- Nếu chỉ là như vậy thì quân ta cũng không tổn thương thảm trọng như vậy.
Từ Tuyên cười khổ:
- Nếu đơn giản như vậy thì cũng không thê thảm vậy.
Triệu Vân nhảy dựng kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ lại có phục binh.
Từ Tuyên thở dài nói:
- Không sai quân ta lui về phía sau hơn mười dặm vốn định nổi cờ trống thì ở vùng Long An tuôn ra một lượng lớn quân địch hạ quan đoán chừng không ít hơn ba vạn, như vậy trước có truy binh sau có quân địch làm sao toàn quân không bị diệt?
Triệu Vân hít một hơi lạnh nói;
- Nếu như vậy quân địch so với ta tưởng tượng còn nhiều hơn, lợi hại hơn.
Từ Tuyên ngưng trọng:
- Thuộc hạ cũng lo lắng chuyện này chỉ sợ.
Triệu Vân trầm giọng nói:
- Ngươi lo lắng gì?
Từ Tuyên hít sâu một hơi:
- Hạ quan sợ có nội gian.
- Cái gì/
Triệu Vân chấn động toàn thân.
- Không sai hạ quan liên tục thay đổi lộ tuyến cuối cùng vẫn bị phục kích, nếu như có người liệu sự như thần như vậy hạ quan không thể tin được.
Triệu Vân im lặng không mở miệng.
Từ Tuyên nói tiếp:
- Cũng không phải là hạ quan muốn giải vây cho mình mà là ngoại trừ chúa công hạ quan còn chưa thấy ai có bản lĩnh biết trước thiên hạ như vậy, khiến cho người ta vô cùng khó tin.
Triệu Vân bỗng nhiên ngẩng đầu vô cùng bình tĩnh mà nói:
- Có hoài nghi ai không?
Từ Tuyên giật giật môi không nói.
Triệu Vân vuốt cằm trầm tư nói:
- Chẳng lẽ là La Na sao?
Khi nghĩ tới đây Triệu Vân liền lắc đầu La Na tuyệt đối không biết được chuyện hạch tâm cơ mật.
Từ Tuyên cũng hiểu liền đồng ý:
- Đúng không thể là La Na.
Triệu Vân thở ra liền nghi hoặc hỏi:
- Vậy ngươi nói xem là ai?Từ Tuyên nhìn Triệu Vân mà không nói gì.
Triệu Vân minh bạch mà chân thành nói:
-Yên tâm ở đây có hai người chúng ta, hơn nữa Từ tiên sinh ngươi làm người thế nào Triệu Vân ta biết rõ.
Từ Tuyên hơi cảm kích gật đầu;
- Vốn không muốn hoài nghi hắn nhưng hiện tại hắn là người đáng ngờ nhất.
Triệu Vân lạnh lùng:
- Ai?
Từ Tuyên từng chữ từng chữ nói:
- Chu Dị?
- Hắn/
Triệu Vân thở ra một tiếng mà nghĩ ngợi:
- Từ tiên sinh nếu như đúng là hắn, thì vấn đề này lớn rồi.
Từ Tuyên cũng bất đắc dĩ:
- Đúng thế Chu Dị là đường đệ của Chu Hoàn, Chu gia lại được chúa công coi trọng.
Triệu Vân tiếp lời:
- Từ Tuyên tuy Chu Dị với ngươi và ta có bất mãn mượn thế lực của Chu gia mà vênh váo tự đắc nhưng cũng không có khả năng làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.
Từ Tuyên lắc đầu:
- Tướng quân không biết Chu Dị đã sớm chất chứa oán hận sâu với hạ quan, mấy năm trước Lăng Thao bắt giữ một người cưỡng đoạt dân nữ, mà thiếu niên gian dâm lại chính là nhị tử của Chu Dị Chu Dị nhiều lần cầu tình nhưng Lăng Thao vẫn xử phạt tại chỗ giết con của Chu Dị hai người kết thù sâu đậm, chỉ vì con của Chu Dị có tiếng xấu hơn nữa có đại lượng nhân vật làm chứng Chu Dị cũng không dám xằng bậy, nhưng lần này có cơ hội hắn muốn tìm cơ hội báo thù hơn nữa trừ đi thuộc hạ và Lăng Thao sẽ có ghế trống hắn sẽ được tướng quân trọng dụng.
Triệu Vân ngẫm lại nói:
- Nếu chỉ như vậy cũng không đủ lý do để tin rằng Chu Dị gây nên.
Từ Tuyên gật đầu:
- Nếu chỉ như vậy hạ quan vẫn chưa nghi ngờ hắn.
Triệu Vân nhìn chằm chằm không nói lời nào trong lòng càng lúc càng trở nên trầm trọng.
Từ Tuyên từ từ mở miệng:
- Ngay từ đầu trong lúc hành quân binh mã của hắn vô tình hữu ý rơi lại phái sau lúc ấy còn cho là hắn cùng hạ quan và Lăng tướng quân bất hòa cho nên cũng không để trong lòng nhưng khi hạ quan cải biến lộ tuyến hắn liền chạy tới phản ứng vô cùng kịch liệt hạ quan cũng không để ý nhưng sau đó hành quân hắn nhiều mặt lấy cớ kéo dài thời gian hành quân sự tình phát sinh xong binh mã tổn thương thảm trọng hạ quan kinh ngạc phát hiện, đa số đều là thân tín của Chu Dị bị thương cũng chỉ là ngoài da, trùng hợp như vậy không thể khiến cho người ta hoài nghi.
Ánh mắt của Triệu Vân dần trở nên dữ tợn, nhưng hắn vẫn tỉnh táo nói:
- Vậy tiên sinh có biện pháp nào
Từ Tuyên giờ khắc này vẫn biết Triệu Vân vẫn tin tưởng mình cũng không sợ hãi liền quyết đoán nói:
- Có một biện pháp khiến tướng quân bắt được hung phạm nhưng hạ quan lo rằng hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Trong mắt của Triệu Vân hiện ra vẻ âm lãnh hắn thấp giọng quát:
- Bớt nói nhảm, nói đi.
Từ Tuyên nhìn Triệu Vân biểu lộ chân thành mà nói:
- Tướng quân nên hiểu rõ một chút, Chu gia ở Giang Đông có lực ảnh hưởng không ít, hơn nữa Chu Hoàn vẫn ở trong quân chỉ sợ không ăn nói với bọn họ được.
Trên mặt của Triệu Vân không có chút biểu lộ:
- Ăn nói? Triệu Vân làm thế nào ăn nói với chúa công ăn nói thế nào với chúng huynh đệ đã chết đi được? Bọn họ vì sự nghiệp của chúa công mà chia lìa người nhà, đổ máu rơi lệ chẳng lẽ bọn họ không phải là người sao? Hơn nữa quân pháp như sơn ai dám phạm pháp không thể buông tha, ngươi đã quên lời mà chúa công thừ nói sao, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân hơn nữa chỉ là một tên nho nhỏ mà dám gây tội ác tày đình này cho dù chúa công ở đây thì quyết định cũng vậy nếu thật sự là Chu Dị gây nên thì hắn chết chắc rồi.
Nói xong lời cuối cùng Triệu Vân nắm chặt đấm lại hai mắt trợn lên như muốn ăn thịt người.
Từ Tuyên kinh ngạc nhìn Triệu Vân, Triệu Vân bình thường không nói nhiều tính cách lạnh lùng kiêu ngạo có vẻ hơi khó tiếp cận nhưng những lời vừa rồi cho thấy hắn có cảm tình thật sâu với chúng binh sĩ, là hảo hán trong nóng ngoài lạnh, Từ Tuyên tràn ngập kính phục mà nói:
- Chu gia thế lực rất lớn, nếu như vậy chỉ sợ làm tướng quân khó xử.
Triệu Vân vung tay lên không kiên nhẫn mà rút phôi kiếm lạnh lùng nói:
- Ngươi nếu không nói thì Triệu Vân trực tiếp đi tìm hắn.
Nói xong hắn quay người muốn đi.
Từ Tuyên thấy Triệu Vân như thế thì bội phục liền nói:
- Tướng quân có thể giả ý cho binh sĩ đưa Lăng Thao trở về Mạt Lăng chữa trị nếu như Chu Dị thật sự có vấn đề thì dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội này.
Triệu Vân dừng thân thể lại sau đó nhanh chóng biến mất ở cửa ra vào.
Ngày thứ hai Triệu Vân quyết định hoãn tiến quân tới Mai Châu, trước hết để binh sĩ chỉnh đốn hơn nữa phái người đương Lăng Thao trở về Mạt Lăng an giưỡng cũng âm thầm phái một đội ngũ bảo hộ Lăng Thao.
Vài ngày sau quân hộ tống Lăng Thao đột nhiên đứt gãy trở về.
Triệu Vân liền hỏi, hóa ra trên đường đi binh mã Lăng Thao rơi vào tập kích của kẻ địch, may mà bọn họ sớm có chuẩn bị giết mười cái tại chỗ, chỉ bắt được hai người còn sống sau đó nghiêm khảo nhưng không lấy được tin tức gì hữu dụng.