Trương Lãng phiền muộn vô cùng hai người này xem ra cần phải thêm một thời gian nữa mới thích ứng.
Tràng diện lại lâm vào tình cảnh não nề.
Trương Lãng lẩm bẩm nói:
- Nếu như có Phụng Hiếu ở đây thì tốt rồi.
Mọi người không khỏi nhớ tới Quách Gia ai cũng thở dài.
Phía dưới Hoàng Tự đột nhiên nói:
- Chúa công không bằng tái diễn lại chiến dịch tập kích Tùy Châu trước kia.
Mọi người đều sáng ngời hai mắt, Tưởng Khâm kỳ binh ngày đi nghìn dặm, tối đi tám trăm dặm, từ Hạ Khẩu đánh về Tùy Châu, khiến cho Lưu Biểu phải đưa binh lui về Tương dương.
Lúc này đến phiên Điền Phong nói hắn nhíu mày;
- Hoàng Tự ngươi tại sao cũng như Ngụy Duyên đến bây giờ vẫn chưa minh bạch tình thế hiện tại vấn đề mấu chốt không là chúng ta làm sao giết địch lui địch mà làm sao bố trí phòng tuyến phòng ngự, không cho Lưu quân không cố kỵ chúng ta xông lên chỉ có ngăn chặn được quân Lưu Biểu chúng ta mới nói chuyện phản kích thế nào.
Hoàng Tự mặc dù kính trọng Điền Phong nhưng vẫn phản kích:
- Điền tiên sinh, Lưu Biểu hiện tại vẫn chưa xuất binh vậy chúng ta ở đây làm gì chẳng lẽ vì phòng ngừa Lưu Biểu đánh tới mà đem binh sĩ điều lên, ở Giang Đông hình thành phòng tuyến rộng lớn, như vậy binh lực phân tán, hơn nữa đây là cơ hội tốt để đánh bại Lưu Biểu làm sao có thể dừng lại.
Khuôn mặt của Trương Lãng đen lên:
- Lưu Biểu xuất binh đã là điều tất nhiên, hơn nữa ta tin tưởng không bao lâu sẽ tới, chuyện này các ngươi không cần thảo luận, hiện tại chúng ta đối với tin tức bố trí chiến lược của Lưu Biểu một chút cũng không có, không biết chúng có bao nhiêu binh lực lĩnh quân đại tướng là ai, nếu như biết thì ta không lo lắng chỉ sợ bọn chúng âm thầm một khi đại binh tiếp cận chưa chờ viện binh chúng ta đã tới đã bị mất trọng trấn phòng thủ.
Hoàng Tự chân thành nói:
- Đã như vậy chúng ta không bằng dẫn xà xuất động.
Trương Lãng bỗng nhiên tỉnh ngộ liền hỏi:
- Hoàng Tự ngươi nói rõ hơn đi.
Hoàng Tự cung kính nói:
- Kỳ thật chỉ cần chúa công phái ra một đội nhân mã, dưới biên giới Lưu Biểu kết xung đột, thì Lưu Biểu dĩ nhiên không bỏ qua ý định bỏ qua cơ hội xuất binh cũng là danh chính ngôn thuận.
Trương Lãng gật đầu khen ngợi:
- Không tệ chỉ cần quân đội của Lưu Biểu sáng suốt chúng ta có thể dụng kế ngươi nói rất đúng.
Trương Lãng vươn người đánh giá Hoàng Tự rồi cười nói:- Không tệ xem ra những năm nay lịch lãm khiến cho ngươi tăng tri thức lên không ít.
Hoàng Tự đáp:
- Đây đều là do chúa công tài bồi.
Trương Lãng cười ha hả không còn vẻ lo lắng lúc nãy mà cao hứng nói:
- Hoàng Tự ngươi lập tức mang ba nghìn đội ngũ đi Dự Chương, hiện tại phòng tuyến Trường Giang vô cùng sâm nghiêm, lại có Hoàng Tổ thế như lão tặc không thể đục nước béo cò, ngược lại ở phương diện Dự Chương thừa dịp Trường Sa Quế Dương không có gì chuẩn bị. Thuận tiện ngươi cùng với Lữ thị huynh đệ tới Phiên Dương xử lý thủy tặc.
Nói tới đây trong mắt của Trương Lãng hiện ra vẻ u ám.
Hoàng Tự cũng cao hứng nhận mệnh lệnh.
Trương Chiêu trầm mặc cả buổi cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng nói:
- Chúa công, làm như vậy Lưu Biểu cho dù đại binh tiếp cận rồi chúng ta còn bao nhiêu năng lực có thể chống cự.
Trương Lãng cười hắc hắc hai tiếng không nói gì.
Điền Phong tiếp lời:
- Chính bởi vì như vậy lời Ngụy Duyên và Hoàng Tự trước kia từng nói, có thể phát ra công dụng.
Trương Chiêu lo lắng:
- Sự tình nói thì dễ nhưng làm thì khó năm đó Triệu Quát.
- Trước đó không lâu các ngươi cũng biết đấy, Tào Tháo dùng bảy vạn binh lực đánh bại bảy mươi vạn nhân mã của Viên Thiệu, thắng trận mà thực lực cách xa đối thủ đây là dựa vào cái gì, dựa vào suy nghĩ khôn khéo đã như vậy tại sao chúng ta lại không thể?
Mấy quan văn bảo thủ cuối cùng cũng không nói lời nào.
Trương Lãng chuyển biến tinh thần lại nói với Điền Phong:
- Phù Hạo xem ra ta lo lại lo lắng một hồi rồi, bây giờ ngươi bí mật điều động nhân mã tất yếu phải năm vạn nhân mã, nếu không đủ thì ngươi có thể từ Thọ Xuân Hoài Tứ điều động một số nhân mã, nhưng trước đó nhất định phải chào hỏi Trương Liêu, bảo vệ mấy lộ tuyến trọng yếu đề phòng vạn nhất.
Điền Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Trương Lãng nhìn bộ mặt phiền muộn của Trương Chiêu cười ha ha nói:
- Tử Bố có phải đang phiền tư rồi không, mỗi một lần có chiến tranh ngươi lại thế này.
Trương Chiêu vẫn lạnh lẽo nói:
- Chúa công thuộc hạ thật sự cảm giác nên dừng chân để phát triển căn cơ vững chắc rồi mới có vốn liếng đông chinh tây chiến.
Trương Lãng cười nói:
- Ngươi đó đúng là một người chủ nghĩa hoàn mỹ, ta cũng không nhiều lời nói với ngươi, ngươi nếu còn nhận thức ta là chúa công thì thời gian chúng ta cũng không có nhiều.
Trương Chiêu lúc này mới bất đắc dĩ gật nhẹ đầu.
Kiến An năm thứ sáu, năm hai trăm lẻ hai công nguyên. Vùng Trường Giang, lưu vực trung hạ du, hai quân đoàn thế lực lớn của Trương Lãng và Lưu Biểu dọc theo biên cảnh Dự Chương không ngừng tăng mức độ ma sát. Hai bên đều tiến vào trạng thái căng thẳng tùy thời chiến đấu.
Kiến An năm thứ năm, mùa thu. Hoàng Tự dẫn theo ba ngàn binh sĩ mượn cớ truy bắt tội phạm nguy hiểm, đại quân bỗng tới gần tuyến điểm Lư Lăng Trường Sa, hơn nữa trải qua đơn giản giao thiệp, lấy danh nghĩa Lưu Phương che chở tội phạm nguy hiểm, bỗng nhiên tập kích phòng tuyến trọng trấn Tân Phổ. Thủ binh của Lưu Phương dù có cảnh giác rồi nhưng sau khi hai bên kịch chiến, vẫn là bị Hoàng Tự thành công hủy vài tòa cứ điểm phong ngự. Đợi viện binh Lưu quân đến thì Hoàng Tự sớm biến mất không còn bóng dáng, chỉ để lại một đống đổ nát điêu tàn.
Lưu Phương vốn cho rằng việc này thế là hết, ai ngờ đêm thứ hai Hoàng Tự dẫn theo không ít nhân mã tới tập kích nữa, đem trấn Tân Phổ làm cho gà chó không yên, suýt chút đốt luôn đại trại phòng thủ. Thủ tướng Lưu Phương tức muốn ói máu, vội tâu lên thượng cấp xin chỉ thị, bắt đầu thường xuyên xuất binh quấy rầy phòng tuyến Dự Chương. Cứ như thế, ngươi đến ta đi, ai cũng gai mắt ai, sự việc chậm rãi leo thang.
Sau đó bên Giang Đông bắt đầu không ngừng tăng binh đến Dự Chương, hình như ám chỉ Trương Lãng sắp xâm nhập đại chiến Trường Sa. Điều này khiến Lưu Biểu bực mình, lại có Khoái Việt, Khoái Lương, và Thái Mạo xúi giục, gã âm thầm muốn cướp lại Giang Hạ. Ai ngờ Trương Lãng bỗng nhiên làm khó dễ, làm cho Trường Sa thần hồn nát thần tính, sợ bóng sợ gió. Bây giờ Lưu Biểu nên giữ Trường Sa hay là đoạt lại Giang Hạ, thật là tiến lùi khó khăn.