Ánh nến hắt lên tường, làm nổi lên một hồi quang ảnh màu xanh lưu ly rực rỡ. Hơi nước mù mịt bốc lên khắp nơi, cả phòng tắm lộ ra vầng sáng mông lung nhàn nhạt màu vàng.
Thần kỳ nhất chính là mấy con tiên hạc bên cạnh hồ tắm, hình thái tuy khác nhau, nhưng miệng đều mở rộng, hướng về phía hồ tắm, một dòng nước ấm phun ra từ miệng của chúng, chảy thẳng vào hồ nước.
- Có ý tứ!
Tần Tiêu đột nhiên cảm thấy rất có hứng thú, chạy tới bên ngoài phòng tắm, phát hiện một căn phòng nhỏ nằm chếch một bên, quả nhiên nhìn thấy một cái đỉnh đồng cao qua đầu người, vài người hầu đang đút củi vào phía dưới đỉnh đồng, vài người thì đang leo lên phía trên đổ nước vào, còn có một người chịu trách nhiệm kiểm tra nhiệt độ của nước. phía trên đỉnh đồng có năm ba cái ống đồng rỗng ruột khá lớn, nghiêng chúc xuống, trực tiếp thông vào phòng tắm, nước nóng sau đó lại phun ra từ miệng tiên hạc.
Tần Tiêu hớn hở chạy về phòng tắm, đóng cửa chính, đang chuẩn bị cởi sạch quần áo nhảy vào hồ thì lại thình lình bị một màn trước mắt làm cho sợ tới ngây người!
Trong màn hơi nước mờ mịt, bảy tám nữ tử mặc sa mỏng, nhất tề quỷ gối bên cạnh hồ tắm, mái tóc xõa dài, e ấp che khuất cảnh xuân gần như đã lộ hết ra trước ngực, không hẹn mà cùng cúi đầu, đồng thanh nói:
- Nô tỳ hầu hạ đại nhân tắm rửa thay đồ.
Mỗi người đều xinh đẹp uyển chuyển, quả thực có thể khiến cho người ta siêu hồn lạc phách!
Hai mắt Tần Tiêu nhất thời hoa lên, đây chẳng phải là mấy nha hoàn vừa nãy phụ trách hầu hạ ở sảnh chính sao, sao bây giờ lại chạy hết cả vào đây thế này?
Định chơi NP sao? Không ổn nha!
Trán Tần Tiêu không khỏi rịn một lớp mồ hôi lạnh, trên danh nghĩa, ngày mai ta còn phải thành thân…
- Các ngươi…. Khụ! Các ngươi làm gì vậy?!
Tần Tiêu phát hiện, đây đúng là câu nói vớ vẩn nhất từ trước tới nay, thế nên liền đổi giọng,
- Mặc y phục vào hết đi, muốn tắm rửa thì đi qua chỗ khác, muốn tắm thế nào thì cứ tắm! Ta… bản quan quen tắm rửa một mình rồi. Đi ra ngoài, mau ra hết cả đi!
Rống lên một hồi, lại chẳng thấy ai có vẻ như muốn đứng dậy cả.
Cánh cửa phía sau bị đẩy ra, Mặc Y đi vào.
Tần Tiêu không khỏi trừng to hai mắt lên nhìn, bởi vì Mặc Y đã thay bộ nhung trang của nàng ta, phía trên chỉ có một kiện áo lót màu đen, bên dưới là một cái váy ngắn ngang gối, chân để trần, lộ ra đôi chân trơn bóng trắng nõn, đỏ mặt, cúi đầu, đi tới bên cạnh Tần Tiêu.
Vốn là một nữ kiếm khách anh tư hiên ngang, lại trở thành một thiếu nữ yểu điệu duyên dáng, khiến người khác cảm thấy thương tiếc. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
- Đại nhân…
Mặc Y hoàn toàn không còn chút anh khí cùng khí thế nào của một kiếm khách, trong giọng nói tràn ngập vẻ thẹn thùng cùng sợ hãi,
- Chúng ta đều là nô tỳ của chủ nhân tặng cho đại nhân ngài. Nếu như không hầu hạ đại nhân thật tốt thì nhất định sẽ mất mạng. Nếu đại nhân tốt bụng, xin thương cho mấy tỷ muội chúng ta, đừng tiếp tục từ chối nữa…
Mặc Y đứng gần trong gang tấc, làn da trơn bóng phát ra ánh sáng màu cam nhàn nhạt, gương mặt ửng đỏ, đôi hoa tai xanh biết nhẹ nhàng lay động, khiến cho gương mặt lúc bình thường vốn đã thập phần thanh tú, nay lại thêm vài phần vũ mị.
Yết hầu của Tần Tiêu bất giác giật một cái, cảm giác miệng lưỡi một hồi khô đắng, trong lòng xấu hổ thẩm nghĩ:
- Lẽ nào lão xử nam ba mươi mấy tuổi như ta, hôm nay chạy không khỏi số phận, phải chết thảm trong tay một đám nữ lang Giang Nam hay sao?
Lại nhớ tới lời nói của Mặc Y, cái gì mà "Chủ nhân tặng cho đại nhân", Tần Tiêu đột nhiên lại cảm thấy hơi tức giận. Vì sao đám người kia sống chết gì cũng chỉ biết nghe lời mỗi mình Từ Tiểu Nguyệt, chẳng để vị "trang chủ" như ta vào mắt chút nào, chẳng lẽ bọn họ không biết đạo lý huyền quan bất như hiện quản hay sao?
Hơn nữa, tuy rằng hắn tới Đại Đường đã mười năm rồi, cũng biết rõ trong nhà của quan lại địa chủ, thậm chí là bình dân có chút của cái, nha hoàn cùng nô bộc cũng chẳng khác gì súc vật trong nhà. Đối với nha hoàn, chủ nhân khi nào cảm thấy thích thì kéo lên giường vài lượt, xem như vinh hạnh của nàng.
Có người vận khí tốt một chút thì còn được làm tiểu thiếp, coi như cũng có chút thân phận, ít nhất thì mỗi ngày cũng không cần sống trong vất vả, khổ cực. Vận khí tốt hơn chút nữa thì sinh cho chủ nhân một thằng nhóc mập mạp, kế thừa hương hỏa, có lẽ là được sủng thêm một chút, từ nay về sau cả đời không lo cơm áo, cũng không tới mức bị người khác ức hiếp thái quá.
Vận khí không tốt, gặp phải chủ mẫu lợi hại lại hay ghen thì không sống được yên ổn, Về phần nha hoàn vận khí kém tới cực điểm thì bị chủ nhân giết chết như giết trâu mổ heo, có người phát hiện thì chủ nhân nhiều lắm cũng chỉ nộp ít tiền phạt. Cho dù không có của cải thì bất quá là ăn vài chục đại bổng là xong việc, cùng lắm là bị lưu vong mà thôi, Đại Đường thậm chí còn có luật quy định về giá cả thị trường của nha hoàn nô bộc, dùng để mua bán cũng là chuyện quá đỗi quen thuộc.
Tần Tiêu không khỏi cười khổ một hồi, phải cùng loại người từ nhỏ đã bị đầu độc bởi tư tưởng bị nô dịch này giảng giải cái gì "nhân quyền" "tôn nghiêm" phỏng chừng còn khó hơn cả đàn khảy tai trâu.
Chỉ là Tần Tiêu từ tận trong cốt tủy vẫn không thể tiếp thu được loại tư tưởng xem mạng người như cỏ rác, thịt cá này. Huống hồ gì, khụ khụ… mười người cùng lên, chuyện này đúng là hơi khó một chút!
Tần Tiêu chỉnh lại vạt áo, khoanh tay lại, làm ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt,
- Các ngươi đều nghe kỹ cho bản quan. Từ giờ trở đi, bản quan chính là chủ nhân duy nhất của Sở Tiên sơn trang này. Ta mặc kệ là trước đây các ngươi nghe lời ai, Phượng tỷ đã giao các ngươi cho bản quan thì các ngươi chính là người của bản quan. Bản quan nói như thế nào thì các ngươi liền làm như thế đó. Nhưng nếu có ai dám làm trái….
Tần Tiêu gằn giọng:
- Giết không cần nói!
Chúng nha hoàn sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
- Còn không mau đi ra ngoài cho ta!
Tần Tiêu vung tay lên, còn kém mỗi cái không dẫm chân thôi, trong lòng oán hận nghĩ: mấy người này, trong lòng có còn xem bản thân là người nữa không? Ngoại trừ "giết" cùng "thưởng" ra, hình như không còn thứ gì có thể đả động được họ, Ai, xem ra, ta muốn làm "linh hồn xông trình sư" của mấy người này đúng là quá mức gian nan! Nói không chừng ngày nào đó ông đây không còn nhẫn nại được nữa, đơn giản lôi hết cả đám các ngươi ra sủng hạnh, thỏa mãn tâm nguyện của các ngươi… ai nha, nói như vậy, chẳng phải ta đã thành một con lợn giống rồi sao?! Loại tư tưởng này thật sự là quá tà ác!
Tiếng gầm của Tần Tiêu thật sự có tác dụng, đám nha hoàn đều bật dậy, cố gắng cúi đầu thật thấp, gương mặt ai nấy đơ bừng, nối đuôi nhau ra ngoài.
Tần Tiêu thở hắt ra một hơi, vừa mới chuẩn bị cởi quần áo ra thì lại phát hiện Mặc Y vẫn còn đứng ở đó, không khỏi nhíu mày:
- Tại sao ngươi lại không ra?
Mặc Y cắn môi:
- Mặc Y là của hồi môn của quận chúa… Mặc kệ là lúc nào, cũng đều phải hầu hạ đại nhân, không được rời khỏi nửa bước.