Phong Lưu Tam Quốc

Chương 447: Yến hội (hạ)

Hắn không lập tức xé rách da mặt mà chất vấn rằng:

- Tại sao không thấy Lữ phu nhân đâu? Không lẽ thân thể nàng có gì không khỏe?

Lữ Bố âm hiểm cười nói:

- Đúng như tướng quân đã nói, hôm nay tiện nội bỗng thấy thân thể không thoải mái, hiện đang ốm đau trên giường.

Trương Lãng lạnh lùng nói:

- Nếu phu nhân đã không khỏe vậy nên sớm ngày chữa trị. Thuộc hạ của bổn tướng quân có một lang trung, y thuật cực kỳ cao siêu. Ta lập tức gọi hắn vào xem bệnh cho Lữ phu nhân, rất nhanh là có thể thuốc đến bệnh trừ.

Lữ Bố giật nảy mình, vội vàng từ chối nói:

- Không làm phiền tướng quân, đã có đại phu xem tiện nội rồi. Đại phu nói chỉ bị chút phong hàn, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe. Đa tạ tướng quân quan tâm.

Lữ Bố càng từ chối thì Trương Lãng càng nghi ngờ. Nhưng hắn không tiện ngay đại đường hỏi han tình hình Quách Hoàn, mặt sa sầm nhìn anh hài trong ngực người đàn bà, không thèm để ý ai nữa.

Có Lữ Bố dẫn dắt, người đàn bà ôm đứa bé đi một vòng đại đường rồi lui xuống.

Lúc này Lữ Bố mới cười nói:

- Tướng quân, chỉ uống rượu thôi thì không thú vị. Chẳng bằng gọi thị vệ đến múa kiếm giúp vui, thấy sao hả?

Trương Lãng lạnh lùng liếc Lữ Bố. Sắp bắt đầu rồi sao? Hạng trang múa kiếm ý ở bái công. Lữ Bố, ngươi cũng muốn học thủ đoạn này sao?

Lữ Bố dù dũng mãnh hơn người cũng bị ánh mắt sắc bén của Trương Lãng khiến lòng run sợ.

Trương Lãng bỗng cất tiếng cười to, đầy hào hùng nói:

- Tốt tốt tốt, nếu Phụng Tiên đã có sắp xếp thì khiến họ lên đây đi!

Trên mặt Lữ Bố xẹt qua sự sợ hãi lẫn vui mừng, dù chỉ chợt lóe qua nhưng sao lọt khỏi tầm mắt Trương Lãng? Dù Trương Lãng đang cười nhưng từ trong xương toát ra cười nhạt. Hắn đã gặp qua bao nhiêu sóng to gió lớn, đâu thèm đem Lữ Bố để vào mắt chứ?

Mới bắt đầu Điển Vi còn không hiểu gì, nhưng Hàn Cử Tử bình thường thuận tay phải sớm nắm chặt chuôi kiếm, tiến vào trạng thái cảnh giác, tập trung tinh thần cao độ, cơ bắp căng cứng, chuẩn bị tùy thời ra tay. Hiển nhiên Điển Vi cũng nhận ra, bắt đầu chú ý chặt chẽ hành động bên Lữ Bố.

Lữ Bố vỗ tay hai tiếng, rất nhanh đi ra hai kiếm khách.

Hai người này mặc đồ võ sĩ màu đen và trắng. Một người cao to, vẻ mặt thật thà, huyệt thái dương gồ cao, có mày kiếm rậm rạp, đi đường long hành hổ bộ, khí thế nhiếp người. Người còn lại vóc dáng trung bình, gò má hóp, tay chân nhanh nhẹn, nhưng khiến Trương Lãng ấn tượng sâu nhất là ánh mắt âm trầm kiêu ngạo.

Múa kiếm? Trương Lãng thầm hừ lạnh. Chỉ nhìn dáng vẻ của hai tên đó, cộng thêm cách hít thở liền biết là cao thủ. Nói là Lữ Bố mượn danh múa kiếm đến ám sát hắn còn đúng hơn.

Quan viên trên hến hội tuy cảm thấy đột ngột nhưng nếu Trương Lãng đã cho phép thì không lắm miệng.

Hai người đứng chính giữa hành lễ với nhau, triển khai tư thế, bắt đầu múa kiếm.

Trương Lãng vừa nhìn vừa lắc đầu. Tại sao Lữ Bố ngu như vậy? Nhìn tư thế hai người trong sân thì rõ ràng đã quen múa đao thương thực sự, động tác có vẻ cứng nhắc không tự nhiên, không có loại hoa mỹ và mỹ cảm của múa kiếm, không thể hội ra được sư phiêu dật tiêu sái của kiếm vũ. Trương Lãng cho rằng hai người này là bị không trâu bắt chó đi cày, cũng làm khó họ. Trương Lãng nhìn bên dưới các vị quan, ai cũng xem ngáp ngủ.

Hắn lóe ý nghĩ, hét to với người trong sân:

- Đàn ông thì đừng như đàn bà vậy, múa kiếm cái gì, phải dùng đao thương thật kìa! Ai thắng thì bổn tướng quân sẽ thưởng hậu hĩnh!

Việc này trúng ý Lữ Bố, ý cười càng đậm.

Lời của Trương Lãng quả nhiên đem đến khích lệ, hai người trong sân lập tức duỗi tay chân, bắt đầu đánh thật.

Trên tiệc mấy vị quan lớn Mạt Lăng bị kích động tinh thần, rất hào hứng xem diễn.

Kiếm khách cao to đi hướng mạnh mẽ, trường kiếm rộng mở rút về, thế công như thủy triều. Mỗi kiếm vung qua, kiếm phong rít gào, dời núi lấp biển, khiến mấy quan viên ngồi gần nhất sợ đến đổ mồ hôi lạnh.