Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 131: Ăn nhịp với nhau

Tần Tiêu mỉm cười:

- Ví dụ như chuyện gì?

- Ví dụ như...

Tuân Lệ Lệ giương mắt nhìn qua Tần Tiêu, hời hợt nói ra một câu:

- Thủy Nhạc Sách.

"Phốc" một tiếng, ngư dân ở đầu thuyền đang thả lưới, mặt nước truyền tới từng tiếng vang từng hồi. Mấy thuyền đánh cá chung quanh có vài người đang ca hát.

Hơi nước mờ mịt trên mặt hồ, tràn đầy sinh khí bừng bừng. Một ngay mới tràn đầy hy vọng đã tiếp diễn.

Tư tưởng và ý niệm mới hiện ra trong đầu, trong lòng của Tần Tiêu bắt đầu suy nghĩ.

- Đánh bạc hay không đánh bạc?

Trong nội tâm của Tần Tiêu suy tư:

- Đánh bạc Tuân Lệ Lệ này thật sự quan tâm con gái của mình hay không, có thật sự muốn đoạt mất quyền lực của Từ Tiểu Nguyệt?

Tuân Lệ Lệ thỉnh thoảng đánh giá Tần Tiêu, trên mặt hiện ra vui vẻ. Từ khi nàng nói ra ba chữ Thủy Nhạc Sách" thì hào khí trong khoang thuyền đã biến hóa.

Mặt hồ bên ngoài thuyền sinh khí dạt dào; trong khoang thuyền không khí như đông cứng lại, áp bách khiến người ta không thở nổi.

- Vì sao đại nhân lại nói lời này?

Tuân Lệ Lệ diêm dúa lẳng mấp máy bờ môi, cười nói:

- Hẳn là có chỗ cố kỵ?

- Đúng vậy, thật sự có chỗ cố kỵ.

Tần Tiêu cười, cười như gian tặc:

- Trong nội tâm của ta đang suy nghĩ một chuyện rất trọng yếu. Trước khi thảo luận Thủy Nhạc Sách thì chuyện này ta phải biết rõ.

Tuân Lệ Lệ mỉm cười, đưa một ly trà cho Tần Tiêu:

- Ah, nhưng không biết là chuyện gì lại để cho Tần đại nhân anh minh buồn rầu như vậy. Có thể nói nghe một chút?

Tần Tiêu tiếp nhận nước trà, khẽ nhấp một ngụm, nghiền ngẫm chén trà trong tay, như có điều suy nghĩ nói ra:

- Vấn đề này cũng không phải rất rõ ràng, ta lo lắng lần sau Phượng tỷ cho ta uống chính là trà độc.

- Có nghiêm trọng như vậy không?

- Nhìn là có!

Tuân Lệ Lệ chậm rãi lắc đầu, khẽ cười nói:

- Không thể ngờ là Tần đại nhân anh minh cũng có thời điểm nhát gan đấy.

Tần Tiêu tự giễu cười cười:

- Kỳ thật vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Giống như một cánh cửa giấy mỏng và muốn xuyên phá cùng không xuyên phá là hai chuyện khác xa nhau.

Khóe mắt Tuân Lệ Lệ hiện ra một tia nghi kỵ, lập tức nổi lên hiểu ý mỉm cười:

- Ta nghĩ ta hiểu ý của ngươi!

Tần Tiêu cười ha hả, cầm chén trà trong tay cụng ly với Tuân Lệ Lệ một cái:

- Lệ tỷ quả nhiên thông minh.

Tuân Lệ Lệ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt giận nhưng vẫn cười nói:

- Ngươi đúng là Tần công tử phong lưu không bị trói buộc, chiếm tiện nghi con gái của ta lại xưng hô ta là tỷ tỷ. Đây không phải làm loạn bối phận hay sao?

Tần Tiêu gượng cười hai tiếng:

- Lệ tỷ trẻ tuổi như vậy, thật sự không nghĩ ra xưng hô nào khác, một chữ " tỷ " này ta cảm thấy mình đã già đấy.

Tuân Lệ Lệ có chút nghi hoặc và kinh hỉ nhìn qua Tần Tiêu:

- Nói nghe xem. Ngươi từ lúc nào phát hiện ta không phải Phượng tỷ, làm sao biết được tỷ muội Mặc Y là con gái của ta.

Tần Tiêu buông tay, làm vẻ mặt người vô tội nói ra:

- Thật ra trước đó không lâu có người nói cho ta biết.

Trong nội tâm của Tần Tiêu cười to: không dậy nổi không dậy nổi, ta rõ ràng đang vu oan giá họa đấy. Xem ra nói mấy chuyện xấu này bổn sự của ta còn dưới Từ Tiểu Nguyệt cùng Tuân Lệ Lệ đấy!

Tuân Lệ Lệ nhíu mày:

- Là nàng?

Tần Tiêu bĩu môi, hơi nhíu mày giữ im lặng.

- Tiện nhân kia!

Tuân Lệ Lệ nhịn không được thốt ra.

- Luôn thiếu kiên nhẫn như vậy...

Vừa mới dứt lời giống như cảm thấy mình nói sai, tự giễu cười cười:

- Ta cùng với Phượng tỷ thân như tỷ muội, thường xuyên cười mắng với nhau. Tần đại nhân chớ trách.

Tần Tiêu nhếch miệng cười cười:

- Hoà hợp êm thấm, chỉ như vậy mới giải quyết tốt công việc.

Trong nội tâm thì mừng thầm: chiếu tình huống bây giờ mà nhìn thì Tuân Lệ Lệ trong tưởng tượng căn bản không có đem Từ Tiểu Nguyệt đặt vào trong lòng. Nói như vậy mình đánh bạc lần này không tính là thua a? Cùng "Phượng tỷ" tay nắm thực quyền này cùng làm chuyện xấu còn tốt hơn ngồi chung thuyền với Phượng tỷ bị mất quyền lực a, chỗ tốt rất lớn! Hơn nữa chỉ cần ở trong lòng các nàng có ngăn cách và mâu thuẫn thì không gian sinh tồn của ta càng lớn.

Tuân Lệ Lệ như nhớ ra cái gì đó, nói ra:

- Xem ra ta đã hiểu một ít cái gọi là cố kỵ của Tần đại nhân rồi.

Tần Tiêu cười:

- Thông minh như Lệ tỷ nhất định là hiểu nổi khổ tâm của Tần mỗ rồi. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Đúng vậy a, ta hiểu rồi.

Tuân Lệ Lệ gật gật đầu, nói:

- Kẹp ở giữa chúng ta thật sự là khó xử cho ngươi. Nhưng mà Tần đại nhân, Lệ tỷ rất hiểu bổn sự và năng lực của ngươi. Trong lòng ngươi khẳng định có nghĩ cách cùng ý định khác, đúng hay không?

Tần Tiêu lắc đầu, hơi có chút cô đơn thở dài:

- Nói thật, còn không có. Lúc này ta cảm giác trong nội tâm thật khó có ngọn nguồn. Vạn nhất một cước này bước không tốt thì lật thuyền trong mương, từ nay về sau không có thời gian xoay sở.

Tuân Lệ Lệ thâm ý nhìn qua Tần Tiêu:

- Chỗ ngươi cố kỵ là Lệ tỷ cùng Phượng tỷ, có lẽ ngươi phải tin tưởng ai hơn. Hoặc là nói ai mới thật sự là là người nắm giữ thực quyền, đúng không? Thủy Nhạc Sách nên giao cho Phượng tỷ hay là Lệ tỷ, vấn đề này đáng giá cho ngươi thận trọng.

- Không sai!

Tần Tiêu gật gật đầu, nhíu mày:

- Lệ tỷ thật sự là người hiểu ý, không để cho Tần Tiêu phải nói ra. Thủy Nhạc Sách là tiền vốn mạng sống của Tần Tiêu, cùng là căn bản. Nếu như giao không đúng người thì không có kết cục tốt. Là như thế này, đúng không Lệ tỷ?

Tần Tiêu âm thầm bội phục nữ nhân trước mặt này, cổ tay nàng không kém gì Từ Tiểu Nguyệt. Nói chuyện luận chuyện, nói thẳng giống như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác. Nếu nói Từ Tiểu Nguyệt lợi hại bố cục âm mưu tinh xảo và tâm tình như rắn rết, mà Tuân Lệ Lệ thì am hiểu tra xét nhân tâm, hành vi xử sự đều nằm giữ chủ động và tiên cơ. So sánh mà noi thì hình như Tuân Lệ Lệ còn lợi hại và cay độc hơn một chút.

Tuân Lệ Lệ cười:

- Ngươi cũng rất ngay thẳng, Tần đại nhân.

Tần Tiêu bất đắc dĩ thở dài:

- Bởi vì bây giờ không phải đấu tâm nhãn, và múa mép khua môi.

Tuân Lệ Lệ cười khanh khách, lộ ra hàm răng trắng bóng như tuyết:

- Ngươi nói ra những lời này thì tỏ vẻ ngươi càng muốn tin tưởng ta đúng không?

Tần Tiêu nỗ bĩu môi, cười ha hả, nói:

- Xem như thế đi!

Tuân Lệ Lệ nói ra:

- Kỳ thật, từ khi vừa bắt đầu ta đã nghĩ rất rõ ràng. Tần đại nhân với chúng ta mà nói ý nghĩa tuyệt đối là cực lớn. Trong Hỏa Phượng này chỉ còn thiếu nhân tài như đại nhân mà thôi. Văn võ song toàn, tâm tư kín đáo, đã có thể xuất trận thì đã trù tính trước mọi chuyện. Quan trọng hơn là dùng thân phận của đại nhân có thể cung cấp nhiều thứ cho Hỏa Phượng, chúng ta cần gấp vài thứ, nói thí dụ như tin tức trong triều. Cho nên ta cho tới nay thái độ khác với Phượng tỷ. Ý của nàng là kéo ngươi và đạt được Thủy Nhạc Sách sau đó một cước đá văng ngươi đi, mà ta thì thật tâm thành ý muốn mời Tần đại nhân gia nhập chúng ta, trở thành phần tử của chúng ta, cùng chia sẻ thành công và thất bại. Cho dù như thế nào thì Tuân Lệ Lệ ta được đại nhân đánh giá cao, cảm thấy thập phần vinh hạnh.