Trương Lãng hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ. Trương Liêu quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn, cai quản Từ Châu gọn gàng ngăn nắp, phát triển không ngừng.
Trương Lãng cưỡi xe nhẹ đi đường quen, xe ngựa rất nhanh ngừng ở Từ Châu mục phủ.
Chân Mật và Quách Huyên không biết Trương Lãng tới chỗ này là có mục đích gì, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi chờ ở bên trong.
Cao Lãng thì sắc mặt bắt đầu trầm trọng. Không lẽ người đàn ông trước mắt có quan hệ gì với thế lực Giang Đông Trương Lãng?
Ba chữ ‘Châu Mục phủ’ vẫn như cũ nguy nga tráng lệ, khí thế phi phàm.
Vệ binh trước cửa tinh thần phấn chấn, có sự cao to vạm vỡ của người phương bắc, thêm vào y giáp sáng choang, đao kiếm lạnh lẽo, khá là khí thế.
Trương Lãng có chút sốt ruột tiến lên hỏi thăm, may mắn binh sĩ nói Trương Liêu vừa mới tuần tra quân vụ trở về châu mục phủ, còn đang cùng một số quan viên trọng yếu ở bên trong bàn việc quan trọng.
Khi Trương Lãng muốn đi vào thì binh sĩ nghi ngờ nhìn hắn, cực lực ngăn cản.
Đang lúc Trương Lãng nóng nảy định cưỡng ép lao vào, để kinh động đám thuộc hạ Trương Liêu cựu tướng của hắn trong ‘Châu Mục phủ’ thì bên trong đi ra một người.
Người này lớn lên khá cao ráo, mặt như đầu báo, chân mày như con giun gấp khúc, tăng lên vẻ tàn nhẫn. Mặc bộ tinh cương giáp, đi như long hành hổ bộ, khí thế khiếp người tự nhiên toát ra. Chỉ là gã cúi đầu, tay phải nắm chuôi kiếm bên hông, sải bước nhanh đi ra ngoài.
Trương Lãng thầm mừng rỡ, đấy chẳng phải là Giang Vũ đó sao?
Hắn vội lớn tiếng kêu to:
- Giang tướng quân gần đây có khỏe không?
Giang Vũ nghe tiếng ngẩng đầu nhìn. Vốn mắt gã hơi mê hoặc rồi khi quét qua người Trương Lãng thì thân thể mạnh chấn động, bước chân khựng lại, vẻ mặt tràn đầy khó tin. Thấy Trương Lãng tươi cười nhìn gã thì kinh ngạc ngây ra đó mất vài giây, rất nhanh biến thành mừng như điên, bước nhanh chạy ra cửa phủ. Gã không thể khống chế cảm xúc vội vã quỳ xuống.
Giang Vũ kích động to tiếng hô:
- Tham kiến chúa công!
Bên cạnh mấy binh sĩ nghe tiếng Giang Vũ kêu, bị hù đến bay mất ba hồn bảy vía, không dám nhìn Trương Lãng cái nào, run cầm cập quỳ xuống.
Đến giờ phút này Trương Lãng mới chân chính cảm giác nửa năm đời sống phiêu bạt của mình đã kết thúc rồi, lòng vô cùng nhẹ nhõm. Hình ảnh ngày trước kịch chiến sa trường rõ ràng nổi lên trong lòng, hào hùng dâng trào.
Hắn cười to nói:
- Không cần đa lễ, chúng ta đi vào rồi nói!
Giang Vũ run giọng đáp:
- Vâng thưa chúa công!
Trương Lãng ngoái đầu nhìn Cao Lãng vô cùng kinh ngạc, xoay người muốn cưỡi ngựa chạy trốn.
Hắn cười to nói:
- Ha ha, Cao Lãng, chắc không phải ngươi sợ chứ? Hào tình tráng chí của ngươi đi đâu mất rồi? Cứ thuận theo tự nhiên đi.
Cao Lãng khựng lại, đứng yên tại chỗ, ngoái đầu lại lạnh lùng nói:
- Cao ta chưa từng sợ cái gì.Trương Lãng làm sao không nhìn ra ánh mắt tránh né của gã, cười cười nói với binh sĩ:
- Hãy chăm sóc chu đáo cho bằng hữu của ta.
Binh sĩ vội gật đầu.
Thế là Trương Lãng mới đi theo Giang Vũ tiến vào “Châu Mục phủ”.
Trong phòng họp.
Một số người không thể tin tưởng đứng dậy, còn lại đa số thì nhìn chằm chằm Giang Vũ đi rồi quay về dẫn theo một thanh niên mặc đồ đơn giản tuy nhiên khí chất hiên ngang vội vã tiến vào.
Mấy người sửng sốt nhìn Trương Liêu kích động đến run rẩy, rõ ràng cảm giác không khí bỗng chốc biến đổi.
Trương Liêu ôn nhã nho tướng không thể tin dụi mắt, tim đập rộn rã, dẫn đầu tiến lên nghênh đón.
Hành động của Trương Liêu khiến đa số quan viên cảm giác được khác thường, liên tục đứng lên theo sau. Chỉ có mấy người cẩn thận, phát hiện ánh mắt mừng như điên của gã, cùng với biểu tình như trút được gánh nặng.
Trương Liêu không thể kiềm nén tâm tình hưng phấn được nữa, quỳ xuống hô to:
- Tham kiến chúa công!
Lời này đối với những người chưa từng gặp Trương Lãng thì như chôn quả bom nặng ký, ai nấy vội vã quỳ xuống.
- Văn Viễn không cần đa lễ. Các vị tướng quân cũng đừng đa lễ, đứng lên hết đi.
Trương Liêu thế mới cùng mọi người đứng dậy, dẫn Trương Lãng ngồi ở ghế chủ soái, gã thì ngồi phía dưới bên phải.
Trương Lãng ngồi xuống xong mắt hổ quét một vòng trong phòng. Trừ số ít bộ hạ cũ Từ Châu ra, đa phần là người mới không quen biết. Xem ra đoạn thời gian này Trương Liêu chiêu gọi không ít người tài ba trở về.
Trương Lãng vừa lòng gật đầu, nói với Trương Liêu:
- Văn Viễn, tình hình Từ Châu ra sao?
Trương Liêu không dám chậm trễ, lập tức bước ra khỏi hàng nói:- Nhờ phúc của chúa công, ngày nay Từ Châu binh hùng tướng mạnh, quân tư tràn đầy, cốc thạch chất thành đống, dân chúng thái bình, quân dân an cư.
Trương Lãng gật đầu, vui mừng nói:
- Có xảy ra tình hình gì không? Đám Viên Thiệu, Lữ Bố có động tĩnh gì không?
Trương Liêu nghiêm túc nói:
- Từ chúa công một mình đi Trường An, Tào Tháo lần lượt điều động Lương quân, Cự Dã, Võ Bình, binh lực vài quận, tổng ước tính khoảng năm vạn nhân mã chi viện cho quân chủ lực thẳng tiến Quan Trung. Chỉ để lại mấy vạn đại quân tại Sơn Dương, Đông A trên chắn Lữ Bố, dưới đề phòng quân ta.
Trương Lãng cười nói:
- Vậy quân Duyện Châu nay do ai chỉ huy?
Trương Liêu đáp:
- Chủ tướng chính là Hạ Hầu Uyên, mưu sư có đám Lưu Diệp, Trần Quần.
Trương Lãng suy tư, nói:
- Lữ Bố thì sao? Lấy dã tâm của gã sao có thể bỏ qua cơ hội cực tốt như vậy?
Trương Liêu mỉm cười đáp rằng:
- Chúa công nói rất đúng, đại quân chủ lực của Tào Tháo điều đi chưa tới hai tháng thì Lữ Bố đã lĩnh ba vạn nhân mã cường công Đông A. Lại ra lệnh cho thuộc hạ Hầu Thành, Ngụy Tục lĩnh một vạn binh sĩ bao vây Thái An. Cùng thuộc cấp của Hạ Hầu Uyên là Vương Cát đại chiến ở vùng thượng du Vấn Thủy. Mưu tính bao vây Tế Nam, cắt đứt Duyện Châu. Lúc này hai bên đang chiến đấu kịch liệt, tử thương rất nhiều.
Trương Lãng cười âm hiểm, nói:
- Chó cắn chó một mồm đầy lông!
Lúc này Giang Vũ cũng bước ra khỏi hàng, hưng phấn nói:
- Đây chính là thời cơ cực kỳ tốt! Trương tướng quân luôn án binh bất động chủ yếu vì không nhận được mệnh lệnh từ chúa công. Nay chúa công đã bình yên trở về, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng là chúng thuộc hạ sẽ lập tức phát binh đến Duyện Châu, bắt lấy nơi đây dễ như trở bàn tay!
Trương Lãng ngẫm nghĩ, sau đó mỉm cười lắc đầu nói:
- Không. Bây giờ lấy được Duyện Châu không có chỗ tốt gì. Chẳng những đắc tội Lữ Bố còn lộ mình cho Tào Tháo, ở dưới mí mắt Viên Thiệu, mất nhiều hơn được.
Trương Liêu sửng sốt, định nói cái gì thì có một người bước ra khỏi hàng.