Triệu Vân nhìn ánh mắt kính nể của Lục Tốn, vỗ vỗ vai của hắn mà cười nhạt một tiếng:
- Nếu như việc này chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành thành công ta sẽ đề cử ngươi cho chúa công, cho ngươi có thể mở rộng tài hoa.
Lục Tốn hơi cảm kích mà nói:
- Đa tạ tướng quân yêu mến.
Triệu Vân gật đầu với Lục Tốn, không nói gì nữa, hướng về phía tướng sĩ
sau lưng mà vung tay lên, ba nghìn binh sĩ không nói một tiếng, làm ra
bộ pháp chỉnh tề đi theo Triệu Vân hướng về phía Minh A.
Mà Lục Tốn sau khi thấy Triệu Vân xuất phát thì mang theo một vạn binh sĩ khác, hướng về phía Minh A mà ẩn nấp.
Triệu Vân một mặt hành quân một mặt tính toán thời gian thì thấy lúc này trời đã tối, Minh A trấn đã ở ngay trước mắt.
Ở trên đường hắn gặp không ít du kỵ trinh sát của quân Tào, cộng thêm
Triệu Vân lại che giấu hành tung, mà binh lực của quân Tào hơi có vẻ
phức tạp trong nhất thời cũng không phát giác ra được, những trinh sát
kia một mặt báo cho Lý Thông một mặt để cho Triệu Vân tiếp tục đi tới.
Triệu Vân đi về phía trước càng lúc càng kinh hãi, vô luận chỗ nào cũng
có cờ xí của quân Tào tung bay, ánh đuốc hừng hực, doanh trước không chỗ nào không có, binh sĩ tùy ý có thể thấy được trong phạm vi vài dặm, đều được trọng binh bao vây chồng chất, bảo hộ Minh A làm trung tâm. Ở
trong ấn tượng của Triệu Vân, Minh A trấn không phải là lớn, nhưng quân
Tào trong mấy tháng đã đem quy mô mở rộng như vậy, thật khiến cho người
ta phải kinh hãi.
Đúng lúc Triệu Vân thầm thấy mình may mắn vì đã không manh động thì lính liên lạc nhanh chóng đem mệnh lệnh của Lý Thông ra, để cho binh mã của
Triệu Vân ở bên cạnh Tây Bắc của Minh A trấn cùng với mấy đội nhân mã
khác dùng chung lối đi, mà để cho Triệu Vân một mình đi gặp Lý Thông,
Triệu Vân trầm tư một chút thầm nghĩ thầm nghĩ cũng không đến nỗi bị
phát giác nhanh như vậy hiện tại thời gian ước định với Lục Tốn còn mấy
canh giờ nếu như mình không đi sẽ bị hắn hoài nghi nghĩ tới đây hắn liền phân phó cho phó tướng tới nói chuyện, để bọn chúng toàn tâm toàn ý chú ý tới Tào Doanh, nhất cử nhất động của Lý Thông.
Triệu Vân cùng tinh binh kia phát hiện ra ở trong doanh trại quân Tào đủ loại thanh âm vang lên, sau một hồi náo động, rất nhanh có binh sĩ bốn
phía tụ hợp lại, chẳng lẽ bị Lục Tốn bọn họ phát hiện sao, Triệu Vân
thầm nghĩ trong lòng không khỏi lo lắng, bước xa tới nhìn tình hình điều động của Tào doanh, lúc này có một đôi binh sĩ bên cạnh vội vàng đi
tới, Triệu Vân không mất thời cơ mà lập tức đặt câu hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Gã ngũ trưởng kia thấy Triệu Vân mặc áo giáp thì không dám lãnh đạm cung kính nói:
- Bẩm tướng quân, có trinh sát báo lại phát hiện ra một số đám quân
Giang Đông xuất hiện ở vùng Thận thủy, Lý tướng quân đang điều tra.
Triệu Vân gật đầu, ý bảo ngũ trưởng kia có thể xuống dưới.
Ước chừng tầm mười phần thời gian, Triệu Vân xuyên qua vài trạm gác, ở
trong doanh trại quẹo trái quẹo phải lúc này mới tới chủ trại của Lý
Thông.
Lý Thông lớn lên tứ phương tai to mặt hình chữ quốc làn da đen sẫm, mặc
khôi giáp thanh âm cũng vô cùng to, dáng người cao lớn có vài phần tư
thế lục này đang cùng với mấy tham tướng thương nghị quân tình.
Hắn nhìn thấy Triệu Vân đi vào trong doanh trại thì hơi không vui mà nói:
- Ngươi là ai?
Triệu Vân lộ ra biểu lộ cung kính mà nói:
- Thuộc hạ là Triệu Vân Long, nguyên là thủ hạ của Lý Viễn tướng quân,
hiện đáng giữ chức thiên tướng bởi vì Lý Viễn tướng quân hôm qua nhiễm
phong hàn sợ lầm đại sự cho nên để cho thuộc hạ dẫn đầu tới đây, hai
ngày sau Lý tướng quân sẽ lập tức tới ngay.
Lý Thông hừ lạnh biểu lộ bất mãn:
- Tên Lý Viễn này ba lần bốn lượt, tay chân cũng bất lợi, lại còn nhiễm
phong hàn, thật là kỳ lạ, bổn tướng quân nhìn thấy ngươi miệng lưỡi liợ
hại, hẳn là nhân tài mà không được trọng dụng, về sau không cần phải đi
theo tên Lý Viễn này nữa, theo bên cạnh bổn tướng quân, nếu biểu hiện
tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Triệu Vân lộ ra biểu lộ sủng nhược mà những tham tướng khác thì đều hâm mộ mà nhìn hắn.
Một phó tướng mang theo vẻ mê hoặc mà nói:
- Tại sao trước kia mỗ không nhìn thấy ngươi.
Triệu Vân đối với chuyện này sớm đã có kế sách ứng biến không hề hoang mang mà nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân cũng vừa nhập ngũ không lâu, Lý đại nhân thấy
tiểu nhân có thể chịu đựng được cực khổ, trước đó cũng có công giết địch cho nên phá lệ đề bạt.
Lý Thông thỏa mãn gật đầu:
- Tên Lý Viễn này cũng không phải là không biết việc gì, cũng hiểu trọng dụng nhân tài.
Mấy tham tướng phụ họa:
- Đúng thế đúng thế.
Lý Thông phất tay nói:
- Vậy ngươi đi xuống trước đi bổn tướng quân có chuyện cần phải thương nghị trước.
Triệu Vân vừa bực vừa buồn cười, đem mình gọi tới lại phê bình Lý Viễn
một trận hóa ra sớm biết như vậy mình cũng không cần phải lo lắng, cảm
giác nguy cơ này thật không dễ cảm thụ.
Triệu Vân quay trở lại nơi trú quân, phó tướng thấy hắn bình an vô sự mới thả lỏng tâm tình.
Mà Triệu Vân thì kiên nhẫn chờ đợi thời cơ tới.
Trời đã tối đen mà toàn bộ Minh A trấn thì tươi sáng, quân Tào điều động vô cùng nhiều lần, thỉnh thoảng lại có tin tức từ tiền tuyến lui xuống, ngẫu nhiên có tiếng la binh sĩ ngưng trọng sắc mặt, xem ra Lục Tốn đang gây không ít áp lực cho Lý Thông.
Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng tới canh một, tiền tuyến đã đánh lui công kích của quân Giang Đông, quân Tào mới thở ra một hơi.
Chỉ có Triệu Vân là biết Lục Tốn quả là người tài tầm nhìn của hắn hiển
nhiên đã đạt ai cũng không ngờ mình lại ở trong doanh của quân địch,
Minh A trấn đa phần bị binh lực của Lục Tốn hấp dẫn áp lực của mình sẽ
giảm bớt, hiện tại mấu chốt chính là mình có thể hoàn thành đòn cuối
cùng hay không.
Triệu Vân kiên nhẫn chờ đợi hắn cảm thấy thời gian càng lúc càng chậm,
trước mắt binh sĩ truyền tới tin Lý Thông ngăn chặn Lục Tốn thành công,
hơn nữa bắt đầu đem chúng vây quanh, Triệu Vân rốt cục không thể không
hành động nếu như Lục Tốn thật sự bị bao vây, kế hoạch có biến, thứ hai
mình thủy chung không thể không hoài nghi quân Tây Lăng có binh sĩ lọt
lưới ai không.
Triệu Vân đem mấy tham tướng triệu hồi lên rồi trầm giọng nói:
- Tình hình bây giờ có biến, chúng ta đầu tiên phải hành động thừa dịp
quân Tào xuất động truy kích Lục Tốn mà lập tức hành động, từng binh sĩ
chuẩn bị đuốc củi trong tay, trên tay có cột bạch ngân, các ngươi có
minh bạch hay không?
Mấy tham tướng không dám lên tiếng lớn, chỉ khẽ nói: