Trong xe ngựa Trương Lãng dựa vào một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa bố trí vô cùng xa hoa, tuy chạy nhưng không có cảm giác xóc.
Cuối thời Đông Hán, Lưu Biểu cát cứ Kinh Châu nhờ vào quan hệ với thái gia Tuông Duông mà củng cố quyền uy ở Kinh châu hơn nữa lợi dụng quyền thế của gia tộc mà hùng bá một phương. Mà lúc này Bàng Thống và thúc phụ Bàng Đức của mình vô cùng có danh vọng khiến cho hắn cực kỳ bất mãn, kết thành một thế lực phản đối.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà sau đó Bàng Thống mới ẩn cư không ngờ lúc này lại sắp được Lưu Bị mời chào.
Một đám người đi tới giữa sườn núi, chỉ thấy một thôn dân ăn mặc tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám đang cùng với bảy tám thiếu niên ở dưới đại thụ nghỉ ngơi, hai mắt hắn nhắm lại như ngủ say. Thân thể vô cùng bẩn tóc tai rối bù cho người khác cảm thấy hắn vô cùng lôi thôi.
Trương Lãng linh cơ khẽ động trong truyền thuyết Bàng Thống là một người rất khó coi trong lòng hắn liền có kế liền nói:
- Không biết vị huynh đệ kia có phải là Bàng Thống Bàng Sĩ Nguyên.
Thôn dân kia giống như ngủ say chút phản ứng cũng không có.
Điển Vi ở bên cạnh liền kêu lên:
- Thôn dân khá lắm chúa công ta hỏi ngươi mà ngươi còn không đáp lại còn giả bộ ngủ xem gia gia ta làm gì ngươi.
Điển Vi nói xong muốn xông tới nhưng Trương Lãng đã kéo hắn lại.
Trương Lãng lại gọi hai lần nữa thôn dân mới có phản ứng.
Thôn dân kia mở hai mắt ra nhìn Trương Lãng một lát sau mới tức giận nói:
- Người phương nào muốn quấy rầy thanh mộng của bản lão gia, mau tản ra.
Thôn dân dứt lời lại nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ say.
Trương Lãng hiển nhiên cũng có chút không vui tuy nhiên hắn không biểu hiện ra bên ngoài ngược lại đám người Điển Vi đã tức điên Điển Vi xông lên túm lấy quần áo của thôn dân hung ác nói:
- Tiểu tử nhà ngươi xem ra rất hung hăng, chúa công nhà ta hỏi mà ngươi dám ngủ sao, có tin đại gia ta ném ngươi xuống sườn núi cho chó ăn không?
Thôn dân kia lúc này mới bừng tỉnh lại hắn vội vàng lắc hai đầu tay kìm nén bực bội:
- Đừng đừng tiểu nhân hồ đồ đại nhân thủ hạ lưu tình.
Trương Lãng có phần hả giận tuy nhiên mặt mũi không biểu lộ ra mà nói:
- Điển Vi không được vô lễ.
Điển Vi buông tay xuống căm hận nói:
- Ngươi thành thật cho đại gia một chút.
Thôn dân kia có phần chật vật sửa sang lại quần áo khí lực hiên ngang mà nói:
- Các ngươi là người phương nào, đến đây làm gì?
Thanh âm của hắn lại toát ra ngạo khí coi rẻ.
Điển Vi vẫn chưa tắt lửa giận Trương Lãng lại đẩy hắn xuống mà nói:
- Không biết các hạ có phải là Bàng Thống, Bàng Sĩ Nguyên tiên sinh?
Thôn dân đúng là Bàng Thỗng, hắn cao ngạo ngẩng đầu nhìn Trương Lãng mà nói:
- Đúng là Bàng mỗ.
Trương Lãng đối với thái độ của hắn có phần phản cảm nhưng cho rằng người ta cố ý làm vậy để thăm dò mình cho nên cũng không để ở trong lòng:
- Nghe Bàng tiên sinh chính là đương kim bất thế, Lãng đã sớm muốn bái kiến, hôm nay mới gặp được, không quản công vụ mà tới đây mong Bàng tiên sinh chỉ giáo.
Bàng Thống lúc này mới khom người mà nói:
- Chuyện này đều là người ta khuếch đại không đáng nhắc tới, Bàng Thống một không hiểu lễ nghĩ hai không hiểu kinh văn nào có chân tài thực học hai chữ chỉ giáo không đảm đương nổi.
Bàng Thống nói xong trên mặt không hề có chút khiêm nhường nào.
Trương Lãng nhìn sắc mặt của hắn mà thăm dò nói:
- Bàng Sĩ Nguyên sẽ không đãi khách như thế chứ, Trương Lãng ta tuy là chủ của Giang Đông nhưng lần đầu đến đây thấy phong cảnh ưu mỹ, tiên sinh không định mời ta vào phòng ngồi một lát sao?
Bàng Thống không đổi sắc mà nói;
- Thôn dân lậu thất nghèo rớt mồng tơi, tướng quân thân thể vạn kim sao dám mời vào.
Trương Lãng bỗng nhiên cảm thấy có lực ngăn cản xem ra Bàng Thống cũng không có hảo cảm với mình tuy nhiên hắn cũng không nhụt chí mà nói:
- Đã như vậy chúng ta ở dưới gốc cây này trò chuyện với nhau.
Trong mắt của Bàng Thống hiện ra vẻ do dự, tuy nhiên vẫn sảng khoái đồng ý.
Trương Lãng để cho người mang một cái ghế tới, sau đó ngồi dưới đại thủ, hắn hít thở thầm nghĩ nên du thuyết thế nào.
Mà Bàng Thống cũng không sợ hãi gì cùng Trương Lãng ngồi chung điều này khiến cho chúng tướng sĩ thủ hạ của Trương Lãng vô cùng tức giận.
Trương Lãng mở miệng nói;
- Bàng tiên sinh ẩn cư ở chỗ này không biết khi nào thì rời núi?
Bàng Thống liền cười nói:
- Lúc nào chán ngán thì sẽ ra ngoài.
Trương Lãng bất động thanh sắc mà nói:
- Thục trung hiểm trở làm cho tiên sinh hứng thú hay là Giang Nam xuân hồng làm cho tiên sinh động tâm đây?
Bàng Thống vỗ tay cười to:- Hảo hảo, Giang Nam mặc dù xuân hồng nhưng lại khó cưỡng nổi gió mát, mà Thục Trung dù hiểm nhưng lại có núi cao hiểm trở, tướng quân nói có đúng không?
Bàng Thống nói lời này xong mọi người đều biến sắc, trong đó có cả Lữ thị huynh đệ, Bàng Thống tuy không nói rõ nhưng thực sự ám chỉ hắn muốn tới nơi nào, chắc chắn là muốn giúp Gia Cát Lượng và Lưu Bị.
Trương Lãng cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Hai con đường một đường thì khúc chiết một đường tương đối bằng phẳng tướng quân chọn con đường nào?
Bàng Thống không chút nghĩ ngợi:
- Dĩ nhiên là chọn con đường khúc chiết rồi.
Trương Lãng gật đầu nói:
- Đúng ta cũng thích, đường khúc chiết có thể khiến cho người ta nhấm háp muôn màu nhân sinh ngọt bùi cay đắng cho người ta học được rất nhiều thứ nhưng nếu vì vậy mà đánh bạc sinh linh của thiên hạ dân chúng, ta nguyện ý trả giá thật nhỏ.
Trong mắt của Bàng Thống hiện ra suy tư vui vẻ:
- Tích thủy chi ân, lúc này lấy suối tuôn tương báo công ơn nuôi dưỡng cả đời làm trâu ngựa, nếu như không dùng đạo nghĩa trước há có thể để người khác phục.
- Chim ưng trước khi bay lượn trên bầu trời phải có mẹ nó che chở, muốn tạo ra cái mới thì cần phải bỏ đi những quy tắc cũ thời đại hưng thịnh tiến lên, thử hỏi Bàng tiên sinh muốn giữ đồ vật cũ hay là muốn nghênh đón cái mới?
Bàng Thống nhìn Trương Lãng chằm chằm sau nửa ngày mới trầm giọng nói:
- Tướng quân thật là có tâm chí lớn.
Trương Lãng trì hoãn hỏi:
- Không biết Bàng tiên sinh cho rằng Lãng là người thế nào?
Bàng Thống không hề nghĩ ngợi liền đáp:
- Dã tâm to lớn trước đây chưa từng gặp.
Trương Lãng không cho là đúng mà nói:
- Nếu muốn có thái bình thịnh thế thì không có dã tâm không được.