Điền Phong bên cạnh đưa tầm mắt ra trông núi bốn phía, cũng không khỏi sợ hãi than thở:
- Khó trách Luyện Viên liên tiếp đại bại, chỉ cần lợi dụng thế núi hiểm trở, đủ giành được thắng lợi áp đảo.
Từ Hoảng cũng khẽ cười nói:
- Hoảng vốn cho rằng Giang Nam nhiều nước, Lương Châu nhiều đồng bằng, chỉ có vùng Thục là nhiều núi, vùng Hà Bắc Quan Trung địa hình phức tạp, núi non không ngừng, lại không ngờ rằng Giang Đông cũng thâm sơn hiểm ác như vậy, thật là ngoài dự liệu.
Trương Lãng càng nhìn trong lòng càng dao động, hai người bên cạnh vừa nói, tâm trạng liền bắt đầu xấu xuống, đồng thời lo lắng cho đội Đinh Phụng.
Điền Phong thấy Trương Lãng nghiêm mặt quay người đi, không nói gì bèn đi theo sau.
Từ Hoảng cũng yên lặng trở lại doanh trại, khổ sở tìm đối sách.
Yến Minh đã ra khỏi hàng, cẩn thận từng li từng tí nói:
- Chúa công, vừa rồi có tin mật thám, Triệu tướng quân đã vào tới khu vực Y châu.
Trương Lãng khẽ gật đầu.
Vốn dĩ Trương Lãng định chia binh làm hai đường, tự mình dẫn một đường quân hướng về phía Tập châu, Triệu Vân mang theo một vạn quân tiến vào Y châu.
Lại không khí nặng nề.
Đúng lúc này, có tin từ Lưu Tinh:
- Đinh Phụng tướng quân tiên phong tiền tuyến phát hiện quân địch, hơn nữa còn đánh nhau kịch liệt, sau đó đánh bại quân Sơn Việt, lúc này đang thừa dịp truy kích, đặc phái trước tới báo tin.
- ồ.
Cuối cùng cũng là tin tốt, Trương Lãng khẽ thở dài.
Nhưng Điền Phong lại nhăn mặt nói:
- Chúa công, theo vết xe đổ của Luyện Vinh, quân Sơn Việt hẳn là lại dụ quân của chúng ta đi sâu vào trong rừng núi sau đó xuất binh phục kích chứ?
Trương Lãng giật mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
- Có khả năng này, lập tức truyền lệnh xuống, lệnh Đinh Phụng không cần truy đuổi.
Tiểu binh kia lập tức rút lui, gửi tin đi.
Trương Lãng vẫn cảm giác không thực sự yên tâm, lại lệnh cho Hoàng Từ mang người ngựa đi theo tiếp ứng, lúc này mới an tâm.
Lúc này Quách gia đưa ra một tấm bản đồ, bày trên bàn của Trương Lãng.
Các tướng quân bèn đứng xung quanh.
Quách gia khẽ vuốt chum râu ngắn, mắt híp lại nói:
- Đây là bản đồ quân sự tập Châu.
Trương Lãng kinh ngạc nói:
- Phụng Hiểu, ngươi lấy cái này ở đâu?
Quách gia cười haha nói:- Khi chúa công rời đia Giang Đông, thuộc hạ đã bỏ ra gần nửa năm phái người đi vẽ lại địa đồ chiến lược sáu quận tám mươi châu của Giang Đông.
Trương Lãng khen ngợi:
- Phụng Hiểu tâm tư thật thấu đáo.
Quách gia lắc đầu nói:
- Chuyện gì cũng luôn có hai mặt, một khi địa đồ này rơi vào trong tay kẻ địch, như thế khác nào tự đập đá vào chân mình.
Trương Lãng khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, việc này nhất định phải giữ nghiêm bí mật.
Nói xong bèn liếc nhìn mọi người.
Mọi người đồng thời khẽ gật đầu, Trương Lãng lúc này mới thỏa mãn nhìn địa đồ.
Thật ra có thể ở trong đại doanh trại thế này, đều là tâm phúc của Trương Lãng, cho nên cũng rất yên tâm.
Quách gia chỉ một điểm màu đỏ chính giữa địa đồ nói:
- Đây chính là huyện Hưu Ninh, đại quân của chúa công đang ở đây.
Sau đó lại chỉ vào địa đồ nói:
- Nơi đây là thành Tập Huyền, vắt ngang xuống là núi Ô Liêu. Tập Huyền phân thành hai, phía trên là núi Trường Thanh, con cháu của Mao Dương là Mao Cam mấy ngàn người đóng ở chỗ này. Phía dưới đấu núi, Mao Cam là dựa vào núi mà xây lên, núi và thành hòa với nhau thành một thể, càng làm tăng thêm vẻ hùng mạnh của núi cao, thật sự là phòng thủ dễ, tấn công khó, khó bày trận.
Quách gia buông một tiếng thở dài nói tiếp:
- Lại nhìn con sông này, chảy theo hướng tây nam về Tập Huyền, đó là Luyện giang. Sông này tuy không rộng nhưng nước chảy rất gấp, đây là bất lợi cho quân ta khi đến đây. Phía tây Luyện giang là một dãy núi, mặc dù không cao nhưng trong phạm vi có thể nhìn thấy được từ núi Ô Liêu.
- Xuôi theo Luyện giang, một dãy núi chạy dài không ngớt, đó có ngọn núi sừng sững nhất, núi An Cần. Núi này bốn phía tương liên, núi tiếp núi, trong núi có cốc, trong cốc có khe, bên trong khe có thung lũng, nghe đồn căn cứ của Sơn Việt ở chỗ này.
Quách gia đã nói xong những vị trí trọng yếu.
Tất cả người nghe đều nhíu mày, cái này cũng quá khó, bốn phía đều là núi, lại có thành Giang Hà hộ, thật sự là khó.
Quách gia dường như hiểu được suy nghĩ của mọi người, sau đó lại nói:
- Vị trí của chúng ta đang ở Hưu Ninh, trước khi đến núi Tề Vân hai mươi dặm, là nơi mà chúng ta vừa nhìn thấy. Phía đông nam là các dãy núi Hoàng Sơn trùng trùng điệp điệp, núi tiếp núi, núi đá hình thù kỳ lạ. Phía nam đến núi Cửu Hoa, thế núi vừa thanh tú lại vừa hùng vĩ đồ sộ. Các trấn quan trọng bên cạnh như Kỳ Môn, Tân An cũng nằm trong dãy núi. Nếu như chúng ta không quen thuộc địa lý, chỉ sợ chưa đi đã choáng váng rồi.
Điền Phong nghe thấy, không khỏi dao động, thở hắt nói:
- Đúng là tộc Sơn Việt, lợi dụng quân ta không quen vùng núi, đều ẩn nấp trong dãy núi, không nói tới đánh, để mà quân ta tìm được cũng phải mất cả buổi rồi.
Quách gia cũng cười khổ nói:
- Vùng núi vốn là địa bàn của bọn chúng, mà quân Giang Nam chúng ta phần lớn quyen đánh thủy, đúng là dùng sở đoản đánh lại sở trường của người.
Từ Hoảng trầm tư nói:
- Xem ra độ khó rất lớn.
Mọi người đồng thời gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với hắn.
Trương Lãng ngẫm lại nói:
- Có con đường tắt hay đường nhỏ nào khác không?
Quách gia có chút hiểu biết nói:
- Mấy đường mà chúng ta biết được, theo binh sĩ hồi báo phát hiện đều có kẻ địch trông coi.
Trương Lãng buồn rầu nói:
- Chẳng lẽ binh sĩ sẽ phải trèo đèo vượt núi sao, giết hết bọn Sơn Đại Xuyên này.
Điền Vi nghe cả buổi, không có cơ hội nói vào, lúc này thấy mọi người đang nghe Trương Lãng trầm tư vội vàng lớn tiếng nói to:
- Thế có gì khó đâu? Không phải là leo núi sao? Ta rất thành thại.
Trương Lãng nghẹn ngào cười nói:
- Ngươi có thể, nhưng binh sĩ thì có được không? Cho dù đi, bò lên đến núi liệu còn sức lực mà đánh nhau sao?
Quách gia cũng cười nói:
- Không chỉ như thế, người Tập Việt lùn, cánh tay to chắc, lực cũng mạnh hơn so với người bình thường. Nếu như bọn hắn dùng kế ẩn nấp trong núi rừng rồi phóng ám khí ra, quân ta sẽ tổn thất không nhỏ.
Điền Vi lúc này mới sờ lên đầu, cười ngu ngốc.
Ngược lại Hàn Cử lại nghĩ:
- Không bằng tìm địa thế núi hiểm yếu nhất, quân địch lại cho rằng chúng ta không thể nào trèo lên được thì sẽ không đề phòng, lợi dụng năng khiếu của đội Hắc Ưng, sau đó dẫn người trèo núi, đến đỉnh núi thì buông dây thừng xuống để cho binh sĩ bò lên, sau đó xông ra giết.
Trương Lãng ánh mắt sáng ngời, gật đầu nói:
- Chủ ý này không tệ, có thể dùng quyết định thắng bại trong lúc quan trọng, Hàn Cử ngươi có tiến bộ.
Hàn Cử thấy chủ ý của mình được tiếp nhận, không khỏi tạ ơn Trương Lãng đã quá khen.