Hạ Hầu Uy lĩnh năm nghìn binh mã tiên phong tới dưới Thái An thành, ra
lệnh cưỡng chế cho binh sĩ xếp thành một hàng, tinh kỳ tung bay tươi
sáng rõ nét, tinh thần vô cùng phấn chấn, mà Hạ Hầu Uy thì xung trận lên phía trước, áp trận ở góc theo sát là mấy viên chiến tướng.
Lúc này Trương Hổ đã dẫn binh ra, hai quân bắt đầu kịch liệt giao chiến, thắng bại khó phân. Cao Thuận sợ Trương Hổ có chỗ sơ xuất, từng người
trở về thành nghỉ ngơi không nhắc tới.
Lại nói Đinh Phụng dẫn ba nghìn quân áp giới một đường chú ý cẩn thận không dám chủ quan.
Đi tới Thái An cùng với cự binh giao chiến, thám tử mang tin tức của Cao Thuận tới, nói Thái Sử Hưởng đã mang binh mã tới tiếp ứng.
Đinh Phụng cảm thấy kỳ quái một đường đã đi sóng êm bể lặng không có gì
lạ bỗng nhiên cảnh giác thò tay, ý bảo chúng tướng dừng lại đúng lúc này một tiếng pháo nổ vang lên, bốn phương tám hướng là đội ngũ quân địch
chính là quân đội của Hạ Hầu Uy.
Đinh Phụng không sợ hô to ra lệnh:
- Mọi người không cần phải sợ lập tức ứng chiến.
Trải qua thời gian bối rối ngắn ngủi, quân Giang Đông nhanh chóng phụng
mệnh của Đinh Phụng một trăm cường nỏ xe nhìn như không có quy tắc rơi
lả tả bốn phía, sau đó binh sĩ thao tác đặc thù, mấy mũi tên đã sắp trên kệ.
Đinh Phụng chuẩn bị xong liền quát:
- Bắn cho ta.
Binh sĩ bắt đầu thao tác bắn về phía Tào binh.
Rất nhiều Tào binh bị bắn trúng, thanh âm thảm thiết rền vang.
Hạ Hầu Uy biến đổi sắc mặt, trong lòng chấn động vô cùng.
Lúc này Hạ Hầu Uy đã từ trong khiếp sợ tỉnh lại, luồng mũi tên vẫn còn
dư âm ảnh hưởng tới hắn, đợt mũi tên thứ hai đã mang theo khí tức lăng
lệ phá không mà tới, tuy lúc này còn có chuẩn bị nhưng đại bộ phận binh
sĩ không kịp phản ứng, người bị bắn chết, người thì bị thương.
Hôm nay là ngày chung thân khó quên của Hạ Hầu Uy, hắn không chịu nổi né về phía sau.
Đợt tên thứ ba thứ tư cơ hồ lại trùng kích lần nữa.
- A a...
Từng thanh âm thảm thiết vang lên, càng lúc càng có nhiều Tào binh giơ lên đao thuẫn trong tay.
Tất cả Tào binh đều chấn kinh, mỗi người đều dâng lên nỗi sợ chết.
Tên của cường nỏ xa cuối cùng cũng đã hết hai nghìn binh sĩ quân Tào tử vong, làm cho sức chiến đấu giảm xuống.
- Giết.
Tào binh lúc này cuồng hỉ không thôi, bọn họ dốc sức liều mạng xông lên
hai quân bắt đầu vật lộn lâm chiến, Hạ Hầu Uy tổn thất vô cùng thảm
trọng nhưng đối với quân của Đinh Phụng thì vẫn còn chiếm ưu thế.
Hai quân chém giết nhau đến mức chóng mặt, toàn bộ chiến trường tràn ngập mùi máu tanh.
Đúng lúc Đinh Phụng khổ chiến thì Thái Sử Hưởng mang ba nghìn binh sĩ hỏa tốc tới giúp.
Tuy nhiên ở nửa đường đã bị một vạn binh sĩ của Nhạc Lâm chặn lại giữa đường
Thái Sử Hưởng cũng không ham chiến hai người qua lại tầm mười hiệp hắn liền chạy về phía Thái SƠn.
Nhạc Lâm sốt ruột đuổi theo, trải qua một con đường nhỏ, Thái Sử Hưởng
bỗng phát hiện ra quân Tào ở phía sau phát ra từng thanh âm thảm thiết,
lại phát hiện ở bên trái chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một đám câu
liêm thương, đâm vào Tào binh.
Tào binh đại loạn Nhạc Lâm gấp gáp chuẩn bị lui về.
Một tiếng pháo nổ vang lên Đàm Hùng dẫn một đội ngũ cắt đứt đường vui Thái Sử Hưởng đại hỉ lập tức quay lại giáp công.
Nhạc Lâm trong lúc ứng phó không kịp bị Thái Sử Hưởng đâm chết dưới
ngựa, Nhạc Lâm vừa chết quân Tào đã loạn, người hàng thì hàng người trốn thì trốn, sau đó Thái Sử Hưởng hợp binh với Đàm Hùng tiếp viện cho Đinh Phụng,
Đúng lúc này danh tướng Hà Bắc Trương Hợp đã mang một vạn đội ngũ tới Cự Bình thành, mà Thái Sử Từ thì đã ở đó bày ra chiến trận sớm nghênh đón
từ trước.Trương Hợp chính là danh tướng Tam Quốc, là năm lương tướng của Tào
Tháo, trước theo Hàn Phức, Viên Thiệu sau đó ở trận chiến Quan Độ bị hãm hại, bất đắc dĩ đầu hàng Tào Tháo, sau đó được Tào Tháo trọng dụng, nam chinh bắc chiến lập vô số công lao.
Trương Hợp nhìn trận địa quân địch, trầm giọng nói:
- Ai nguyện mang binh thử quân địch?
Thuộc cấp của hắn là Đặng Mạo xung phong:
- Thuộc hạ nguyện mang người tiến lên.
Trương Hợp hòa hoãn:
- Được ngươi dẫn một nghìn nhân mã xuất trận phải cẩn thận.
Thái Sử Từ thấy trận địa của địch có biến hóa, có một viên tướng chạy
tới như điên thì hừ lạnh một bộ hạ tay nâng song đao thỉnh chiến:
- Tướng quân thuộc hạ nguyện xung phong.
Thái Sử Từ nhìn lại thì thấy đó là phó tướng Bộ Sơn liền đồng ý.
Đặng Mạo và Bộ Sơn đấu với nhau sau mười hiệp Bộ Sơn đã chém được Đặng Mạo, Trương Hợp thấy không ổn liền tức giận quát lớn;
- Bộ Sơn tiểu tử để mạng lại cho ta.
Trương Hợp huyết khí phương cương xông thẳng tới, Bộ Sơn cũng không hề yếu thế thúc ngựa nghênh chiến.
Không ngờ Trương Hợp một chiêu đã chém chết được Bộ Sơn, chấn trụ cả Đan Dương quân, Thái Sử Từ thấy vậy liền quát:
- Trương Hợp khá lắm, để Thái Sử Từ ta chiếu cố ngươi.
Trương Hợp thấy Thái Sử Từ đơn thương ra trận hào hùng thì nói:
- Hôm nay xem ai thắng thua.
Thái Sử Từ vung đao lên, Trương Hợp bề ngoài thì khen nhưng trong lòng
khinh bỉ đối thủ, bỗng nhiên hắn quát một lớn, đao đỏ quét ngang, cứ như vậy mà lăng lệ công kích Thái Sử Từ, Thái Sử Từ cũng vung thương ngăn
lại quát nói:
- Trương Hợp ăn một thương của ta.
Hai bên huyết chiến sôi trào, Trương Hợp hào khí vô cùng mà quát:
- Tiếp ngươi mười thương trăm thương thì thế nào.
Hai người một lnầ nữa lao vào nhau, từng thanh âm đinh tai nhức óc hỏa quang bắn ra.
Hai người đấu với nhau hơn trăm chiêu không phân thắng bại Thái Sử Từ
liền biết dùng lực không thắng được hắn chỉ có thể dùng trí lập tức thúc ngựa quay đầu lại chạy như bay.
Trương Hợp làm sao có thể bỏ qua liền đuổi theo gắt gao.
Hai con chiến mã ở trong bãi sân không ngừng dừng vó mà chạy, quân Đan
Dương thấy chủ tướng bại trở lại thì như thủy triều phun lên muốn giải
vây.
Quân Tào thấy quân Giang Đông nổi trống thì dĩ nhiên không cam lòng yếu thế cũng xông lên.
Trong nhất thời chiến trường từng tiếng giết rung trời.
Thái Sử Từ thở dài kế của mình đã bị người nhà phá hư rơi vào đường cùng đành quay đầu lại tái chiến.
Chiến thêm hơn trăm hiệp Thái Sử Từ lại thừa cơ hồi mã sau đó quát lớn:
- Lui.
Quân Đan Dương đang chém giết say sưa, bây giờ nghe thấy lệnh của chủ tướng liền không cam lòng mà thu binh.
Trương Hợp nào cam bỏ qua liền điên cuồng kêu lên:
- Thái Sử Từ chạy đâu.
Đang nói chuyện có mấy quân Đan Dương xông lên cản hắn liền giận dữ chém xuống, binh sĩ bị phanh thây ngay lập tức.
Thái Sử Từ quay đầu lại thấy Trương Hợp đã phân thần thì mừng thầm không thôi, hắn vội lấy cung, bắn một mũi tên, tiễn thuật của Thái Sử Từ ở
Giang Đông là số một số hai ngoại trừ lão tướng Hoàng Trung thì không có người nào có thể sánh được, mũi tên vừa bay ra hào quang lóe lên, mang
theo tiếng rít phá không, như lưu tinh bay về phía Trương Hợp.
Trương Hợp cơ linh hơn người nhưng làm sao đoán được tiễn thuật của Thái Sử Từ tinh xảo như vậy, hắn tránh né không kịp tên bắn ngay vào mi tâm, tại chỗ bỏ mình.
Đáng thương cho một anh kiệt cứ như vậy táng mệnh nơi sa trường, Tào Tháo lại mất đi một đại tướng.
Tào binh thấy chủ tướng ngã ngựa thì lao lên, muốn đoạt lại thi thể.
Thái Sử Từ hô to;
- Trương Hợp đã bị ta giết, các huynh đệ xông lên.
Quân Giang Đông thấy chủ tướng đối phương đã chết, binh sĩ như cầu vồng mỗi người điên cuồng chém giết.
Tào binh thấy chủ tướng chết, quân tâm rối loạn, bắt đầu bại lui.
Thái Sử Từ hưng phấn vô cùng hôm nay giết được Trương Hợp danh tướng lại lập một đại công, không khỏi thúc binh truy đuổi, mà Tào binh lúc này
đã không còn lực phản kích.
Thái Sử Từ khu binh thẳng truy giết cho quân Tào máu chảy thành sông, thi cốt như núi, lúc này mới lui binh về thành.
Lại nói Đinh Phụng thủ hộ Cường Nỏ xa khổ chiến không ngừng đã đến thời
khắc duy trì không nổi, thì có một đội nhân mã kỳ dị mang cờ hiệu quân
Tào nhưng lại không đối kháng với quân Giang Đông mà còn vụng trộm đánh
Tào binh.