Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 147: Đêm ám muội (2)

-Lại trêu ta nữa! Không phải ta đã nói rồi sao, ta bây giờ ngay cả thân phận bình dân cũng không có, đã sớm là một người đáng chết….

Tần Tiêu phất tay cắt ngang:

-Được rồi, ngừng lại ở đây. Nàng cũng đừng nhắc tới chuyện cũ mãi. Con người phải luôn tiến về phía trước. nàng xem tình trạng của chúng ta bây giờ không phải đang dần dần được cải thiện sao? Thiết Nô ngươi nói xem có đúng không, nói không chừng qua chuyện lần này, ngươi có thể mang theo muội muội của mình trở về quê cũ.

Thiết Nô vui vẻ gật gật đầu, chớp mắt mấy cái, xoay người đi tới cửa ngoài, còn thuận tay khuân luôn cái cửa sắt.

Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ ngơ ngác nhìn Thiết Nô ra khỏi cửa, không khỏi cùng thốt lên:

-Hắn làm gì vậy?

Tần Tiêu giống như nhớ tới lời Từ Tiểu Nguyệt nói lúc rời thuyền, không khỏi cảm thấy buồn cười:

-Ừm… Thiết Nô hình như là quen ngủ đứng.

Lý Tiên Huệ chớp mắt vài cái, tựa hồ cũng cảm nhận được chút khí tức ám muội trong đó, trên mặt không khỏi ửng hồng, thấp giọng nói:

-Vậy… chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm đi. Không phải ngươi đã nói là ngày mai còn có chuyện quan trọng sao?

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, hơn nữa lúc trước khi kết hôn giả lại bị Từ Tiểu Nguyệt phá hết hai cánh cửa, Tần Tiêu không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, vì vậy liền kiếm cớ bận việc, lấy đống cỏ lau chưa đốt hết trải đều ra, nói với Lý Tiên Huệ:

-Ừ, ngủ đi Tiên Nhi.

Lý Tiên Huệ đi tới ngồi xuống bên cạnh đám cỏ lau, đột nhiên nhìn Tần Tiêu đầy vẻ hứng thú, mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:

-Tần đại ca, một nam tử dũng cảm túc trí, cẩn thận bác ái như huynh, sao tới nay lại không chịu lập gia đình, cũng không yêu ai?

Tần Tiêu cười khan vài tiếng;

-Cái này… đây là vấn đề lịch sử, phức tạp lắm, bây giờ không nói tới.

Lý Tiên Huệ cảm thấy kỳ lạ, nhíu mày hỏi:

-Vấn đề lịch sử?

Chính bản thân của Tần Tiêu cũng nhịn không được mà bật cười: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

-Không nói nữa, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Lý Tiên Huệ cười:

-Vậy còn ngươi?

-Ta đương nhiên cũng đi ngủ.

Lý Tiên Huệ che miệng cười khẽ rồi đứng dậy:

-Ta thấy vừa rồi ngươi đều lấy cỏ lau trải hết cho ta, trong này chẳng còn gì. Chẳng lẽ canh ba nửa đêm ngươi lại tiếp tục xuống sông bẻ tiếp? Thôi, chúng ta ngủ cùng đi.

Tần Tiêu nở nụ cười tự giễu rồi lắc đầu, ngồi xuống cạnh Lý Tiên Huệ:

-Tiên Nhi, nàng có thể nghĩ về ta như vậy thật tốt quá. Kỳ thật ra ta cũng chẳng phải người lương thiện gì, có lẽ nói không chừng sẽ làm ra những chuyện không bằng cả cầm thú đấy?

Lý Tiên Huệ cười khanh khách, tựa đầu vào giữa hai chân:

-Cầm thú thật thì cũng tốt hơn ngụy quân tử! ta cảm thấy, Tần đại ca là một người rất chân thật, sẽ không giở trò trước mặt Tiên Nhi. Không biết vì sao, ngay từ lúc vừa bắt đầu, ta liền tin ngươi một cách khó hiểu. Theo lý thuyết, trên người ta liên quan tới tánh mạng của ngàn vạn người, gánh vác trách nhiệm trọng đai, chỉ chút sai lầm thôi sẽ dẫn tới tai nạn. Chính là, ta hết lần này tới lần khác lại tin ngươi. Ngươi nói, như vậy có kỳ quái hay không?

Tần Tiêu thản nhiên nói:

-Có lẽ, bởi vì ta là huynh đệ kết nghĩa của Lâm Truy Vương Lý Long Cơ, đồng thời cũng là đệ tử của Địch quốc lão.

Lý Tiên Huệ chậm rãi lắc đầu, nói hệt như mê sảng:

-Có một chút … ta cũng không rõ lắm. loại cảm giác này rất kỳ quái. Chính là lúc ta bị giam trong này, ta cũng không chút sợ hãi, ta biết rõ ngươi nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết chuyện Hỏa Phượng, cũng sẽ không để ta gặp chuyện bất trắc. Bởi vì ngươi đã hứa rồi, ta tin tưởng lời hứa của ngươi.

Tần Tiêu cười ha hả:

-Tiên Nhi thật biết ăn nói, làm cho người ta vui vẻ. Được rồi, không nói nữa, nàng nằm ngủ đi. Mấy ngày nay nàng đều ngồi suốt, chưa được ngủ đàng hoàng giấc nào cả.

Lý Tiên Huệ vẻ mặt có chút giận dỗi trừng mắt nhìn Tần Tiêu:

-Ta nói là thật đó!

-Được được, ta tin nàng là được chứ gì. Nàng ngủ đi.

Lý Tiên Huệ nhíu mày một cái, giận dỗi nằm xuống. vừa nằm xuống không bao lâu lại đột nhiên kêu lên:

-A, đau quá!

Thiết Nô ngoài cửa nhướng mày lên một cái, ngoác miệng lộ ra nụ cười ngây ngô, đi qua bên cạnh mấy bước, ngồi cạnh một tảng đá to dựa đầu đi ngủ.

Tần Tiêu liền tranh thủ đỡ Lý Tiên Huệ ngồi dậy:

-Làm sao vậy, lưng đau à?

Lý Tiên Huệ một tay vịn eo, cắn môi, khẽ gật đầu.

Tần Tiêu trừng mắt một cái, nói với Lý Tiên Huệ:

-Bằng không thì nàng dựa vào người ta nghỉ một cái, đợi đi khỏi nơi này, ta sẽ tìm lang trung chữa thương cho nàng.

Lý Tiên Huệ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng dựa lên vài Tần Tiêu, mái tóc xõa dài tới tận trước ngực Tần Tiêu. Tần Tiêu bất giác đưa một tay choàng qua lưng Lý Tiên Huệ, khoát lên cánh tay bên kia của nàng, để cho nàng dựa vững hơn một chút, giảm bớt áp lực cho phần eo. Lý Tiên Huệ tiếp tục nhích sát vào người Tần Tiêu hơn một chút, hai người hình thành tư thế ôm nhau mà ngồi, đầu của Lý Tiên Huệ cũng dựa vào trước ngực Tần Tiêu, gối lên một cánh tay khác của hắn.

Thân thể mềm yếu của Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng tựa lên người Tần Tiêu, mấy lọn tóc nghịch ngợm thỉnh thoảng lại cọ cọ lên mặt hắn trêu chọc.

Tần Tiêu cảm giác một hồi ôn ngọc dạt dào, dần dần, trên mặt không tự chủ được mà nóng lên, trong đầu nhanh chóng hiện lên từng đợt ý niệm hương diễm…

Gió buổi đêm, rất nhẹ. Xuyên thấu qua cửa thông gió của nhà đá, thổi vào bên trong, nhẹ nhàng thổi mạt tro cỏ lau dưới đống lửa bay lên giữa không trung, sau đó hóa thành mạt vụn trắng xóa, dần dần tản ra.

Phần eo của Lý Tiên Huệ giống như vẫn còn rất đau đớn, thi thoảng lại nhích người, chậm rãi thay đổi tư thế.

Tần Tiêu lại tăng thêm vài phần lực đạo lên cánh tay, chỉnh nàng ngay lại một tí, không để nàng ngã xuống,

-Có dễ chịu hơn chút nào không?

Cố gắng kềm chế suy nghĩ trong đầu, thấp giọng hỏi.

-Ừ, đỡ hơn một chút.

Lý Tiên Huệ thấp giọng nói,

-Bất quá, ta vẫn không ngủ được, có thể là mấy hôm nay chịu đựng quá sức, giờ chẳng ngủ nổi. Không bằng ngươi hát cho ta nghe đi!

Tần Tiêu sửng sốt:

-Hát?!

Lý Tiên Huệ cười nhẹ, khiến cho thân thể cũng rung nhẹ theo:

-Đúng vậy! Trước kia, lúc bà vú dỗ ta ngủ, đều phải hát, bằng không thì ta không ngủ được.

Tần Tiêu cười khổ:

-Bà vú?

- ha ha!

Tần Tiêu cười ha hả:

-Vậy được rồi! bất quá, ta không dám bảo đảm là nàng nghe ta hát xong có mơ thấy ác mộng hay không.

-Tần đại ca, huynh cung đừng khiêm tốn nữa! Huynh thì dở thế nào được, ta tin chắc là vậy.

Tần Tiêu lại cười ha ha:

-Nàng thế này gọi là mê tín đó có biết không? Xem ra, nàng rất có tiềm năng trở thành truy tinh tộc đó.

-Truy tinh tộc?!

Lý Tiên Huệ nghi hoặc mở to hai mắt,

-Đây là ngôn ngữ địa phương của Giang Nam sao, có nghĩa gì vậy?

-Đúng vậy….

Tần Tiêu cười với vẻ xấu xa,

-Chính là sùng bái một cách mù quáng, thậm chí là mê tín đối với một người nào đó.

Lý Tiên Huệ trừng mắt nhìn Tần Tiêu một cái, tức giận nói:

-Được rồi, Tần đại công tử, ngươi cứ coi như là vậy đi, coi như ta sùng bái ngươi một cách mù quáng được không? Mau hát đi mà!

-Được rồi, vậy thì ta không khách khí nữa, tạm thời làm bà vú của quận chúa một lúc vậy.