- Tâm nguyện chúa công cuối cùng cũng đạt thành, thật là đáng mừng.
Trình Dục bất mãn nhìn Chu Du mà trầm giọng nói:
- Nghe đồn ngươi tài trí hơn người ngày sau ở dưới trướng chúa công hi vọng không keo kiệt chỉ giáo.
Chu Du thi lễ cười khổ nói:
- Tướng bên thua nào dám sính cường tiên sinh quá xem trọng Chu Du rồi.
Trình Dục thấy Chu Du khiêm tốn tâm tình liền thả lỏng một chút.
Trương Lãng nửa ngày sau mới bình tĩnh lại;
- Về sau tất cả đều là người một nhà rồi, hôm nay muộn rồi hai ngày nữa ngươi theo ta quay về Mạt Lăng.
Trương Lãng linh quang lóe lên lại nhìn Kiều Huyền:
- Kiều thái úy Mạt Lăng mấy năm nay rất phát triển, nếu như không ghét bỏ, xin mời cùng tới.
Khuôn mặt của Kiều Huyền liền lộ ra vẻ khó khăn tuy nhiên cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau đó Trương Lãng cáo từ, ngày hôm sau Uyển thành trở nên bình tĩnh, Trương Lãng quyết định đi về Mạt Lăng.
Lư Giang và Mạt Lăng cách nhau không xa nhưng Trương Lãng cũng phải tốn một tuần mới đi về tới nơi.
Lúc đến Mạt lăng thì đã là mùa xuân hoa nở rồi, xuân ý tràn ngập sắc xanh mơn mởn tràn ngập sinh cơ.
Khó trách người ta nói Giang Nam hảo.
Hàn huyên một lát hỏi tình hình Mạt Lăng Trương Lãng lại nghi hoặc:
- Tại sao không thấy Thái Ung?
Trương Chiêu cung kính nói:
- Chúa công Thái đại nhân đang ở trong phủ cùng với tiểu thư.
Trương Lãng a lên một tiếng rồi lại hỏi:
- Lữ Bố có đến Mạt Lăng không?
Trương Chiêu đáp:
- Lữ Bố mấy ngày trước đã tới.
Mấy ngày sau Trương Lãng dưới sự dẫn đường của Trương Chiêu lúc này ở đại đường đã bày tới đầy bàn ghế, ở chính giữa có thị nữ không ngừng qua lại bên trong là tiếng vui cười tràn ngập.
Lúc này có một người cất tiếng:
- Vĩnh yên Hầu, Trấn Nam đại tướng quân Trương Lãng tướng quân tới.
Tràng diện vốn ồn ào liền trở nên yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều đưa m nhìn về phía Trương Lãng.
Trương Lãng nhập tọa mọi người mới đồng thanh:
- Tham kiến chúa công.
Trương Lãng phất tay cười ha hả:
- Mọi người đa lễ rồi mau ngồi xuống đi.
Sau đó hắn ngồi xuống tiếng nhạc vang lên đúng lúc này có một người tiến tới nói:
- Chúa công một trận chiến Tào Viên đã định nhưng Tào Viên đánh trận xong rồi sớm muộn cũng tới Giang Nam cho nên việc cấp bách phải là tây tiến Kinh Tương, Lưu Biểu năng lực có thừa nhưng chí tiến thủ không đủ, chúa công nên thống trị sông tuyến mượn hiểm yếu Trường Giang cho dù không thể lên Bắc thì quân địch cũng khó xuôi nam.
Người kia hừ một tiếng:
- Lữ Tử Minh chúa công vừa mới đắc thắng trở về hưng lại đại quân, đây là tối kỵ của binh gia Giang Nam mặc dù trù phú nhưng sau mấy năm liên tục chinh chiến kho tiền hư không Lưu Biểu là anh hùng tám quận, binh lính mười van mãnh tướng như vân, cho nên theo ý kiến của thuộc hạ nên kết minh với Lưu Biểu mà phòng bị.
Hai người càng ngày càng tranh cãi kịch liệt Trương Lãng liền phất tay:
- Chuyện này cứ từ từ thương thảo các ngươi không cần tranh cãi.
Ngươi tên Tử Minh kia sắc mặt không vui liếc nhìn người kia mà lui xuống.
Còn người kia thì đắc ý nhập tọa.
Tuy nhiên chuyện này cũng đã đề tỉnh Trương Lãng, vấn đề Lưu Biểu Viên Thiệu và Tào Tháo đánh xong đã bày ra trước mặt.Trương Lãng liền hỏi:
- Người phía dưới lúc nãy cất tiếng là ai:
- Bẩm chúa công thuộc hạ là Bước Chất.
Nhớ lại sau khi bình định Kinh Châu đại quân trăm vạn áp bức Ngô cảnh, Trương Chiêu Bước Chất chủ trương đầu hàng, Trường Giang hai bờ sông giằng co, Tôn Quyền để Bước Chất giảng hòa, Lưu Bị binh phạt đông ngô, hiến kế sau đó Tôn Quyền xưng đế, người này tuy có chút ít bổn sự nhưng an phận không thể trọng dụng.
Trương Lãng liền quay đầu nhìn thiếu niên tuấn kiệt.
Hắn cũng khẩn trương nói:
- Hạ quan là Lữ Mông, hiệu là Tử Minh.
Trương Lãng dò xét Lữ Mông từ trên xuống dưới, đây chính là danh tướng Đông Ngô sau này mình phải trọng dụng cho tốt.
Đương nhiên Trương Lãng không đem ý nghĩ của mình hiện lên trên mặt.
Lúc này hào khí có hơi nặng nề bỗng nhiên mấy thân hình mỹ diệu bắt đầu bước ra múa hát.
Trong đó có một nữ tử rất đặc biệt như là hạc giữa bầy gà, những mỹ nữ ở bên cạnh trước mặt nàng trở nên ảm đạm hơn nhiều.
Nàng mặc một bộ đồ bạch y hoa sen, dáng người thon thả, giống như tiên tử.
Trương Lãng ngắm nhìn chỉ thấy Trương Chiêu ở bên cạnh vẻ mặt si mê, Trương Lãng thầm lạ lẫm, nữ tử này đúng là không đơn giản.
Đúng lúc này có người cất tiếng:
- Lữ Bố cầu kiến.
Lời nói này liền cắt đứt suy nghĩ của Trương Lãng.
Trương Lãng phất tay để cho ca cơ lui ra Trương Lãng còn cố ý nhìn nữ tử kia một lần nữa nàng ta lúc này cũng nhìn Trương Lãng hai mắt giao thoa, khuôn mặt của ca cơ ửng đỏ thẹn thùng vô cùng.
Trương Lãng nuốt nước miếng khong cần câu dẫn ta như vậy chứ.;
Lúc này ánh mắt của Trương Lãng mới di chuyển về phía hai người vừa tới.
Lữ Bố lúc này thân hình khôi ngô cao lớn, khuôn mặt hình chữ quốc ánh mắt hiện ra mị lực vô cùng. Hắn tiến lên thi lễ cao giọng nói:
- Tham kiến Trương tướng quân.
Trương Lãng cũng mỉm cười nói:
- Lữ tướng quân không cần phải đa lễ.
Tâm tình của Lữ Bố liền thở ra.
Trương Lãng lại xoay người nói;
- Đến đây Lữ tướng quân mau ngồi cạnh ta xem hát.
Lữ Bố liền tiến vào ngồi mà Cung Trần thì đứng ở phía sau.
Trương Lãng bưng rượu lên cười nói với Lữ Bố:
- Lữ tướng quân cố ý tới Mạt Lăng trước hết kính tướng quân một ly.
Chúng quan cũng biết đây là lễ cho nên uống một hơi cạn sạch.
Trương Lãng liền nói tiếp:
-Quả nhiên là người trong người Lữ tướng quân hình dáng đường đường uy vũ bất phàm, không giảm uy phong năm đó.
Trên mặt của Lữ Bố hiện ra vẻ đắc ý tuy nhiên sau đó trở nên ảm đạm bực tức mà nói:
- Trương tướng quân có ý gì, phải chăng giễu cợt Lữ Bố nhờ ngươi thu lưu mới không chết đói đầu đường.
Trương Lãng không ngờ Lữ Bố kích động như vậy liền nói;
- Lữ tướng quân sai rồi Trương Lãng làm sao nghĩ như vậy được tuy nhiên hôm nay gặp tướng quân không khỏi nhớ tới tình trạng năm đó ở Hổ Lao quan cho nên sinh lòng cảm thán mà thôi.
Sắc mặt của Lữ Bố biến chuyển:
- Tướng quân không trách móc, tại hạ là người lỗ mãng xin rộng lòng tha thứ.
Trương Lãng cười nói:
- Không có gì đáng ngại, Lữ tướng quân nghe nói tướng quân nguyên là người ở Cửu Nguyên quận?
Lữ Bố không biết liền hồi đáp;
- Đúng vậy không biết tướng quân có ý gì.
Trương Lãng nhích lại gần cười nói:
- Khó trách Cửu Nguyên quận thảo nguyên bao la dã thù thành đàn dân phong vô cùng cường hãn, cho nên mới có thể tạo ra một tướng quân vạn phu chi dũng như vậy.
Lữ Bố liên tục khoát tay khiêm tốn tuy nhiên nụ cười trên mặt đã bán rẻ hắn.
Trương Lãng cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp:
- Tướng quân không cần phải khiêm tốn nếu như Lãng đoán không lầm thì tướng quân cũng rất có dã tâm.