Trương Lãng mặt không biểu tình nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói:
- Nàng tới chỗ này làm gì?
Tô Nhu hoàn toàn không sợ hãi, vẫn là cười khẽ nói:
- Nô gia có cơ mật quan trọng muốn bẩm báo cho lão gia.
Trương Lãng thấy nhức đầu, phất tay nói:
- Có chuyện gì nói mau.
Tô Nhu cố ý nhìn thị vệ hai bên, nói tiếp:
- Đây là đạo đãi khách của lão gia sao?
Trương Lãng bình tĩnh như thường, lạnh lùng nói:
- Nàng có động cơ không rõ, lỡ đâu tâm có ý xấu, không cẩn thận nàng thì chẳng phải ta sẽ mất mạng ư?
Tô Nhu thở dài một tiếng, mặt đầy bi thương nói:
- Không lẽ nô gia khiến lão gia không tin tưởng như thế sao?
Trương Lãng trừng mắt, nói:
- Nàng muốn ta tin tưởng, kỳ thật rất đơn giản. Chỉ cần lấy ra một thứ có thể chứng minh thân phận của nàng, sau đó nói ra lý do khiến ta tin tưởng.
Tô Nhu đá lông nheo với Trương Lãng, nói:
- Cái này đơn giản thôi. Lão gia trước thả nô gia ra, chúng ta vào trong bàn bạc kỹ hơn.
Trương Lãng một bước không chịu nhường, lạnh lùng hỏi:
- Ta dựa vào cái gì thả nàng ra?
Tô Nhu bỗng thở dài một tiếng:
- Không ngờ lão gia đường đường là nam nhi bảy thước lại sợ một cô gái yếu đuối như ta, thật đúng là buồn cười.
Nàng tạm ngừng, thấy Trương Lãng thờ ơ không có ý đáp lời, đành nói tiếp:
- Lần này nô gia đến gặp đại nhân chỉ là muốn nói mấy việc, nói về chuyện nhất định có lợi cho đại nhân tây chinh Dự Châu. Còn về đại nhân có tin tưởng hay không thì nô gia không biết à.
Trương Lãng hung tợn trừng nàng, hừ nói:
- Nói đi.
Tô Nhu trợn mắt, trách rằng:
- Đại nhân! Lẽ nào đại nhân không biết quân cơ không thể tiết lộ sao? Nơi này người nhiều, coi chừng tai vách mạch rừng!
Ánh mắt sắc bén của Trương Lãng nhìn chằm chằm Tô Nhu thật lâu, nhìn khiến nàng lòng thầm run sợ.
Nửa ngày sau hắn mới mở miệng nói:- Ta cũng không tin một cô gái như nàng có thể làm ra chuyện gì.
Hắn vung tay, quát với binh sĩ đứng một bên:
- Cởi trói!
Tô Nhu cử động tay chân có chút tê dại, sau đó đắc ý cười khanh khách hai tiếng.
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Mang vào phòng hội nghị!
Đám vệ binh không dám sơ sót, mới rồi hai người đối thoại chỉ cần không phải đồ ngu đều hiểu là có chuyện gì.
Lúc này trên hành lang truyền đến giọng ồ ồ như sấm vang từ xa đến gần hỏi:
- Chúa công, có chuyện gì vậy?
Trương Lãng không cần quay đầu cũng biết chắc chắn là gã đàn ông tục tằng Điển Vi. Hắn thầm nghĩ đến thật đúng là khéo, quả nhiên không phải oan gia không gặp mặt.
Trương Lãng nhún vai, chế giễu nói:
- Không có gì, có người nhớ ngươi.
Điển Vi ngẩn ra, dưới bóng đêm rất nhanh nhận ra Tô Nhu, tức giận nói:
- Lại là mụ đàn bà này!
Tô Nhu nói:
- Đúng là nô gia.
Điển Vi còn muốn nói cái gì, bị Trương Lãng không kiên nhẫn cắt đứt:
- Chúng ta đến phòng hội nghị nói tiếp.
Điển Vi mới không cam lòng áp Tô Nhu đi cùng Trương Lãng đến phòng hội nghị. Giữa đường gã không quên hung tợn trừng nàng vài cái, mượn đó trút ra tâm tình khó chịu.
Trương Lãng tìm một ghế trong phòng, ngồi xuống.
Điển Vi đứng sau lưng Trương Lãng, bảo vệ hắn là trách nhiệm chính của gã.
Bốn thị vệ thì đứng kèm hai bên Tô Nhu, giám sát chặt chẽ hành động của nàng, đề phòng nàng có hành động bất lợi với Trương Lãng.
Tô Nhu thản nhiên đứng đó, bộ dáng con gái nhà nông, dù là vậy vẫn không thể che giấu phong vận thành thục, dáng người đầy đặn thướt tha. Khuôn mặt xinh đẹp tuy không rất mỹ miều, khóe mắt còn có nếp nhăn nhưng không thể giảm đi khí chất của nàng, ngược lại tăng thêm vẻ đẹp tang thương. Nếu không phải mắt đào hoa quyến rũ lan tràn, Trương Lãng sẽ không khinh thường nàng như vậy.
Trương Lãng chậm rãi dựa vào lưng ghế, nheo mắt, không thèm liếc Tô Nhu.
Hắn lạnh lùng nói:
- Nàng có thể nói rồi.
Tô Nhu cũng biết đây đã là cực hạn Trương Lãng có thể chấp nhận, không mở miệng nêu yêu cầu gì nữa.
Mắt nàng lóe tia sáng không ai phát hiện, cất tiếng nói:
- Lão gia, ngài có biết ở vùng Dự Châu, ai đúc kiếm nổi tiếng nhất không?
- Chắc là lão gia không biết rồi, vậy để ta nói với lão gia. Tại Dự Châu, nếu nói danh gia đúc kiếm, trừ Chu gia ra thì chính là Nhữ Nam Bồ gia. Hứa đô Chu gia dựa vào quan phủ, chuyên môn đúc kiếm cho triều đình, quân phiệt có quyền thế. Đúc ra kiếm tuy rằng sắc bén sáng loáng còn hoa lệ rung động, châu quang bắn bốn phía, nhưng rơi vào hạng trang sức mà thôi, không thể phát huy trăm phần trăm uy lực trong thực chiến. Dù là vậy nhưng bởi vì người Chu gia giỏi về nghiêng theo chiều gió, thấy người sang bắt quàng làm họ, cho nên luôn được triều đình ưu ái, có thể một bước lên mây, đường làm quan rộng mở không có gì là kỳ.
Trương Lãng lấy làm lạ nhìn Tô Nhu, không biết nàng nói đến điều này là có ý gì, nhưng vẫn hỏi:
- Vậy Bồ gia thì sao?
Sắc mặt Tô Nhu bỗng biến đau thương, nói:
- Người Bồ gia trời sinh tính bình thản, không ham tranh giành quyền lợi, chỉ nhiệt tình đúc kiếm. Đúc ra kiếm hoa mà giản dị, khá là thực dụng. Đặc biệt đến đời Bồ Điền, ông vì vẹn toàn giấc mộng của mình, hy vọng có thể giống như Âu Tri Tử tiền bối đúc ra một bảo kiếm lưu danh thiên cổ, đặc biệt bế quan ba năm. Mắt thấy đại công sắp thành, không biết từ đâu lộ tin tức cáo lên triều đình, dưới lọt vào tai quân phiệt tướng quân, ai cũng muốn được đến danh khí này. Bồ Điền đâu chịu đem tâm huyết của mình trôi sông, chết sống không ưng. Thái độ của Bồ gia chọc giận vô số quan phiệt, Chu gia thì đỏ mắt, không tha cho Bồ gia. Sau đó Bồ gia phiêu bạt bốn phía, kết quả cuối cùng là…
Nói đến đây, đôi mắt Tô Nhu biến đỏ rực, nước mắt đọng hốc mắt, giọng nghẹn ngào.
Trương Lãng dần hiểu mục đích Tô Nhu nói những lời này, nhưng vẫn không quá chắc chắn.
Hắn hỏi thử:
- Vậy không lẽ nàng có quan hệ với Bồ gia?
Tô Nhu hít sâu một hơi, từng chữ một nói:
- Nô gia họ Bồ, tên gọi Bồ Nhu.
Tuy trong lòng hắn đã khẳng định nhưng từ miệng Tô Nhu (a, không, là Bồ Nhu) nói ra thì cảm giác khác hẳn.
Tuy nhiên, Trương Lãng vẫn rất bình tĩnh nói:
- Nàng nói mấy chuyện này với ta có ích gì? Vả lại nàng không thể chứng minh thân phận của mình, cho dù nàng thật sự là hậu nhân của Bồ gia cũng không chứng minh được vấn đề.
Bồ Nhu nói:
- Bồ gia chẳng những tất cả tài sản bị vơ vét hết, còn rơi vào tội phản tặc, gặp họa diệt môn. Có thể tránh khỏi kiếp nạn này không quá vài người, nô gia chính là một trong số đó.