nói,

-Tiên Nhi, không còn cách nào khác, phải để nàng chịu khổ rồi. nếu bây giờ đốt lửa thì nói không chừng sẽ dẫn tặc nhân của Hỏa Phượng ở gần đây tới, lúc đó thì phiền toái lắm. Còn có, nói không chừng trên hồ này có thuyền tuần tra của Hỏa Phượng, tới lúc đó ta còn có thể lặn xuống nước, nàng trước khi lặn xuống nước thì nhớ hít sâu một hơi, lúc xuống nước ngàn vạn lần không được thở, bằng không sẽ sặc nước đó, có biết không?

Lý Tiên Huệ quả cảm gật đầu:

-Ừ, biết rồi. Tần đại ca, chúng ta đi thôi, ta không sao hết, có thể tiếp tục.

Tần Tiêu hít sâu mấy hơi, đứng lên ngồi xuống mấy cái: xem tại Trà Truyện

-Tới đây, Tiên Nhi! Chúng ta sắp thành công rồi.

Lý Tiên Huệ cởi y phục đang mặc trên người chỉ chừa lại cái yếm, nằm úp sấp trên lưng Tần Tiêu, nhẹ nhàng vịn vai của hắn.

Tần Tiêu cảm giác sau lưng một hồi mát lạnh cùng tê dại khác thường, không khỏi thoáng cả kinh, nói:

-Tiên Nhi, nàng…

-Không sao hết, dù sao cũng lạnh, mặc thêm quần áo cũng chẳng dễ chịu hơn là mấy. Cởi ra thì ngươi sẽ thoải mái hơn một chút…

Tần Tiêu cũng không tiếp tục kiến trì nữa, cắn răng một cái, cõng nàng trên lưng trầm xuống nước, bơi về phía bắc.

Sở Tiên sơn trang nằm ở phía đông hồ Bành Lễ, dựa theo trí nhớ, lúc đó lên thuyền ở Sở Tiên sơn trang xong, đi về hướng bắc một lúc rồi mới chuyển về phía tây đi vào phiến cỏ lau này. Hiện tại đi về hướng bắc, rời khỏi Sở Tiên sơn trang xa một chút, có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.

Nước trong hồ Bành Lễ, dưới gió đêm thổi qua, nổi lên từng đợt sóng gợn không nhỏ. Vừa rồi ở trong đám cỏ lau có chúng chắn đỡ, lại cản bớt gió, sóng nhỏ hơn rất nhiều. nhưng bây giờ, Tần Tiêu lưng cõng Lý Tiên Huệ, thường xuyên bất ngờ bị một con sóng táp đúng vào mặt, Lý Tiên Huệ thì lúc nào cũng bị sặc nước, không ngừng ho khan. Qua một lúc, Lý Tiên Huệ tựa hồ cũng thích ứng hơn một chút, tranh thủ thời gian hít một hơi thật sâu, sau đó nín thở. Nhưng áp lực nước đúng là làm cho người ta khó chịu, nhất là cảm giác áp bách giữa ngực và bụng, cảm thấy hô hấp khó khăn.

Tần Tiêu cắn chặt răng, ra sức bơi về phía trước. cũng không lâu sau, cảm giác chân Lý Tiên Huệ khoát bên hông mình run lên, hơn nữa ngày càng trở nên cứng ngắc.

Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng:

-Hỏng rồi! Nước hồ quá lạnh, Lý Tiên Huệ rốt cuộc cũng bị chuột rút!

Đúng lúc này, Tần Tiêu đột nhiên lại nhìn thấy phía trước có bóng một chiếc thuyền đang lướt tới, mơ hồ còn nghe được có người đang trò chuyện trên thuyền.

-Đại ca ngươi nói xem có kỳ quái không, Phượng tỷ cư nhiên lại điều hết tất cả huynh đệ chúng ta tới Sở Tiên sơn trang. Chỗ đó không phải có rất nhiều quan binh và quan viên Giang Nam sao?

-Ai, cấp trên làm việc, đám sai vặt chúng ta đừng có thắc mắc, đỡ rước lấy họa.

-Đành vậy… không nói nữa, uống rượu đi. Lạnh thế này mà lại sai chúng ta canh gác tuần hồ, đúng là xúi quẩy mà!

-Ngươi coi ngươi đi, cứ luôn mồm cằn nhằn như thế, ngày nào đó sẽ bị cắt mất lưỡi đấy!

Mặt hồ cực kì tĩnh lặng, tiếng nói của hai người ở tít xa nhưng vẫn truyền vào tai rõ mồn một.

Tần Tiêu âm thầm suy đoán trong lòng:

-Sai vặt tuần hồ? không biết quanh đây có bao nhiêu thuyền như vậy. nếu chỉ có một chiếc thì cũng dễ giải quyết!

Lúc này, Lý Tiên Huệ mới vừa nãy còn đang cố gắng giãy giụa một chân, rốt cuộc cũng không động đậy được, hai tay ôm lấy cổ Tần Tiêu cũng run lên kịch liệt.

Tần Tiêu biết rõ, bị chuột rút rất đau, hơn nữa lại càng lúc càng rút nhiều hơn, thẳng tới lúc toàn thân đều co thành một cục, không cách nào hành động. cho dù là người bơi giỏi tới mấy, gặp phải tình huống như vậy thì kết quả cũng là chết đuối.

Người bơi lặn giỏi táng thân dưới nước phần lớn đều là vì nguyên nhân này!

Tần Tiêu đưa một tay ra, đụng tới huyệt thừa sơn ở trên bắp chân bị chuột rút của Lý Tiên Huệ, ngón tay cái dụng vài phần lực, qua lại xoa nắn.

Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng nói:

-Đỡ hơn nhiều rồi, ngươi cứ tiếp tục bơi đi….

Tần Tiêu vừa mới buông tay ra, hai chân của Lý Tiên Huệ đều đồng thời rút gân!

Tần Tiêu đang chuẩn bị tiếp tục đưa tay qua xoa bóp giúp nàng thì không ngờ Lý Tiên Huệ đột nhiên đẩy mạnh vai của Tần Tiêu, cả người ngả ngửa về phía sau. Bởi vì có lực đẩy khá mạnh nên Lý Tiên Huệ vừa rơi xuống đã chìm ngay vào trong nước.

Tần Tiêu quá sợ hãi, vội vàng hụp xuống nước, nhanh chóng bơi về phía Lý Tiên Huệ!

Vận khí khá tốt!

Trong lòng Tần Tiêu thầm kêu may mắn!

Đáy nước ban đêm gần như không nhìn thấy gì, có thể tìm được nàng thật đúng là vạn hạnh!

Lý Tiên Huệ cứ như đang nhẹ nhàng bay, không hề giãy dụa, cũng không có bất kỳ động tác nào. Mái tóc dài trên đầu xõa tung tứ tán, từng chút, từng chút một, uốn lượn theo dòng nước, nổi bật lên vẻ điềm tĩnh nhưng thê lương trên gương mặt tái nhợt.