Phong Lưu Tiểu Tử

Chương 15: Đàm Đạo

Vân Vũ xếp bằng trong tư thế thoải mái nhất, tâm niệm điều khiển chân khí ở trong các tiểu chu thiên, kinh mạch tự động vận hành, nếu là muốn tiến một bước gia tăng công lực, đi đến đại chu thiên thì không thể vận hành khí đó Vô Tướng Phá Nguyên Khí âm thầm vận hành chân khí từ hạ đan điền từ từ vận hành lên thượng đan điền, hai đạo chân khí hỏa băng cân bằng, lại giống như từ hai vùng ở đan điền từ từ lưu động tới các xương ở tứ chi, chân khí toàn thân vận hành một lần nữa, sau đó lại trở về hai vùng ở đan điền, chân khí tụ tập ở thượng đan điền, tiếp tục theo con đường ban đầu trở về hạ đan điền.

Vân Vũ thu hai tay thở một ngụm khí trắng, đôi mắt sáng bừng trong bóng tối.

“Đã lên được tầng 11 trong 15 tầng Vô Tướng Phá Nguyên Khí”

Hắn cảm giác rõ ràng được võ công mình lúc này, đã đạt tới cảnh giới chí cao vô thượng, so với trước đây, võ công tăng lên chừng một tầng, điều này cực kỳ khó được.

Lúc này để kiểm nghiệm, hắn vận công Ly Hỏa Công và Huyền Băng Quyết, đan điền trong người xoay tròn như cánh quạt lập tức hai đạo chân khí nóng lạnh đan xen tỏa khắp người, cảm tưởng hắn chỉ cần vung tay nhẹ thì lập tức vật thể bị dính sẽ tan nát.

Sắc trời lờ mờ sáng, Bạch Ngọc tỷ muội vẫn say giấc nồng, Vân Vũ khẽ kéo chăn đắp cho hai người rồi rời khỏi phòng.

Bên ngoài, các gian hàng cũng bắt đầu dọn đồ bày bán gian hàng. Vân Vũ đi dạo hít thở buổi sáng trong lành tiện thể vào quán ăn ven đường.

Có hai bàn, một bàn có bốn người ngồi bàn còn lại chỉ duy có Vân Vũ ngồi ăn.

“Tên kia, ngươi ra khỏi bàn này đi”

Miếng bánh bao chưa kịp vào miệng, một giọng nói đầy hách dịch pha chút nữ tính từ một kẻ đứng trước mặt hắn. Vẻ mặt khá kiêu ngạo và giống một tiểu bạch kiểm, sau lưng đeo trường kiếm sáng lấp lánh, tự tin nhìn Vân Vũ với hàm ý “Nhanh mà đứng dậy có biết ta là ai không?”

Vân Vũ nhíu mày nhìn cái thằng ất ơ nào tự dựng chạy đến đuổi người khác, không biết thân phụ thân mẫu tên này là ai mà không dạy dỗ mấy phép xử sực cơ bản.

“Ngươi có bị thần kinh không?” Sau đó nhai nuốt miếng bánh rất trêu tức.

Người này hơi bất ngờ trước câu nói nhưng lập tức là sự tức giận, tay nắm lấy chuôi kiếm định xử lý.

“Đông nhi”

Giọng nói có vẻ tức giận từ đằng sau Đông Lãng. Vân Vũ ngó mắt thì đó là một ông lão, người này tuy cao tuổi nhưng vẫn giữ được cái thần thái uy mãnh, eo lưng thẳng tắp, đôi mắt thần quang nội liễm, tóc mi đã toàn bộ trắng, một bộ râu phiêu trước ngực, thật có dáng dấp tiên phong đạo cốt rất phong trần không màng thế sự.

Ông lão đi đến chắp quyền tỏ ý tạ lỗi, Đông Lãng thấy thế vội ngăn lại nhưng bắt gặp ánh mắt uy nghiêm từ sư phụ nên hắn chỉ còn cách im miệng nhưng ánh mắt thì như thú dữ nhìn Vân Vũ.

“Thiếu hiệp, ta thay mặt đệ tử tạ lỗi. Nó còn non trẻ chưa đi ra ngoài bao giờ nên có chút lỗ mãng”

“Không sao! Tiểu bối không có để ý” Vân Vũ xua tay.

“Thiếu hiệp có vẻ là ngồi một mình! Chẳng hay ta có thể ngồi đây”

“Được chứ, không vấn đề gì”

Hắn nhanh kéo ghế cho ông lão còn Đông Lãng hậm hực liền kéo mạnh cái ghế ngồi xuống kêu to hét lớn gọi món, ông lão chỉ có thể lắc đầu cười xấu hồ về cách hành xử tên đệ tử.

Vân Vũ không quá để ý tiếp tục thưởng thức nốt bữa sáng.

“Trộm!!!!!!Có ai không? Có trộm”

Tiếng hét thất thanh từ mộ thiếu phụ hớt hải đuổi theo một nam nhân đang ôm bọc vải, dường như tên trộm này lợi dụng buổi sáng ít người mà hành sự. Tay Vân Vũ kín đáo đặt phía dưới bàn ngưng tụ ra một tia chân khí băng.

Á!!!!!!

Tên trộm ngã nhoài phía trước lăn lộn mấy vòng ôm chân đau đớn.

Chỉ là Vân Vũ nhíu mày nhìn tên trộm đang bị mọi người chế trụ. Hắn chưa hề ra đòn và ngay tại thời điểm trước khi tên trộm ngã trong khoảng 3 giây hắn đã cảm nhận được một tia kiếm khí phát ra từ ông lão. Vân Vũ liếc nhìn, ông lão vẫn ung dung thoải mái thưởng thức trà như chưa hề nghe thấy tiếng kêu cứu. Bắt gặp ánh mắt soi xét, ông lão hạ chén trà mỉm cười.

“Thiếu hiệp đã thấy rồi sao?”

Vân Vũ gật đầu rồi nói.

“Là La Phi Kiếm tuyệt học phái La Phù Thiên Sơn? Và có phải tiền bối là La Thiên Võng”

Phải, đó chính là La Thiên Võng, có thể nói là đã nhiều năm cùng với “Kiếm Thần” Thập Tam nổi danh là nhị kiếm tuyệt thế võ lâm cao thủ. Nhiều năm trước, một mình dựa vào ba đường La Phù Kiếm Pháp đả bại người được xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm lúc đó là Hoàng Dương đạo trưởng, sau đó mang kiếm đến Thiên Nhai Sơn, quyết đấu thành thiên hạ không địch thủ, được mệnh danh là La Phù Kiếm Tiên sau đó khai sinh ra La Phù Thiên Sơn nổi danh toàn võ lâm.

La Thiên Võng ánh mắt có chút thưởng thức Vân Vũ, không nghĩ chỉ cần nhìn lướt qua mà có thể đoán được võ công gì có chăng người trước mặt đây là một cao thủ là một thiên tài võ học.

“Hay! Tốt cho con mắt tinh tưởng thiếu hiệp. Ra đòn với tốc độ nhanh như vậy mà thiếu hiệp cũng bắt kịp được. Chẳng hay danh xưng thiếu hiệp là gì?”

“Tiểu bối danh tự Vân Vũ”

La Thiên Võng cười khà khà vuốt chòm râu rung rinh, nói đoạn quay sang Đông Lãng chỉ đang cắm đầu ăn.

“Đông nhi, con nên học tập Vân thiếu hiệp. Người ta chỉ cần nhìn qua là có thể biết được võ công nào. Điểm đó con nên quan sát kỹ”

“Hừ, chỉ là đoán bừa thôi. Thử so tài xem con dạy dỗ hắn thế nào” Đông Lãng lườm nhìn Vân Vũ.

La Thiên Võng chỉ biết lắc đầu nhìn đệ tử cứng đầu, có lẽ sau chuyến này nên cho đi lịch lãm lấy kinh nghiệm.

“Nói đi nói lại ta cũng cảm nhận luồng chân khí trong người thiếu hiệp là một cỗ băng hỏa giao nhau, rất cường mãnh. Thiếu hiệp tu luyện nội công tâm pháp hỏa băng?”

“Phải, tiểu bối luyện Ly Hỏa Huyền Băng Công”

“Ra vậy, tâm pháp tuyệt đỉnh của Như Lai, ta nghĩ nó đã thất truyền từ rất lâu rồi kể từ khi Độc Cô Cầu Bại – Vương Việt Quân mất tích bí ẩn”

“Vậy tiền bối biết rõ Độc Cô Cầu Bại? Tiền bối có thể kể một chút?”

“Vương Việt Quân….Vương Việt Quân” La Thiên Võng lúc như nhớ lại quá khứ, ông nhấp một ngụm trà rồi nói.

“Hắn, không ai rõ từ đâu nhưng theo một số người thì hắn đến từ một nơi gọi là Thần Địa nơi tập hợp những kẻ có sức mạnh tuyệt đối tại đó. Một mình hai tay cầm kiếm đao, hắn càn quét khắp võ lâm chỉ để tìm ra kẻ có sức mạnh để đánh bại hắn”

“Hắn mạnh một cách điên rồ, không hề có điểm yếu trong các chiêu thức dường như mỗi khi kẻ địch tấn công một bước thì đã bị hắn giết chết hoặc bị thương. Có lẽ điểm yếu duy nhất của hắn là lòng tin tưởng. Bị những người hắn tin tưởng hãm hãi và môt đời kiêu hùng chỉ mong muốn bị đánh bại nhưng bị đánh bại một cách nhục nhã”

“Vậy lý do gì mà những kẻ thân tín lại phản bội?”

“Do tranh đoạt thần binh và rồi những kẻ phản bội lại tự tay giết nhau thành ra chết hết”

“Hả? Chết hết?” Vân Vũ giật mình trố mắt hỏi.

“Đúng vậy, tất cả chết hết. Chuyện này nổi tiếng trong võ lâm sao thiếu hiệp không biết?”

Vân Vũ cười trừ

“Là do không hay đi ra ngoài nên không biết. Mà chuyện thần là thế nào?”

“Trên giang hồ thì có mười thần binh trong đó Độc Cô Cầu Bại nắm giữ Cuồng Băng Diệt Kiếm và Tà Hỏa Diệt Đao. Ai tập hợp được đầy đủ sẽ hiệu lệnh thiên hạ nhưng chỉ cần nắm giữ một trong số đó thì đã xưng bá võ lâm rồi nên những kẻ kia muốn đoạt lấy là điều đương nhiên. Mà trong đó có minh chủ chính phái nắm giữ Phục Ma Hoa Linh Kiếm”

“Mà thôi, đến giờ ta phải đi. Thiếu hiệp, hẹn ngày tái ngộ”

“Tiền bối đi thong thả”

“Hừ, người liệu hồn, ta sẽ kiếm ngươi sau”

Đông Lãng trước khi đi cảnh cáo Vân Vũ nhưng tâm trí hắn đầu có để tâm, vậy việc báo thù thay sư phụ là thế nào đây.