- Tướng quân vạn nhất Lưu quân cưỡng ép công thành thì sao?
Đinh Phụng tức giận nhìn tướng lãnh kia liền giải thích:
- Trình phó tướng địch chỉ mang bộ binh tới căn bản không có trọng binh công thành không có khí giới thiều bọn họ công thành thế nào chẳng lẽ cứ vậy mà xông lên? Ngươi thủ thành là làm thế nào chuyện đơn giản thế mà cũng không hiểu.
Nói xong lời cuối cùng Đinh Phụng ngay cả một chút tình cảm cũng không để lại.
Trình Hòa bị Đinh Phụng mắng cho một trận khuôn mặt đỏ bừng.
Chu Du làm như chuyện gì cũng không nhìn thấy mang theo chúng tướng rời đi.
Thời gian dần trôi qua bầu trời ngày nắng nóng, ở dưới thành thanh âm ngày càng yếu hiển nhiên là đã mắng khản cả giọng, mỗi người đều miệng đắng lưỡi không Lưu quân thấy quân ở trong Binh Đô thành một chút chiến ý cũng không có, cởi bỏ áp giáp yên ngựa, ngồi dưới đất, tụ tập năm ba người lại nói chuyện trên trời dưới đất, có người còn tìm nơi che nóng.
Quân đội gì dáng vẻ này chứ quả thật giống như một đám nông dân chạy nạn.
Đại tướng lĩnh quân tuyệt không để ý không biết trách móc cái gì.
Thủ tướng Trình Hòa thấy quân địch mệt mỏi thì vội vàng báo cho Đinh Phụng.
Đinh Phụng nghe vậy thì đại hỉ vội vàng đi tìm Chu Du.
Chu Du trầm ổn nói:
- Vậy sao chúng ta đi xem.
Đinh Phụng cho rằng Chu Du muốn xuất chiến cho nên liền đi theo.
Chu Du đảo mắt nhìn một phen rồi mới từ từ nói:
- Chúng ta trở về không cần xen vào bọn hắn.
Chúng tướng liền sững sờ ai cũng khó hiểu.
Chu Du chỉ cười nhạt hai tiếng sau đó lắc đầu.
Lý Phong hai ngày nay phát hiện ra Chu Du tuyệt đối biểu hiện không đơn giản như bề ngoài tất có đạo lý liền hỏi:
- Chu tướng quana ý của tướng quân là địch dụ ta xuất kích?
Chu Du thỏa mãn gật nhẹ đầu:
- Không sai quân địch dụ dỗ chúng ta mà thôi.
Chúng tướng vô cùng hiếu kỳ, trải qua lời nói của Lý Phong bọn họ mới biết Chu Du không phải bắn tên không đích.
Lý phong mê hoặc nhìn ngoài thành thấy đám bọn họ y nguyên lười nhác không thấy sơ hở thì hỏi:
- Chu tướng quân nhìn ra gì vậy?
Chu Du khinh thường:
- Nếu như ngày mùa hè trời nắng binh sĩ khô nóng, thử hỏi nếu như ngươi mang binh khiêu chiến sẽ để cho quân địch nhìn thấy quân ngươi mệt mỏi sao, biết rõ địch nhân ở trước mắt mà lại làm như vậy cái này bình thường sao? Đáng cười là bọn họ biết rõ chúng ta tuần thành mà không có chút phản ánh nào nếu không phải chủ tướng có ý, thì mấy người như vậy hắn đã sớm lôi ra chém.
Mọi người đều hiểu cảm thấy sự tình vô cùng kỳ quặc.
Chu Du chỉ vào quân địch dưới thành, có một cảm giác chỉ điểm giang sơn:
- Các ngươi nhìn lại bọn họ tuy xuống ngựa nhưng binh khí không rời tay, hơn nữa bọn họ tuy ngồi phân tán nhưng lại dùng đại tướng làm trung tâm, hình thế tuy tán loạn nhưng vẫn ra thế trận quân sự, rõ ràng là muốn lừa chúng ta khỏi thành.
Mấy thiên tướng vội chuyển hướng nhìn quả nhiên có đạo lý.
Chu Du nói xong lời này liền quét quanh chúng tướng:- Nhiều khi quan sát cẩn thận sẽ phát hiện được nhiều hơn giảm bớt được sai lầm.
Nói xong những lời này Chu Du cũng không quay đầu lại nữa.
Lúc này chúng tướng đều lộ vẻ bội phục ngay cả Đinh Phụng có thành kiến cũng lau mắt mà nhìn.
Chu Du vừa trở về bỗng nhiên Đinh Phụng chạy vào mồ hôi đầy mặt.
Chu Du đứng lên thuận miệng hỏi:
- Có phải quân địch lui rồi không?
Đinh Phụng đầu tiên là sững sờ sau đó tràn ngập bội phục:
- Tướng quân liệu sự như thần, quân địch muốn rút lui rồi.
Chu Du a lên một tiếng bất động thanh sắc;
- Bọn họ lui thế nào?
Đinh Phụng đem sự tình nói qua một lần.
- Tướng quân có nên...
Nào ngờ Chu Du lắc đầu;
- Không gấp.
Chu Du nói một câu xong Đinh Phụng liền không ngớt lời nói:
- Tướng quân không phái người truy kích sao?
Chu Du cười ha hả nói:
- Không cần phải gấp nên thư thả chút thời gian.
Đinh Phụng lúc này khiêm tốn:
- Tại sao phải đợi một lát.
Chu Du tự tin:
- Quân địch lui thanh thế trọng đại, nhưng lười nhác giống như sợ người ta không biết chúng lui vậy.
Đinh Phụng hiểu ra mà khen:
- Chu tướng quân nói vô cùng có đạo lý.
Chu Du bỗng nhiên nghiêm túc:
- Đinh Phụng, ngươi lập tức đi điều động kỵ đội chờ bọn họ sau khi đi được nửa canh giờ thì toàn lực truy kích.
Đinh Phụng chấn động vui mừng quá dỗi:
- Vâng tướng quân.
Chu Du lúc này mới cười nhạt:
- Nhớ đó giặc cùng chớ đuổi đừng quá tham mạnh.
- Ta đang định nói với các ngươi tháng tám này mùa hè chính thịnh nắng nóng vô cùng khó có thể có người mang binh tiến công để cho bọn họ phơi nắng tiêu hao sức chiến đấu.
Chúng tướng giờ mới hiểu được, trong lòng suy nghĩ thay đổi rất nhiều, Lý Phong quỳ một chân xuống mặt đất mà nói:
- Đại nhân nói rất đúng, Phong ngu dốt xin đại nhân thứ tội.
Chu Du lúc này nhìn Đinh Phụng:
- Đinh tướng quân có vấn đề gì không.
Đinh Phụng lúc này mới thay đổi ấn tượng với Chu Du.
Đinh Phụng đỏ mặt lên:
- Thuộc hạ minh bạch.
Sau nửa canh giờ cửa thành Bình Đô mở ra Đinh Phụng xuất phát mang theo năm trăm khinh kỵ binh, xung phong ra khỏi thành.
Quả nhiên Lưu quân cho rằng Bình Đô quân không xuất binh, trên đường cũng không có mai phục, kết quả Đinh Phụng đuổi theo người chết ngựa đổ thảm thiết kêu không ngớt, chủ tướng địch toàn lực tổ chức phản công nhưng sĩ khí đã thấp tới cực điểm hắn miệng đắng lưỡi khô một lát sau mõi người đều chạy trối chết.
Đinh Phụng từ lúc lâm chiến tới nay chưa bao giờ thắng nhẹ nhõm như vậy chẳng những quân địch không có trở tay được mà còn vơ vét được vô số chiến lợi phẩm, sự bất mãn ban đầu của hắn với Chu Du đã chuyển thành bội phục.
Bình Đô trận khai màn đắc thắng chẳng những địa vị của Chu Du được củng cố mà sĩ khí cũng tăng vọt, ai cũng không ngờ rằng hắn lợi hại như vậy.
Đinh Phụng thắng lợi hớn hở về mà Trương Lãng lúc này thì đang ngựa không dừng vó chạy tới Phú Xuân.
Ngày hôm đó Phú Xuân đã hiện ra trước mắt.
Qua giữa trưa Trương Lãng và các binh sĩ mồ hôi đầm đìa vì để phòng ngừa sự tình phát sinh cho nên bọn họ đều mặc khôi giáp.
Đúng lúc này từ phía bên ngoài truyền tới thanh âm ầm ĩ sau đó là binh khí tiếp xúc trong lòng Trương Lãng xiết chặt bên ngoài chắc hẳn là có chuyện xảy ra.
Trương Lãng đứng lên trầm giọng nói với Trương Ninh và Điển Vi:
- Chúng ta đi xem xem.
Trương Ninh ngưng trọng khuôn mặt Điển Vi thì mặt mũi tràn ngập sát khí, mang theo hắc ưng vệ và chúng binh sĩ theo Trương Lãng đi ra ngoài.