- Lưu hoàng thúc lão hủ có một câu không biết có nên nói hay không.
Lưu Bị liền đáp:
- Tiên sinh cứ nói.
Tư Mã Vi liền đáp:
- Hán thất vận số đã hết, cứ như vậy mà nghịch thiên đi, chỉ sợ chết già.
Lưu Bị kích động:
- Tiên sinh cớ gì lại nói như vậy/
Tư Mã Vi thản nhiên:
- Thiên văn như thế.
Lưu Bị hét lớn:
- Không thật sự nhất định là tiên sinh nghĩ sai rồi.
Tư Mã Vi cúi đầu không nói.
Lưu Bị dùng hai tay ôm đầu mà liều mạng nói:
- Tư Mã tiên sinh kiểm tra một lần nữa chuyện này không phải là thật chứ?
Tư Mã Vi nói:
- Tâm thành thì tắc linh một lần là đủ.
Lưu Bị thống khổ rút lui kích động nói:
- Đây không phải là thực không phải là thực sự.
Tư Mã Vi lạnh nhạt nói:
- Tin hay không là tùy ngươi.
Lưu Bị bỗng nhiên vọt lên quỳ xuống mặt đất, nắm lấy cánh tay của Tư Mã Vi mà khóc lớn:
- Tiên sinh à từ khi Cao Tổ chém rắn trắng trước sau đã tới mấy trăm năm, làm sao có thể trơ mắt nhìn giang sơn bại vong trong tay chúng ta, tiên sinh xin chỉ giáo cho Lưu Bị chỉ cần vãn hồi.
Tư Mã Vi quần áo bồng bềnh tiên phong đạo cốt tựa như là tán tiên trong truyền thuyết khiên cho Lưu Bị liều mạng hi vọng.
Tư Mã Vi khôi phục thần sắc ngăn chặn Lưu Bị mà lắc đầu:
- Khó, thật sự khó.
Lưu Bị thấy Tư Mã Vi thẳng thừng lắc đầu thì quỳ xuống mặt đất khóc lớn.
Tư Mã Vi bất đắc dĩ thở dài, xoay người lại kéo Lưu Bị mà an ủi:
- Thiên đạo luân hồi lục dục trùng sinh từ xưa tới nay chưa bao giờ có hoàng triều trường thịnh nếu như ngươi buông cái tâm chấp nhắt này thì trong thời loạn thế sẽ như cá gặp nước, nếu không ngươi trọn đời sẽ táng thân dưới đáy biển, không thể xoay người.
Lưu Bị vô cùng kiên quyết nói:
- Không cho dù phân thân toái cốt, Bị cũng không buông tha.
Tư Mã Vi thở dài lớn tiếng nói:
- Mà thôi ngươi đi gặp mặt Lưu Biểu hắn sẽ dĩ nhiên cho ngươi mang binh nhập Xuyên khi ngươi trở về ở Nam Dương sẽ có một người tên là Gia Cát Lượng đạo hiệu là Ngọa Long, người này có tài kinh thiên sẽ giúp ngươi ngươi đi tìm hắn đi thành hay không thành xem vận mệnh của các ngươi.
Lưu Bị quỳ khóc không dậy nổi.
Tư Mã Vi phất tay áo nhẹ nhàng rời đi.
Lưu Bị ngơ ngác một hồi sửa sang lại tâm tình sau đó đi tới Giang Lăng
Nửa tuần sau Lưu Bị cuối cùng cũng đã tiến vào Giang Lăng.
Rất nhanh chóng Lưu Bị gặp Lưu Biểu hơn nữa còn đem chuyện quân mình bị phục kích thế nào nhất nhất nói ra.
Lưu Biểu giận dữ, troig lòng có cảm giác không vui nhưng hắn không nắm được mấu chốt trong đó, hắn hạ lệnh cho Thái Mạo nghiêm tra đương nhiên là không tra được.
Trải qua chuyện này Lưu Biểu liền triệu thủ hạ văn võ thương nghị.
Vốn Lưu Biểu đang do dự giờ vô cùng quyết đoán cho Lưu Bị ba vạn binh sĩ chuẩn bị nhập xuyên.
Chúng thần tuy phản đối nhưng Lưu Biểu lại nói:
- Lưu Bị gặp chuyện rõ ràng có người không muốn cho hắn mang binh xuất chinh, chẳng lẽ các ngươi là người gây nên sao, để cho mình có cơ hội kiến công lập nghiệp.
Mọi người im lặng không nói gì.
Lưu Bị xuất chinh kết cục đã định.
Đúng lúc Lưu Bị thỏa thê mãn nguyện muốn đại triển quyền cước trận chiến Quan Độ cuối cùng đã chuyển cơ trọng đại.
Tào Tháo tình cảnh ngày càng khó khăn một phương diện quân lương ít, Tuân Úc muốn tất cả các biện pháp cũng không bảo trì được bao lâu một phương diện khác Viên Thiệu tăng cường bảo hộ phía sau nhiều lần gây nhiễu tổn thất không tí, đúng lúc Tào Tháo tiến thối lưỡng nan Hứa Du mang tới tin tức quan trọng Viên Thiệu cố ý để cho đại tướng Thuần Vu lãnh binh mười vạn đồn tích ở Ô Sào.
Hứa Du cho rằng Viên Thiệu nghe trung ngôn dùng người sai Thuần Vu Quỳnh ánh mắt cao hơn đồng chỉ biết mỗi ngày say rượu tình tình tàn bạo vô cớ đánh đập binh sĩ khiến cho quân tâm hoán tán sĩ khí vô cùng thấp cộng thêm hắn chỉ biết võ lực không hiểu pháp công thủ đây là lúc phá khẩu tốt nhất, chỉ cần cắt đứt tiếp tế lương thực thì bảy mươi vạn quân tự động sụp đổ.
Tình thế như thế thủ hạ mưu sĩ của Tào Tháo phản đối kịch liệt có mấy người cho rằng ở đây có lừa dối.
Nhưng Tào Tháo ánh mắt tinh đời lập tức thay đổi Tào Hồng Tuân Du dẫn nhiều binh sĩ canh gác doanh trại, còn tự mình dẫn năm nghìn kỵ binh giả mạo làm cờ hiệu Viên quân, sai người nấp vào trong bụi rậm lợi dụng đêm tối không rõ lén đánh Ô Sào, một khi Viên Thiệu phái viện quân tới Ô Sào thì sẽ đánh.
Bởi vì Hứa Du ở trong tay Viên Thiệu không được trọng dụng sớm có lòng đầu nhập vào Tào Tháo cho nên làm tình báo vô cùng kỹ càng, Ô Sào chỗ nào lộ tuyến an toàn nhất, có người nào canh gác hắn đều nhớ rõ, làm cho Tào Tháo tăng thêm tốc độ hành quân.
Quả nhiên như lời Hứa Du nói Ô Sào canh gác rời rạc, tuần tra khẩu hiệu mấy ngày cũng không thay đổi, trạm canh gác tuần tra đều lười biếng.
TÌnh huống này khiến cho Tào Tháo dễ dàng tiến tới đánh trộm Ô Sào.
Ở trong trại Ô Sào lương thực chất chồng như núi, đông nghịt một mảnh như một tòa núi nhỏ.
Tào Tháo để cho binh sĩ lừa gạt mở ra đại trại.
Binh sĩ thủ trại kia hỏi vài câu là cửa trại mở rộng ra.
Tào Tháo vững vàng không để cho binh sĩ lập tức xông vào, mà vô cùng tỉnh táo cho binh sĩ đi vào.
Sau đó Tào Tháo ra lệnh một tiếng, tất cả các binh sĩ phân tán, bắt đầu vây công phá hỏa.
Ngay từ đầu Viên Thiệu quân cũng không chú ý, nhưng từ phía xảy ra hỏa hoạn lương thảo bắt đầu đốt cháy, tăng thêm gió thổi cây bay, đại trại nhanh chóng đỏ lên một mảng lớn.
Rốt cục có người giật mình tỉnh lại kêu to:
- Cháy rồi sao?
Tào Tháo thừa cơ cũng hô to:
- Quân địch đánh tới rồi sao?
Lập tức Ô Sào trở nên loạn một bầy.
Thủ thành Thuần Vu Quỳnh sớm đã uống say như chết căn bản không biết chuyện gì phát sinh, ba huynh đệ Thuần Vu An Thuần Vu Phổ Thuần Vu Đạo một ngón tay dập tắt lửa, hai người mang đám người tìm kiếm quân địch chỉ là trong đêm khó phân biệt cộng thêm Tào Tháo mang quần áo của Viên quân cho nên càng hỗn loạn.
Tào Tháo để cho binh sĩ lớn tiếng hò hét, hỗn loạn ở trong quân địch không lâu sau toàn bộ Ô Sào biến thành biển lửa, hừng hực thiêu đốt, Viên Thiệu sớm đã loạn thành một bầy.
Rất nhanh khoái mã đem tin tức truyền tới, Viên Thiệu nghe nhắc tới Tào Tháo tập kích Ô Sào thì chỉ phái một bộ phận binh mã tới cứu dùng chủ lực quân đội đánh doanh traij của Tào Tháo có ý đồ sau khi diệt hang ổ của Tào Tháo thì cứu Ô Sào.
Nào biết rằng Tào doanh dưới sự phòng thủ của Tào Hồng và Tuân Du phòng thủ vô cùng chắc chắn, nhất thời đánh không được.