- Ngươi lập tức lĩnh ba ngàn binh sĩ đi ngoài thành Trường Sa khiêu chiến, chỉ được thắng, không cho phép thua! Nếu trận đầu tiên yếu đi uy phong quân ta thì ta sẽ hỏi tội ngươi!
Toàn Tông vang dội nhận lệnh, lập tức nhận lấy lệnh bài. Nhưng gã khựng tại đó không động đậy, mắt tràn đầy thắc mắc.
Trương Lãng nhíu mày hỏi:
- Làm sao vậy?
Toàn Tông ngập ngừng nói:
- Chúa công, nếu như Lưu Bàn giết đến, giáp công quân ta thì làm sao?
Trương Lãng khen ngợi gật đầu, phất tay nói:
- Nếu quân Lưu Bàn đến, ngươi có thua thì ta sẽ không trách ngươi.
Toàn Tông đem lệnh bài giơ trước ngực, hổ eo ưỡn thẳng tắp, giọng như chuông đồng nói:
- Mạt tướng lĩnh mệnh!
Sau đó gã nhanh như sao xẹt đi mất.
Trương Lãng mắt hổ liếc qua, quát:
- Hoàng Tự!
Hoàng Tự lập tức bước ra khỏi hàng, mắt sáng ngời nói:
- Có mạt tướng!
Trương Lãng nói:
- Nay lệnh cho ngươi dẫn ba ngàn tướng sĩ mai phục đường nhỏ thành tây, nếu có Lưu Bàn xuất binh ra Trường Sa thì dẫn người chặn ngang tiêu diệt. Nếu khí thế quân địch lớn thì ngươi tuyệt đối không được lui, phải tử chiến đến cùng. Ta sẽ có diệu kế giúp ngươi đánh lùi địch.
Hoàng Tự trầm giọng nói:
- Mạt tướng nguyện vì chúa công hết sức tử chiến!
Trương Lãng vững bụng gật đầu, nhìn Hoàng Tự rời đi. Bỗng vẻ mặt hắn biến nghiêm túc, ánh mắt chuyển đến khuôn mặt Tôn Sách. Người kia lập tức nhận được ánh mắt mong chờ của Trương Lãng, đạp bước ra tuy chậm rãi nhưng rất vững vàng, kết hợp cương nhu.
Giọng điệu Trương Lãng có chút dịu lại, nói:
- Lần này Hoàng Tự đi sợ rằng không phải đối thủ của Lưu Bàn, không có Bá Phù giúp đỡ thì không được.
- Tốt! Bá Phù dẫn một ngàn binh mã đóng ở phía trên Tây Nam sơn, nếu như Hoàng Tự không thể địch lại thì ngươi dọc theo đường nhỏ tập kích doanh trại của chúng. Sau khi thành công lập tức đốt cháy nó. Nếu quân địch vội vàng rút lui ngươi không cần hoảng, hợp với quân Hoàng Tự giáp công Lưu Bàn, quân địch nhất định thua.
Tôn Sách hùng hồn nói:
- Mạt tướng hiểu rồi!
Trương Lãng nói tiếp:
- Nếu Lưu Bàn dọc theo Trường Sa rút lui thì ngươi không cần đuổi theo, cứ để bọn chúng vào thành.
Tôn Sách gật đầu ý là đã hiểu.
Trương Lãng phân công đâu ra đó xong nói với đám tướng còn lại:
- Các ngươi cùng ta quan sát trận chiến, tùy thời chờ lệnh.
Đám tướng sĩ bị để lại tuy hơi nản lòng nhưng vẫn tinh thần phấn chấn đáp rõ to.
Lúc này có một vị tướng bước ra nói:
- Chúa công, mạt tướng có một chuyện không rõ, xin chúa công chỉ dạy cho.
Trương Lãng nhìn qua, hóa ra là tham tướng Lữ Mông.
Hắn mỉm cười nói:
- Ngươi có gì cứ nói thẳng, không sao.
Lữ Mông nói:
- Chủ tướng điều khiển có cách, mạt tướng khâm phục, làm vậy thì dù Lưu Bàn có binh bại hay không tất nhiên đều sẽ rút về Trường Sa thành. Đối với Hàn Huyền, khiến gã có thêm một tham quân đa mưu túc trí thì sẽ tăng lớn khó khăn cho quân ta công chiếm Trường Sa. Mạt tướng nguyện dẫn theo bản bộ năm trăm nhân mã ở thành tây chặn giết Lưu Bàn, không cho gã vào thành.
Trương Lãng cười dài, trước ánh mắt khó hiểu của Lữ Mông, hắn lắc đầu cười nói:
- Lần này chỉ là cố ý thả cho Lưu Bàn đi Trường Sa mà thôi, để tiện thực hiện toàn bộ đại kế.
Lữ Mông ngu ngơ hỏi:
- Đại kế gì?
Sắc mặt Trương Lãng trầm xuống.
Lữ Mông lập tức tỉnh táo lại, trán toát mồ hôi lạnh, vội nói:
- Thuộc hạ đáng chết, xin chúa công xử phạt!
Trương Lãng mới dịu lại bảo rằng:
- Việc này rất quan trọng, ta không tiện nói ngay lúc này. Chỉ là đối với Trường Sa, có nhiều một Lưu Bàn hoặc mấy ngàn binh sĩ, chúng ta muốn trong thời gian ngắn đánh chiếm đều cực kỳ khó khăn, tình thế bất thường thì phải dùng cách bất thường. Sau này ngươi sẽ biết.
Lữ Mông khâm phục nói:
- Chúa công tính toán như thần, mạt tướng đã lo vượt mức rồi!
Trương Lãng vung áo choàng, uy phong nghiêm nghị bước ra chủ trại. Các vị tướng theo sau bước ra.
Trương Lãng nhìn sắc trời, ra lệnh:
- Nổi trống, xuất phát!
Các tướng sĩ đã sẵn sàng chờ xuất phát, nghe Trương Lãng ra lệnh lập tức giục ngựa xung phong.
Toàn Tông xông lên, dẫn theo ba ngàn binh sĩ xâm nhập Trường Sa. Trương Lãng cũng mang theo Mao Anh, Mao Kiệt ba ngàn Sơn Việt binh, chờ Toàn Tông xuất phát chừng nửa canh giờ thì đi theo, chỉ để lại Trương Ninh và khô lâu binh của mình phòng thủ doanh trại, đề phòng có biến động.
Khi Toàn Tông dẫn ba ngàn binh sĩ tới ngoài Trường Sa thành thì trời đã sáng tỏ.
Sớm có thám báo chạy đi báo cho Hàn Huyền, nói rằng quân Giang Đông đã giết đến rồi, hiện đang khiêu chiến ở dưới thành.
Hàn Huyền dẫn theo đám thuộc hạ đi lên thành quan sát trận thế Trương quân. Chúng thấy quân Trương Lãng y giáp gọn sàng chỉnh tề, sĩ khí tăng cao, dù nhân số binh sĩ không nhiều lắm nhưng rõ ràng huấn luyện nghiêm chỉnh, sức chiến đấu không tầm thường. Tướng lĩnh đi đầu tuy không biết là ai, nhưng xem thế tới rào rạt rất là uy mãnh, trong lòng Hàn Huyền có chút lo sợ, chưa đấu đã run.
Gã hỏi tướng sĩ bên hai bên:
- Có biết tiên phong dưới thành là ai chăng?
Bên cạnh có người lên tiếng thưa:
- Đấy là con trai của Dự Chương Toàn Nhu, Toàn Tông.
Hàn Huyền có nghe tiếng của Toàn Tông, nay nghe vậy thì biến sắc nói:
- Hổ phụ không khuyển tử, Toàn Nhu danh chấn Dự Chương, Toàn Tông càng rất được Trương Lãng yêu thích. Xem ra hôm nay tặc quân thế lớn, quân ta không thể tranh đấu được. Chỉ cần phòng thủ vững vàng, chờ quân Lưu Bàn đến thì có thể xông ra.
Thuộc hạ của Hàn Huyền là Khúc Phụ ngày thường tự phụ võ công cao, trong lòng có bất mãn, thầm nghĩ thời gian kiến công lập nghiệp đã tới rồi.
Gã xung phong nói:
- Đại nhân đã lo quá nhiều, ta thấy quân địch chẳng đáng là gì, Toàn Nhu chỉ là hư danh mà thôi. Hôm nay Khúc Phụ nguyện lấy một cây thiết thương trong tay vì đại nhân phân ưu giết địch. Nếu quân bại thì Khúc Phụ nguyện dâng lên đầu mình!
Hàn Huyền mừng rỡ nói:
- Tố! Tử Hư có thể đích thân điểm tướng, nếu Trường Sa ai cũng giống như người dốc sức tử chiến thì có thể phòng thủ vững chắc rồi.
Khúc Phụ được Hàn Huyền khích lệ thì vô cùng đắc ý, huênh hoang rời đi.