Điền Phong kinh kêu một tiếng, hiển nhiên không hiểu ý nghĩa trong đó, cực kỳ khó hiểu hỏi:
- Chúa công định làm cái gì?
Trương Lãng cười bí ẩn, lắc đầu không nói.
Điền Phong cũng kkhoog dám hỏi nhiều mà chỉ cúi đầu trầm tư rồi nói:
- Muốn đem Chu Du bức đến Uyển thành không khó cái khó là làm thế hắn không biết Tôn Sách bị bắt Nhữ Nam mất.
Trương Lãng gật nhẹ đầu:
- Phù Hạo nói rất đúng thiên hạ không có bức tường không lọt gió cuối cùng bọn họ cũng sẽ biết.
Điền Phong ngẩng đầu nói:
- Hiện tại phải cố gắng hết sức để binh sĩ phong tỏa tin tức không cho Chu Du biết được.
Trương Lãng nói:
- Đây cũng là biện pháp duy nhất rồi.
Điền Phong cười nói:
- Chúa công không cần lo lắng Nhữ Nam bị phá chúng ta hôm nay mới nhận được tin tức Chu Du không có khả nang biết sớm như vậy.
Trương Lãng buồn rầu nói:
- Hiện tại phiền toái chính là làm sao bắt được Chu Du rồi bức bách hắn.
Điền Phong đã tính trước rồi nói:
- Chúa công yên tâm với tình cảnh của Chu Du, muốn chuyển bại thành thắng cướp lương là hữu hiệu nhất, cũng là cách đi hợp lý nhất, hăn sẽ ra tay.
- Chẳng lẽ hắn lại không coi chúng ta vào đâu sao?
Điền Phong lắc đầu:
- Sẽ không nhưng thuộc hạ tin rằng hắn sẽ chờ cơ hội ra tay lần nữa.
Trương Lãng hiểu ý hỏi:
- Chẳng lẽ ý của Phù Hạo là?
Điền Phong cười nói:
- Kỳ thực lúc Thái Sử Từ tướng quân xuất chiến thuộc hạ đã đưa cho hắn một túi gấm sau khi vận chuyển lương thực thì mở ra xem.
Trương Lãng tiếp lời:
- Phải chăng thả tin tức là giả còn vận chuyển lương thực là thật/
Trương Lãng vung tay nói;
- Để cho Chu Du lần đầu cướp lương thất bại lại tiếp tục hành động, chúng ta sẽ chờ cơ hội.
Điền Phong nói:
- Đúng là như thế.
Trương Lãng ngẩng đầu cười nói:
- Đã như vậy chúng ta dứt khoát đùa giỡn giả thực.
Điền Phong kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt mãnh liệt của Trương Lãng hắn liền minh bạch tỉnh ngộ nói:
- Chúa công định dùng giả đánh tráo.
Trương Lãng đắc ý:
- Đúng thế.
Mấy ngày kế tiếp Trương Lãng trực tiếp dẫn đại quân bắt đầu từ Dương Châu thối lui về Giang Quận biểu hiện tuy có ve đắc thắng mà về kỳ thật chỉ là văn vẻ.
Hạ tuần tháng mười thời tiết có vẻ lạnh lẽo.
Vì Dự Tây sớm ngày bình định cho nên binh sĩ có thể sớm về nhà, đại tướng Giang Đông Từ Hoảng dưới sự sắp đặt mưu kế của Quách Gia bắt đầu khởi xướng tấn công mạnh Tân Thái, bởi vì vây thành mấy tháng cộng thêm bên ngoài không ai giúp quân bên trong không có lương thảo quân Tân thái sĩ khí vô cùng thấp đầu tháng mười một Tân Thái bị phá Lỗ Túc bị bắt, thủ lĩnh Khăn Vàng Lưu Tích Cung Đô chờ người giết.
Dự Tây cuối cùng cũng được bình định.
Cùng năm thống lĩnh thủy quân Tưởng Khâm, Chu Thái nhận được mệnh lệnh của Trương Lãng liền xuất động hai mươi chiếc thuyền du hạm cỡ nhỏ cùng với quân coi giữ Giang Hạ kịch chiến quyết liệt, sau đó phong tỏa tất cả những con đường ở trên nước, chặt đứt yếu điểm công tác bức Chu Du vào bẫy cơ bản đã hoàn tất.
Đầu tháng chạp Lăng Thống nhận lệnh của Trương Lãng áp xe lương tới Uyển Thành hướng về phía Tế Dương mà xuất phát.
Nhưng đúng lúc này Quách Gia lại phái người đưa tới một phong thư, trong thư có nói Tôn Sách Lỗ Túc bọn họ thà chết không hàng, nhất thời không có biện pháp gì đành áp giải đám bọn họ tới Thọ Xuân, trên đường phải đề phòng Chu Du cướp người.
Bỗng nhiên nảy ra vấn đề này Trương Lãng trở tay không kịp, mình chỉ mang theo một vạn đội ngũ không có khả năng bận tâm hai đầu.
Trương Lãng cứ như vậy tung lưới hai bên hắn thầm nghĩ phải nhanh chóng bắt được Chu Du có người lợi hại như vayaj trong tối uy hiếp mình cuộc sống này không thể bình an.
Mấy ngày hành quân gấp Trương Lãng nhanh chóng tiếp cận nơi ở của Hoàng Tự.
Đếm đó Trương Lãng cắm trại thì có binh sĩ tới thông báo:
- Chúa công Hoàng tướng quân phái người đưa tới bọn họ đã xuyên qua Tuyền Trấn sắp tới khu vực Cửu Giang không đầy mười ngày sẽ cùng với chúa công hội họp.
Trương Lãng nói:
- Có tin tức từ chỗ Chu Du không?
Binh sĩ cung kính đáp:
- Không có.
Một lúc sau Điền Phong bỗng nhiên tới.
Trương Lãng lập tức hỏi:
- Có phải có tin tức của Chu Du không?
Điền Phong kích động nói:
- Vừa rồi có binh sĩ tới hồi báo cách Dương Tuyền trấn hơn mười dặm có một khoảng rừng rậm phát hiện ra dấu vết khả nghi.
Trương Lãng hung hăng vỗ tay một cái, hắn lập tức tìm trên địa đồ quan sát một phen rồi nói:
- Phù Hạo, quân ta nếu như phái khoái mã tới tiếp ứng Hoàng Tự thì phải tốn bao lâu thời gian? Nếu như dùng tốc độ hành quân thì phải tốn bao lâu?
Điền Phong lưu loát nói:
- Với khoảng cách hiện tại thì phải tốn hai giờ.
Trương Lãng gật đầu sau đó để cho chúng tâm phúc ái tướng thương nghị hành quân thế nào.
Gió rét gào thét, Hoàng Tự đang chịu đựng một đêm cuối cùng cũng không yên.
Chẳng lẽ Chu Du không tới sao? Hoàng Tự thầm hỏi chính mình.
Hắn nhẫn nại chờ một hồi sắc trời đã bắt đầu sáng.
Hoàng Tự đang định hạ lệnh cho binh sĩ trở về nghỉ ngơi thì bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng kèn thê lương, thanh âm vang lên một nửa liền ngừng lại hiển nhiên đã xuất hiện gì đó bất trắc.
Cùng lúc đó mấy tên phó tướng ở trong lều cũng đứng lên.
Hoàng Tự cuối cùng cũng mở miệng cười:
- Quả nhiên là vẫn đến.
Hoàng Tự giơ tay lên trầm giọng nói:
- Chiếu theo kế hoạch, các vị tướng quân ai làm việc nấy chuẩn bị chiến một trận.
Hoàng Tự cũng khongo dám dừng lại, cùng với hai phó tướng đi ra ngoài chuẩn bị quan sát cục diện.
Ở bên ngoài đại trại trở nên ồn ào, một đám binh sĩ vốn cho rằng bình yên vô sự bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt buồn nôn, bị tiếng cười của lính gác hù dọa theo bản năng mà hét lớn:
- Không tốt có quân địch tập kích.
Vừa dứt lời lập tức có một viên phó tướng đi ra chỉ huy binh sĩ.
Ở phía trước gót sắt như gió lốc lực lượng công kích thật sự là quá mạnh trong chốc lát đã tới.
Mũi tên cưỡng ép xông qua phòng tuyến cửa trại quân coi giữ của Hoàng Tự không ngờ đối phương lại liều chết như thế, cửa trại có vẻ nhanh chóng thất thủ.
Trải qua ngăn cản ngắn ngủi binh sĩ bắt đầu liên tục lui về phía sau mà kỵ binh của Chu du không hề có ý đồ công kích phòng tuyến của Hoàng Tự bắt đầu như thủy triều tản ra bốn phía.
Lúc này Hoàng Tự đem tiền tuyến thu toàn bộ vào trong mắt nở ra nụ cười thản nhiên.
Thủ hạ của Hoàng Tự là Lý Phong từ phía sau xông ra tấn công, quân địch xuất hiện hỗn loạn thỉnh thoảng có người kêu lên:
- Chu tướng quân không tốt trúng kế rồi.
Hoàng Tự đại hỉ, chẳng lẽ Chu Du tự mình dẫn đội, như thế thì tốt nếu như bắt sống chẳng những bỏ được tâm bệnh của chúa công mà mình cũng hiển lộ uy phong.
- Các huynh đê phá vòng vây.
Ở phía xa xa truyền tới thanh âm gào rút, quân địch bắt đầu phá vòng vây rồi.