Hoàng Tự mang theo ba ngàn bộ binh ở dưới An thành khiêu khích
Thủ tướng An thành là Dương Linh biết được Hoàng Tự đến khiêu chiến, không chút suy nghĩ mang binh ứng chiến.
Hoàng Tự ra lệnh binh sĩ dàn thành hàng ngang, mình áp trận, cố ý về mặt khí thế tỏ ra yếu hơn chút. Binh pháp có câu: mình yếu khiến binh đối phương kiêu ngạo. Hoàng Tự hiểu sâu về đạo lý này.
Hoàng Tự xông tới chỉ vào Dương Linh, lớn tiếng hét rằng:
- Phản tặc Dương Linh, hôm nay có dám quyết đấu tử chiến với ta không?
Dương Linh nhìn binh sĩ Hoàng Tự, y giáo không chỉnh tề, trận hình lỏng lẻo.
Gã cất tiếng cười to nói:
- Thằng nhãi Hoàng Tự, ngươi chẳng qua là hạng tầm thường mà dám cuồng ngạo như thế, đợi lát nữa đại gia ta giết ngươi không còn manh giáp! Ngươi đừng giống như lúc trước cụp đuôi chạy trốn à!
Hoàng Tự không bị dao động, vung Lê Hoa đao vài cái, kêu gào:
- Dương Linh, mấy lần trước chẳng qua là ngươi may mắn thắng thôi, lần này tất nhiên ta sẽ cắt cái đầu chó nhà ngươi tế cờ, để ngươi biết chỗ lợi hại của bổn đại gia!
Hoàng Tự càng là nói vậy thì Dương Linh càng không xem vào mắt.
Gã cười nhạo nói:
- Con nít ranh hỉ mũi chưa sạch, hôm nay sẽ cho ngươi bỏ mạng lại đây!
Hoàng Tự cười lạnh nói:
- Dựa vào công phu mèo quào của ngươi? Muốn thắng đao trong tay bổn đại gia hả? Chờ kiếp sau đi!
Dường như Dương Linh bị sự kiêu ngạo của Hoàng Tự chọc giận, quát to:
- Hay cho thằng nhãi không biết trời cao đất rộng, hôm nay bổn đại gia không đánh ngươi răng rơi đầy đất, từ nay sẽ viết ngược lại chữ Dương!
Nói xong gã vung cương xoa, kêu to:
- Nhạc binh đâu, nổi trống trận, các huynh đệ theo ta xông lên! Hôm nay không giết chúng thua xiểng liểng thì sẽ không rút binh về!Chớp mắt dưới An thành trống trận vang vọng, thanh âm chấn trời. Dương Linh giật cương ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, một ngựa vọt lên trước. Sau lưng gã binh sĩ như thủy triều xông lên, tên nào cũng vẻ mặt hưng phấn, giống như quân của Hoàng Tự là quả hồng mềm nhũn, dễ khi dễ. Kỳ thực cũng khó trách, ai kêu Hoàng Tự mỗi lần ngay mặt đối đầu gần như vừa đụng liền lùi, thế này mới khiến sĩ khí Lưu quân tăng vọt, mỗi binh sĩ đều muốn giết một, hai cái lĩnh thưởng.
Trên mặt Hoàng Tự xẹt qua nụ cười nhạt, nhưng biểu tình cực kỳ nghiêm trọng. Dường như gã không cam lòng tỏ ra yếu thế, vung đại đao xông lên. Binh sĩ bên người kêu đánh đòi giết, bắt đầu theo đuôi Hoàng Tự xung phong. Nhưng nhìn từ khí thế thì rõ ràng thua Dương Linh một nửa. Trận hình chỉnh thể của binh sĩ sau khi xung phong cực kỳ rối loạn, gần như là tự mình chiến đấu. Xung phong ba hiệp thì bắt đầu bại trận, liên tục thụt lùi.
Hai quân xông lên giết chóc, Hoàng Tự ở trong loạn quân đối đầu Dương Linh.
Cương xoa của Dương Linh có chút tài năng, sức đầy đủ, múa may uy vũ nổi gió, hận không thể một đao chém Hoàng Tự xuống ngựa. Mà Hoàng Tự thì giống như là lực bất tòng tâm, chiến đấu chưa tới hai mươi hiệp đao pháp rối loạn, mỗi khi gặp nguy hiểm giống như ăn may trốn thoát. Xem thì chật vật nhưng lại luôn có thể hóa dữ thành lành. Điều này khiến Dương Linh càng thêm tin tưởng Hoàng Tự võ công chẳng tới đâu, dựa vào may mắn mới sống sót được.
Hoàng Tự nhân lúc ngựa lướt qua nhau, bỗng nhiên nhảy ra khỏi vòng chiến, quay đầu ngựa lại rút roi chạy trốn.
Gã chạy mà còn la lớn nói:
- Tên này thật là lợi hại quá, ta không phải địch thủ của người này! Các huynh đệ Giang Đông mau rút, từ nay không dám tấn công An thành nữa!
Binh sĩ của Hoàng Tự dường như có ăn ý ngầm, chủ tướng vừa nói dứt lời thì binh sĩ lập tức rút lui chạy trối chết, binh bại như núi lở.
Dương Linh ngửa đầu cười dài, dường như kết quả này nằm trong tính toán của gã.
Gã vừa giục ngựa đuổi theo vừa cười nhạo nói:
- Hoàng Tự cái thằng rùa rút đầu, đánh không lại mà tài chạy trốn cũng giỏi đấy chứ! Hôm nay cho dù ngươi trốn về hang ổ thì Dương ta cũng phải đuổi theo ngươi đến chân trời góc biển!
Dương Linh nổi lên tính tự kiêu, cho rằng Hoàng Tự chẳng đáng là gì. Gã hoàn toàn không quan sát thấy tuy quân Giang Đông binh bại như núi lở mà rút lui rất có trật tự. Chỉ cần chú ý một chút là nhìn ra manh mối ngay. Đáng tiếc Dương Linh quá tham công, chỉ nhìn hình thức, từng bước một đi vào cạm bẫy của Hoàng Tự.
Dương Linh vội vàng đuổi theo vài dặm thì trước mặt xuất hiện một cánh rừng. Dường như gã phát hiện ra cái gì, khiến binh sĩ ngừng lại.
Hoàng Tự thấy Dương Linh có vẻ hơi do dự thì cũng ngừng lại binh trận, cùng binh sĩ mới vừa tổ chức xong giết qua.
Dương Linh thấy trái phải không có phục binh, bị Hoàng Tự dùng ngôn ngữ kích thích vài phen, gã lại giục ngựa xông lên muốn chém giết.
Hoàng Tự thấy Dương Linh đã trúng kế, lập tức lùi, rất nhanh lao qua cánh rừng.
Bỗng nhiên ba tiếng pháo vang lên, tiếp theo, từ rừng cây ùa ra binh mai phục.
Dương Linh kinh sợ biến sắc nói:
- Không hay rồi, đã trúng quỷ kế của Hoàng Tự! Huynh đệ mau rút lui!
Hoàng Tự khi nghe tiếng pháo vang thì quay ngược lại, thấy Dương Linh quay đầu ngựa, quát to rằng:
- Dương Linh đừng hòng đi được! Hôm nay ngươi trúng kế của chúa công ta, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!
- Muốn lùi hả? Muộn quá rồi! Các huynh đệ, tới lúc trút giận rồi, mọi người giết đi!!!
Theo khẩu hiệu của Hoàng Tự, vốn binh sĩ chạy đến hụt hơi lập tức tập hợp lại, đánh trống trận ầm ầm vang, so với lúc mới bắt đầu thì hung mãnh rất nhiều. Khẩu hiệu xung phong liều mạng khích lệ một số binh sĩ đã hơi mỏi mệt. Mỗi một binh sĩ đều lấy sức lực cuối cùng ra để đánh trận chiến cuối.
Mao Anh, Mao Kiệt dẫn ba ngàn Sơn Việt binh cực kỳ hung mãnh, giết người như ngóe, giống như dã thú không có linh tính. Khi nổi lên khát máu thì miệng, răng, tay, chân đều thành vũ khí giết địch. Đặc biệt là tay phải búa khai sơn, tay trái là đằng giáp thuẫn, tổ hợp lại khiến Lưu quân bó tay chịu chết. Viễn chiến hay cận chiến đều thua thiệt, đặc biệt là trường mâu binh, chỉ có thể trơ mắt nhìn binh khí của mình bị đằng binh giáp cuốn lấy, tiếp theo búa khai sơn mạnh mẽ chém đứt, liên tiếp người cùng mâu bị chém bay. Giết chóc khiến đám Dương Linh và binh sĩ bay mất ba hồn bảy vía, chạy trốn mà hận mẹ không sinh thêm cho hai chân.
Hoàng Tự ở trong loạn quân vung Lê Hoa đao lên xuống, hai binh sĩ trốn không kịp lần lượt bị chém đứt đầu, máu phun như suối bắn ra. Dương Linh vừa lúc nhìn thấy tình hình máu me này, không lo đến mũ giáp rớt xuống, liều mạng giục ngựa chạy trốn khỏi chiến trường.