Khi Tuần Hoặc nhận được tin tức Chu Du thẳng hướng Lạc Dương thì đã là
xế chiều ngày thứ ba, lúc này Đăng Phong thành đã bị phá, thủ thành Nghi Dương suốt đêm phái người cấp báo, Tuần Hoặc không thể làm gì, chỉ có
thể trông chừng Võ Bình lại phải bảo vệ Dĩnh Xuyên, làm gì có năng lực
chia sẻ ưu tư cho Lạc Dương, lúc này cho dù phái ra viện quân, năng lực
thông thiên cũng không có cách nào.
Mà tướng thủ Lạc Dương Vương Lãng cũng có chút tài năng, hắn đem hai vạn binh mã trong tay của mình điều động ngay ngắn rõ ràng.
Tháng mười Chu Du bắt đầu xuôi theo Lạc Thủy tiến lên phía bắc, vượt qua Nghi Dương có ý đồ tiến công Lạc Dương.
Tướng thủ Nghi Dương không biết tính sao cho rằng Chu Du thật sự đi qua
sông, điều động năm nghìn binh mã mà đánh tới, kết quả bị Chu Du ba
đường phục kích, Nghi Dương không công mà phá.
Chu Du tiến quân tới Nghi Dương, trải qua thời gian ngắn ngủi hồi phục đã bắt đầu trực chỉ đầu mâu tới Lạc Dương.
Vương Lăng tự biết không thể thủ, đem đại bộ phận binh lực dồn về Lạc
Dương có ý đồ cực kỳ rõ ràng sẽ dốc hết sức lực mà tử thủ, chỉ cần có
thể chèo chống mười ngày, viện binh Tuần Hoặc nhất định sẽ có thể đến
được.
Đại quân Chu Du ở lại Lạc thủy hai ngày, mắt thấy bờ bên kia canh phòng
nghiêm mật liền hạ lệnh cho quân đội xuôi theo nước mà tới Hạ Du, hai
ngày sau binh mã ở Hạ Du thế tương đối kém, thuận tiện qua sông, Chu Du
liền để cho đại quân dừng lại, bát đầu đốn củi tạo bè chuẩn bị hành động qua Lạc Thủy tiến thẳng tới Lạc Dương.
Lúc này tâm tình của Chu Du vô cùng tốt, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ vui mừng, ngoại trừ khóe miệng ngẫu nhiên nở ra nụ cười làm cho
người ta khó dò, bất luận kẻ nào cũng vì sự mỹ diệu của hắn mà sinh lòng cảm khái.
Lúc này Tưởng Khâm bỗng nhiên ở bên cạnh nói:
- Hiện tại xem ra cũng không phải là thời cơ tiến công Lạc Dương tốt nhất.
Chu Du hứng thú hỏi:
- Tại sao?
- Về phần nguyên nhân gì thì cũng không thể nói rõ ràng nhưng hiện tại
nắm lấy Lạc Dương đúng là quá đột ngột cho dù nắm được quân ta cũng lâm
vào hoàn cảnh bị động.
Chu Du gật đầu:
- Ta sở dĩ đoán được ngươi đến tìm ta cũng là vì chuyện này hoàn toàn
chính xác, sự tình đúng như ngươi nói, hiện tại đánh Lạc Dương chỉ là
nghi binh mà thôi, Lạc Dương bắc dựa Hoàng Hà, đông lâm Hổ Lao tây tiếp
Hàm Cốc, từ trước tới giờ binh gia ở vùng này giao tranh, nếu như lấy
được ngươi nói sẽ có hậu quả gì.
Tưởng Khâm nói:
- Hổ lao Hàm Cốc là địa lơi hiểm yếu nếu như hai nơi này thủ vững trong
thời gian ngắn rất khó công phá, một khi Lạc Dương phía Bắc không tìm
thấy đội thuyền đường lui bị cắt đứt quân ta bốn bề thọ địch không có
đường lui.
Trong mắt của Chu Du hiện ra vẻ tán thưởng:
- Công Dịch của nhiên tinh thông, bằng không ra nghi Dương, Đăng Phong
không phải là một lần nắm lấy sao, chính vì bọn họ là nơi thuận tiện cho nên ta mới áp sát Lạc Dương như vậy.
Chu Du dừng lại vẫn chưa thỏa mãn mà nói tiếp:
- Lại từ một phương diện khác, quân ta nắm lấy Lạc Dương sẽ bất lợi cho
phát triển thế cục, Tây Lương Mã Đằng phá Tiêu Quan, tới Kính Thủy không bao lâu nữa sẽ đánh tới Trường An, mà Lưu Bị cũng động binh từ buổi
trưa, vây công Lam Điền, đối với Quan Trung nhìn chằm chằm, một khi hai
nhà chia cắt Quan Trung, chỉ sợ phải đại loạn, mà lúc này Tào Tháo ổn
thỏa Hà bắc,chúa công muốn phòng tào phải phòng sau, chỉ sợ bất lực tòng tâm.
Tưởng Khâm tràn đầy bội phục:
- Đô đốc phân tích rất có đạo lý.
Hắn sau khi tán thưởng một tiếng biểu lộ liền trở nên hồ đồ:- Đô đốc đã nhìn ra quỷ kế tại sao lúc này còn đốn cây tao bè?
Chu Du cao thâm mạn trắc nói:
- Tuần Hoặc đã dùng ám chiêu ta làm sao có thể phụ ý tốt của hắn.
Tưởng Khâm kinh hỉ nói:
- Chẳng lẽ đô đốc muốn tương kế tựu kế mà bắt giết Tuần Hoặc?
Chu Du lắc đầu lộ ra vẻ hơi tiếc nuối:
- Tuần Hoặc là lão hồ ly muốn lừa gạt hắn thì dễ như vậy sao hiện tại
điều mà ta buồn bực chính là làm thế nào đơn giản thỉnh quân, hắn cùng
với bổn đô đốc giao đấu nhiều năm như vậy, biết lẫn nhau, tin tưởng Tuần Hoặc cũng không phải là kẻ vô tri nếu ta đoán không sai đây chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi.
Tưởng Khâm trong lòng lộp bộp thầm nghĩ kế này đơn giản vậy sao, nếu như không phải có Chu Du nhắc nhở mình cũng không hiểu sự huyền bí ở trong
đó, nếu đúng theo lời của Chu Du, Tuần Hoặc nhất định có liên hoàn kế ở
phía sau.
- Đô đốc tính toán tài tình vượt qua ngoài tầm tay của thuộc hạ.
Chu Du làm ra dáng vẻ ngọc thụ lâm phong mà nói;
- Ta hiện tại đốn cây tạo bè là muốn đánh nhau với bố trí của Tuần Hoặc, hắn cho là chúng ta không dám tiến vào Lạc Dương thì chúng ta bày ra
như vậy cho hắn xem.
Tưởng Khâm choáng váng đầu óc mà nói:
- Vậy đô đốc muốn đi tới nơi nào?
Chu Du thấy thế thì lắc đầu cười nói:
- Ta định xuôi theo lạc Thủy xuống Huỳnh Dương sau đó vòng qua Hứa Xương.
Tưởng Khâm thất thanh:
- Tướng quân...
Chu Du cười nói:
- Thế nào có phải thấy rất mạo hiểm không?
Tưởng Khâm liên tục gật đầu:
- Đúng thế.
Chu du cười hắc hắc thần bí:
- Kế này dĩ nhiên là ngoài dự liệu của bọn chúng, Hứa Xương nói thế nào
cũng đang là hang ổ của Tào Tháo, nếu như một hơi cầm lấy thì chỉ sợ tin đồn lập tức biến thành sự thất, Tào Tháo muốn dời nghiệp thành rồi, mà
đối với đại nghiệp của chúa công cũng có trợ giúp thật lớn, mà Huỳnh
Dương ủng hộ Dĩnh Xuyên, Hứa Xương Huỳnh Dương mà vỡ thì bọn họ như ngồi trên đống lửa cả ngày không được an bình, hiện tại vấn đề khó nhất là
làm sao nắm được Huỳnh Dương, ở đây dễ thủ khó công, trong thời gian
ngắn khó mà phá được.
Tưởng Khâm nói:
- Chuyện này trọng đại mong tướng quân nghĩ cho kỹ.
Chu Du gật đầu:
- Chuyện này ngươi yên tâm bổn đô đốc tự có chừng mực.
Tưởng Khâm thấy Chu Du đã quyết chủ ý thì không nói gì nữa, lập tức điều động binh sĩ.
Ngay lúc đó ở Dĩnh Xuyên thành.
Tuần Hoặc đang tổ chức hội nghị khẩn cấp, một tướng nghi hoặc nói:
- Tuần đại nhân, đại nhân khẳng định Chu Du sẽ đi tới Huỳnh Dương sao?
Tuần Hoặc tuổi tác đã cao nhưng làm việc ngày càng cay độc trầm ổn, dáng vẻ của hắn gầy gò toát ra vẻ tiên phong đạo cốt chỉ thấy hắn mỉm cười
nói:
- Tuyệt đối như thế, trên đất Lạc Dương hắn gan lớn thế nào cũng không
dám lấy mà Chu du xuôi theo Lạc thủy xuống, đốn củi tạo bè đơn giản là
muốn lừa gạt chúng ta, mà ý của hắn là muốn tới Huỳnh Dương và Hứa
Xương.
Tên tướng kia xung phong nhận địch:
- Mạt tướng nguyện đem nhân mã tiến tới Huỳnh Dương.