Trương Lãng ngẩn ra. Mấy ngày nay hắn bận rộn công việc quá không gặp nàng, không biết lần này nàng chủ động tìm tới là có chuyện gì.
Tuy nghĩ vậy nhưng hắn rất nhanh cho nàng tiến vào.
Trương Ninh vẫn là mặc nhung trang, tư thế oai hùng, trên khuôn mặt quyến rũ luôn là biểu tình nghiêm túc.
Trương Lãng qua mấy ngày tạm hoãn, tâm tình sáng sủa nhiều, thấy Trương Ninh tiến vào thì đứng lên nói:
- Ninh tiểu thư, không biết có gì chỉ giáo?
Trương Ninh chắp tay coi như hành lễ, sắc mặt không nóng không lạnh, trầm giọng nói:
- Tướng quân, nô gia có một chuyện muốn cầu.
Trương Lãng nhìn nàng nghiêm túc như vậy thì cũng rất tò mò, hỏi:
- Trương tiểu thư, không biết có chuyện gì quan trọng không? Có gì đừng ngại nói thẳng.
Trương Ninh nói:
- Hôm đó thuộc hạ chấp nhận điều kiện của tướng quân, bây giờ đã huấn luyện cho tướng quân ra một đám khô lâu quỷ binh sức chiến đấu hơn cả trước kia, đã tới lúc tướng quân thực hiện lời hứa rồi.
Trương Lãng gật đầu, nói:
- Nàng hãy yên tâm đi, Trương Lãng không phải hạng tiểu nhân hứa mà nuốt lời.
Trương Ninh hơi hoảng hốt, vội nói:
- Thuộc hạ tuyệt đối không có ý này! Lúc đó gặp gỡ tướng quân, chớp mắt đã qua vài năm mà cừu nhân vẫn sống trên đời, mỗi khi nhớ tới thì vô cùng thống khổ, trong lòng rực cháy lửa hận. Hiện giờ hai tặc tử Cung Đô, Lưu Tịch đều ở tại Tân Thái huyện. Khẩn xin tướng quân đồng ý, cho phép thuộc hạ tới Tân Thái tru sát hai tặc nhân này, báo thù cho huynh đệ đã chết!
Trương Lãng gật đầu nói:
- Đây là tất nhiên. Nhưng thủ tướng Tân Thái là Lỗ Túc không phải kẻ tầm thường, tuyệt đối không thể khinh thường, có việc gì phải bàn bạc nhiều với quân sư.
Trương Ninh rất biết ơn nói:
- Đa tạ tướng quân thành toàn, thuộc hạ hiểu rồi!
Trương Lãng khẽ cười nói:
- Không cần khách sáo. Đúng rồi, ta còn có một việc muốn hỏi nàng.
Trương Ninh không chút suy nghĩ buột miệng nói:
- Tướng quân muốn biết cái gì? Thuộc hạ biết gì sẽ nói ra hết.
Trương Lãng cười cười, lên tiếng:
- Đồn rằng phụ thân nàng được đến ‘thái bình yếu thuật’ của Nam Hoa tiên nhân mới biến lợi hại như vậy, không biết nàng có từng xem nội dung trong sách này chưa?
Trương Ninh ngẩn ra nói:
- Nội dung bên trong quá sâu xa, thuộc hạ chỉ hiểu chút chút.
Trương Lãng vỗ tay nói:
- Vậy là tốt quá rồi!
Trương Ninh thấy Trương Lãng vui vẻ như vậy thì vội nói:
- Sách đó hiện đang ở trong tay Lưu Tịch.
Trương Lãng cười ha ha nói:
- Ta biết rồi. Tốt lắm, không còn việc gì nữa, đợi nàng báo được đại cừu rồi, Trương Lãng còn có một chuyện cầu nàng.
Trương Ninh mơ hồ biết ý nghĩ trong lòng Trương Lãng rồi không dám chắc. Nàng nghĩ là hắn muốn mình dạy cho nội dung trong sách, vì vậy mà lòng không vui.
Tuy nhiên, nàng không lập tức phản bác mà nói rằng:- Chỉ cần tướng quân có chỗ nào cần thuộc hạ thì sẽ quyết dốc hết sức mình.
Trương Lãng gật đầu tỏ ra vừa lòng, nói:
- Vậy nàng đi xuống trước đi.
Trương Ninh cung kính hành lễ, đi ra ngoài.
Trương Lãng thấy bóng lưng yêu kiều của Trương Ninh biến mất trong tầm mắt mới chuyển lực chú ý trở về chuyện vừa rồi.
Lúc này ngoài cửa tiến vào một binh sĩ, thông báo rằng:
- Bẩm chúa công, ngoài phủ có một cô gái muốn gặp ngài, quân sĩ đuổi đi không được. Nàng ta nói tên là Bồ Nhu, là người chúa công phái đi ra ngoài.
Trương Lãng nhướng mày kiếm, mừng như điên nói:
- Nàng ta nói đúng đấy, hãy mau mời vào!
Vệ binh lui xuống, không lâu sau dẫn một cô gái tiến vào, đó chính là Bồ Nhu.
Trương Lãng thấy nàng phong trần vất vả, khuôn mặt vốn trắng nõn biến tái xanh, mắt lộ ra mệt mỏi. Tay nàng cầm một vật dài chừng sáu khuỷu tay, bị vải đỏ quấn chặt, không thể thấy thứ gì bên trong.
Trương Lãng mơ hồ cảm giác được đó là cái gì, lòng có chút kích động ra lệnh binh sĩ kéo một cái ghế tới.
Bồ Nhu chịu không nổi. Có lẽ bởi vì lo âu, hoặc có lẽ vì ánh mắt của Trương Lãng quá sắc bén, nàng vung hai tay, hơi lúng túng nói:
- Tướng quân đúng là lợi hại, nô gia có chút ý nghĩ gì đã bị ngài biết hết rồi.
Trương Lãng đắc ý cười nói:
- Đâu nào, nàng xem trọng ta quá rồi. Đúng rồi, rốt cuộc là có chuyện gì, có phải là…
Bồ Nhu trầm tư, sửa sang lại manh mối, nói:
- Tướng quân có điều không biết, vốn nô gia đã lấy được quạt lông ngỗng, chỉ là trong quá trình xảy ra một chút sai lệch…
Trương Lãng hỏi:
- Chắc không phải là bị Hoàng Nguyệt Anh biết rồi chứ?
Bồ Nhu cười khổ nói:
- Biết thì chắc chắn là biết rồi, chỉ là nô gia đánh giá tiểu sư muội quá thấp, bị nàng phát hiện sớm quá. Chân trước vừa đi thì chân sau đã bị nàng bắt kịp, khiến nô gia giống như ăn trộm né trái tránh phải, khó khăn lắm mới trốn tới đây.
Trương Lãng chỉ hỏi một câu:
- Vậy cây quạt đâu rồi?
Bồ Nhu lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Hai ngày trước đã bị sư phụ của nô gia lấy về.
Trương Lãng trợn to mắt, vẻ mặt khó tin nói:
- Không phải chứ, sư phụ nàng cũng đi ra?
Bồ Nhu cười duyên nói:
- Tướng quân không tin lời nô gia nói ư?
Trương Lãng nói:
- Không phải ta không tin mà là lời của nàng khiến người không thể tin. Thử nghĩ xem sư phụ nàng đi ngao du sơn thủy, tung tích mơ hồ, làm sao có thể đúng dịp xuất hiện như vậy?
Bồ Nhu có chút sốt ruột la lên:
- Tướng quân, nô gia nói đều là thật! Tuyệt đối không nói dối nửa lời! Hơn nữa sư phụ còn nói: bây giờ còn chưa đúng thời cơ, không phải lúc tốt nhất để quạt lông ngỗng xuất thế.
Trương Lãng đi tới đi lui hai vòng, nhìn chằm chằm Bồ Nhu, sau đó bình thản nói:
- Tạm thời tin nàng một lần. Vậy thứ trong tay nàng là cái gì?
Bồ Nhu bị Trương Lãng nhắc nhở mới nhớ tới, lập tức cười khẽ nói:
- Tướng quân không nói thì nô gia đã quên mất. Chuyện là thế này, quạt lông ngỗng bị sư phụ lão nhân gia lấy trở về, nô gia đành lấy ra tuyệt thế bảo đao mà phụ thân dốc hết tâm huyết, hao phí thời gian ba năm mới luyện thành, Bách Tịch Đao.
Bồ Nhu vừa nói vừa dâng lên thanh đao bao vải đỏ.
Trương Lãng thất thanh kêu to:
- Cái gì, Bách Tịch Đao!?
- Đúng thế, chẳng lẽ tướng quân cũng nghe nói tới?
Tuy Bồ Nhu hỏi vậy nhưng trên mặt không chút kinh ngạc, chắc là nàng cho rằng Trương Lãng đã từng nghe tới.
Tất nhiên Trương Lãng biết, có điều là biết nhờ vào sách sử.