- Nguyên Lộc Phú Ba, quân Tào đã tiến tới, Dĩnh Thượng hai mặt thụ địch, hiện tại muốn chia binh cứu Hạ THái, đánh quân Tào ở Nhữ Âm, đây đúng
là khó như lên trời.
Triệu Vân chém đinh chặt sắt:
- Đây chính là hi vọng chiến thắng duy nhất.
Chu Hoàn nhìn Triệu Vân thấy hắn kiên nghị bình tĩnh như nước thì hỏi:
- Tướng quân hiện tại làm thế nào?
Triệu Vân lòng như lửa đốt nhưng vẫn giữ được tỉnh táo:
- Chuyện này trọng đại trước hết chúng ta cần phải thương nghị kỹ lưỡng, đề ra sách lượng vẹn toàn.
Chu Hoàn đột nhiên hỏi:
- Tướng quân thuộc hạ có một chuyện nghĩ mãi không rõ, Tào Tháo mấy
tháng trước lui binh không đầy hai tuần sau lại tiến binh công kích,
thật khác bình thường có phải có quan hệ với chuyện vây công Hạ Thái
không?
Triệu Vân cũng hoang mang vấn đề này từ rất lâu, một mực không yên,
nhưng lúc này Chu Hoàn nhắc nhở thì trong lòng toàn bộ sáng sủa hắn phẩy tay hưng phấn nói:
- Ta hiểu rồi.
Chu Hoàn cùng với Lăng Hoàn hai miệng một lời rồi hỏi:
- Hiểu điều gì?
Triệu Vân hơi kích động nói:
- Tào Tháo sở dĩ lui binh là bởi vì chúng ta phòng thủ ở An Phong Tân
tương đối tốt cho nên bọn hắn lâu không công được, dưới tình huống này
nếu như không thể điều động quân ta ra khỏi thành, thì An Phong Tân sẽ
tìm đường chết, cho nên Tào Tháo muốn lấy lui làm tiến, muốn cho chúng
ta trú binh ở Dĩnh Thượng gián tiếp làm giảm lực lượng ở An Phong Tân
vây công Hạ Thái, mà Hạ Thái phòng ngự kiên cố, không thể ngạnh công,
cho dù nắm được thì thương vong cũng là vô cùng lớn, quân Tào liên tục
vây công Hạ Thái, hắn muốn gì chẳng lẽ hắn thực sự muốn nắm lấy sao? Bổn tướng quân không cho rằng như vậy, đơn giản là hắn muốn tạo áp lực với
Hạ Thái, để cho chúng ta tới trợ giúp, nếu như ta đoán không sai, Hạ
Thái vẫn chưa nghiêm trọng như Chu phó tướng như vậy.
Lăng Thao khó hiểu mà hỏi:
- Nếu đơn giản như vậy thì bọn chúng cần gì phải đánh Nguyên Lộc Phú Ba, sau đó còn đánh tới Dĩnh Thượng làm vậy không phải là muốn vây quân ta ở Dĩnh Thượng không trợ giúp Hạ Thái hay sao? Còn nữa nếu như mọi chuyện
không thảm hại như vậy Từ đại nhân tại sao lại muốn chúng ta trợ giúp Hạ Thái.
Triệu Vân tin tưởng mười phần mà nói:
- Từ đại nhân ở Thọ Xuân xa xa đối với tình huống của Hạ Thái cũng không rõ ràng, nếu như ta đoán đúng thì sẽ nhanh chóng có người mang tin tức
mới tới, mà quân Tào sở dĩ muốn lấy nguyên Lộc Phú Ba các ngươi ngẫm lại xem, hai địa phương này có sự trợ giúp cho An Phong Tân và Dĩnh Thượng.
Lăng Thao kinh hô một tiếng:
- Đúng thế vô luận là Dĩnh Thượng hay An Pho Tân đều có thể hình thành
bảo hộ lớn, đối với Dĩnh Thượng mà nói, đây chính là chỗ xung yếu ở của
Tây, bảo hộ an nguy của Dĩnh Thượng, còn đối với An Phong Tân mà nói, nó cũng có công hiệu như vậy, chỉ cần bọn họ dọc theo Hoài Thủy, là không
thể ngăn cản lao xuống An Phong Tân.
Triệu Vân gật đầu:
- Đúng là như thế.
Chu Hoàn trầm tư nói:
- Vậy quân Tào sao phải làm như vậy, tuy tướng quân nói có lý nhưng
Nguyên Lộc và Phú Ba hai mặt thụ địch, quân ta không dám tiến tới Dĩnh
Thượng, đã là chuyện ván đã đóng thuyền, bọn chúng làm vậy tuy có thể uy hiếp được An Phong Tân, nhưng ánh mắt vẫn không xa chớ quên Hạ Thái
theo như lời nói của tướng quân vẫn bình yên đây là chuyện vẽ vời.
Triệu Vân cười nói:
- Nếu như ngươi là chủ tướng Hạ Thái gặp nguy ngươi sẽ thủ Dĩnh Thượng hay là thẳng tới Hạ Thái?
Chu Hoàn không hề nghĩ ngợi mà nói:
- Nếu như Hạ Thái thất thủ, Thọ Xuân khó giữ được, thuộc hạ dĩ nhiên kiệt lực bảo vệ Hạ Thái.
Triệu Vân chăm chú nói:
- Bảo vệ thế nào?
Chu Hoàn đáp:
- Dĩ nhiên là điều động binh lực An Phong Tân.
Triệu Vân gật đầu:
- Bổn tướng quân cũng có thể làm vậy nhưng như vậy là rơi vào bẫy của quân Tào.
Chu Hoàn kinh ngạc:
- Tại sao?
Triệu Vân giải thích:
- Một khi điều động binh lực An Phong Tân, Nguyên Lộc Phú Ba sẽ xuất
hiện binh mã quân Tào, liên hợp với Nhữ Âm mà tiến tới, lúc đó không chỉ Dĩnh Thượng có thể mất mà An Phong Tân cũng không chống nổi, hơn nữa
Tào Tháo có chuẩn bị mà tới, tất nhiên sẽ bố trí phục binh, như vậy ngay cả An Phong Tân bị mất mà Hạ Thái cũng không giữ được.
Chu Hoàn hồ đồ hỏi;
- Tướng quân không phải nói Hạ Thái không nghiêm trọng sao?
Triệu Vân thản nhiên:
- Đây là khi quân ta không có hành động một khi có hành động, thật sự
trợ giúp Hạ Thái thì quân Tào nhanh chóng điều chỉnh công kính cực lực
với Hạ Thái, cùng lúc tiến công An Phong Tân.
Lăng Thao nghe xong cả buổi mới hơi mơ hồ nói:
- Nếu như chúng ta án binh bất động thì sao?
Triệu Vân đáp:
- Vậy thì tốt bọn chúng sẽ giả công biến thành thực đánh, không hề cố kỵ mà công mạnh Hạ Thái.
Chu Hoàn hít một hơi lạnh, toàn thân rùng mình mà nói:
- Mưu kế thật là thâm độc, chiếu theo ý của tướng quân, Hạ Thái chẳng
qua là tạm thời, vô luận quân ta điều chỉnh thế nào bọn chúng cũng tiến
công tranh thủ nắm lấy.
Lăng Thao không thể tin được:
- Triệu tướng quân, tướng quân nói quân Tào đánh Hạ Thái mạnh mẽ sẽ tổn
hao vô cùng nghiêm trọng chẳng lẽ Tào Tháo để mặc binh lính chịu chết
sao?
Triệu Vân đáp:
- Tào Tháo cái gì cũng không thiếu liệu sẽ quan tâm một chút tính mạng của binh sĩ sao? Nắm lấy Hạ Thái mới là chuyện trọng yếu.
Lăng Thao tức giận hỏi:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Triệu Vân nhìn về phía xa xa trầm tư hồi lâu rồi mới nói;
- Binh phát tới Thận huyện.
Chu Hoàn cả kinh nói:
- Không thể, quân ta hiện tại đang ở trong thế giáp công nếu như chia binh chỉ sợ Dĩnh Thượng không giữ được.
Triệu Vân thản nhiên nói;
- Đây là chuyện không thể nào khác, so với Dĩnh Thượng thì Hạ Thái quan
trọng hơn nhiều, hơn nữa Nguyên Lộc Phú Ba hai đạo nhân mã còn có một
khả năng là muốn ngăn cản cho binh mã Dĩnh Thượng và An Phong Tân, tại
sao phải như vậy? Nếu ta đoán không sai thì ở Thận Huyện và Nhữ Nam cũng không như chúng ta tưởng tượng, quân Tào đã đem binh mã nơi đó điều tới Hạ Thái rồi.
Triệu Vân nuốt một ngụm nước miếng rồi nói tiếp;
- Tào Tháo dụng ý tuy khó dò nhưng cũng không phải là không thể tìm ra,
chỉ cần chúng ta xử lý thỏa đáng sẽ không cho bọn chúng chút cơ hội nào.
Chu Hoàn xung phong nhận việc:
- Tướng quân đã có ý đó vậy để cho mạt tướng mang binh tới Thận huyện.
Triệu Vân lắc đầu:
- Không chuyện này do bổn tướng quân tự mình tiến tới trước.
Lăng Thao và Chu Hoàn đồng thời ngăn cản:
- Vạn lần không được, lần này đi Thận huyện hung hiểm hay không chưa
biết, tướng quân là chủ soái tam quân, không thể mạo hiểm, chuyện này
vẫn nên do mạt tướng sắp xếp ổn thỏa, mạt tướng nguyện lập quân lệnh
trạng nếu như không hoàn thành được nhiệm vụ Chu Hoàn thề không trở lại.
Triệu Vân kiên quyết nói:
- Ý ta đã quyết các ngươi không cần cãi nhau nữa.
Lăng Thao và Chu Hoàn nhìn nhau trong mắt hiện ra vẻ lo lắng, Triệu Vân cũng không quan tâm mà phân công nhiệm vụ:
- Ta sau khi đi Thận huyện, phòng thủ Dĩnh thành giao cho lăng Thao, nếu như Nguyên Lộc Phú Ba mang địa quân tới lúc tất yếu có thể buông tha
lui giữ An Phong Tân, nếu An Phong Tân cũng không thủ được thì nhất định phải ngăn quân địch ở Dương Tuyền thành, ngàn vạn lần không để cho quân Tào tiến thêm một bước nào.
Triệu Vân nói lời này khiến cho Lăng Thao cảm thấy áp lực, đồng thời
cũng cảm nhận được mình được tín nhiệm thật sâu hắn sục sôi vô cùng mà
nói:
- Tướng quân yên tâm Thao cho dù chết trận cũng quyết không để cho quân Tào tiến tới nửa bước.
Triệu Vân lo lắng nhìn hắn rồi nói:
- Lăng phó sứ yên tâm nếu như ngươi có thể ngăn cản quân địch một thời
gain ngắn, tin rằng quân đội của Hoàng Tự nhanh chóng sẽ đến lúc đó áp
lực sẽ giảm bớt.