Phong Khí Quan Trường

Chương 59: Giết khỉ dọa gà

Thẩm Hoài hỏi qua Quách Toàn một chút tình hình tài vụ của xưởng, Quách Toàn đáp như cháo chảy, có vẻ khá quen thuộc nghiệp vụ. Lúc này Thẩm Hoài mới xác nhận, bởi trong xưởng có những người như Quách Toàn và Tiền Văn Huệ mới khiến bộ phận tài vụ trở thành điểm sáng duy nhất, xem ra hôm nay đã giết sai Quách Toàn rồi.

Thẩm Hoài quay sang nói với Hà Thanh Xã: “Nếu đã điều lão Quách lên thị trấn, muốn vãn hồi chắc trong lòng lão Quách cũng có ý kiến với tôi. Hay là công tác trên trấn của lão Quách để Hà trấn trưởng anh sắp xếp đi.”

Giết sai thì đã giết sai rồi, Thẩm Hoài chưa ngu đến mức ngay ngày đầu tiên đã tự vả vào mặt mình, đẩy Quách Toàn về lại làm phó xưởng trưởng. Nếu đã không thể để Quách Toàn về xưởng, vậy cho Hà Thanh Xã thu xếp công tác trên thị trấn, cũng coi như là bồi thường.

Hà Thanh Xã biết khả năng Thẩm Hoài để Quách Toàn về lại xưởng thép không lớn, không như vậy thì uy quyền hắn mới dựng lên sẽ có chỗ đứng ư?

Hà Thanh Xã cười: “Quách Toàn về xưởng đúng là không thích hợp nữa rồi, nhưng mà con người cậu ấy còn có chút năng lực, Thẩm bí thư xem có chỗ nào cần dùng để cậu ấy phát huy tác dụng…

Xưởng sắt thép Mai Khê là xí nghiệp trực thuộc thị trấn, tuy không xác định cấp hành chính cụ thể, nhưng do ghế xưởng trưởng trường kỳ nằm trong tay người đứng đầu trấn ủy, bởi thế địa vị trên thực tế của phó xưởng trưởng không thua kém phó trấn trưởng, ủy viên đảng ủy trấn là bao.

Quách Toàn bị Thẩm Hoài công khai đá khỏi xưởng, cho dù Hà Thanh Xã đứng ra an bài chức vụ cho hắn cũng không cách nào đẩy ra làm phó trấn trưởng được. Trực tiếp bổ nhiệm phó trấn trưởng, điều này đã siêu qua năng lực Hà Thanh Xã, hơn nữa Hà Thanh Xã tin tưởng việc này vào tay Thẩm Hoài sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

Cho dù hiện tại Thẩm Hoài vì mặt mũi phải áp Quách Toàn xuống, nhưng tương lai chắc nhiều khả năng sẽ bù đắp cho hắn.

“Lão Hà lại đá bóng sang cho tôi a.” Thẩm Hoài cười nói: “Thế này đi, nếu ban quản lý xí nghiệp đã do tôi phân quản, mà công tác này tôi chưa quen thuộc lắm, cứ để lão Quách đến đó tạm thời giữ ghế phó chủ nhiệm, giúp tôi giải quyết trước chuyện ở đó vậy…”

“Hôm nay đến đây thôi…” Thẩm Hoài quyết định xong liền đứng dậy cáo từ, cũng không đến chào hỏi mấy phó trấn trưởng, phó bí thư khác, mà trực tiếp ra khỏi trấn chính phủ.

***************************

Hà Thanh Xã đứng bên cửa sổ, tận mắt thấy Thẩm Hoài đi ra cổng mới quay người, chỉ chỉ vào ghế cho Quách Toàn ngồi.

Trên danh nghĩa thì xưởng thép thuộc quyền quản lý của ban quản lý xí nghiệp, nhưng trước đây ghế xưởng trưởng thường do bí thư thị trấn kiêm nhiệm, còn chủ nhiệm ban quản lý xí nghiệp thị trấn Đỗ Quý đồng thời kiêm chức chủ nhiệm văn phòng xưởng. Qua đó có thể thấy địa vị chênh lệch trong thực tế giữa ban quản lý xí nghiệp với xưởng thép lớn đến đâu.

Từ phó xưởng trưởng có địa vị không thấp hơn phó trấn trưởng, bị trực tiếp giáng xuống phó chủ nhiệm ban ngành của thị trấn, bởi không đi giày bảo hộ trong xưởng mà giáng liền hai cấp, tâm lý Quách Toàn thất vọng là điều không thể tránh khỏi.

Những năm đầu thập niên 80, Hà Thanh Xã làm phó trấn trưởng Hạc Đường, phụ trách phân quản giáo dục, lúc đó Quách Toàn vừa tham gia công tác, làm giáo viên ở trường sơ trung Hạc Đường, hai người cũng quen biết nhau từ ấy.

Quen nhau bao nhiêu năm, giữa Hà Thanh Xã và Quách Toàn đã không còn giới hạn thượng hạ cấp nữa rồi, thấy thần tình hắn ảm đạm, Hà Thanh Xã biết nội tâm không miễn được thất vọng, bèn vỗ lên vai y, nói:

“Thẩm bí thư mới tới, tâm khí cũng cao, muốn làm một phen sự nghiệp, trở ngại ngăn trước mặt hắn, e rằng sẽ bị thanh trừ không thương tiếc. Việc của cậu hôm nay, đúng là hơi thiệt thòi, nhưng đừng vì thế mà cố chấp. Lúc nãy tôi có bàn với Thẩm bí thư, nói đem công tác ở ban tài chính, ban kinh tế giao cho anh ta phân quản, nhưng anh ta không nhận, cuối cùng chỉ đồng ý phân quản ban quản lý xí nghiệp. Cậu có năng lực, đến ban xí nghiệp chịu khó làm việc, để Thẩm bí thư thấy được năng lực, kỳ thực so với ở những ban ngành khác càng có cơ hội phát triển.”

“…” Quách Toàn cười đầy đắng chát, hắn hơn Thẩm Hoài tận mười mấy tuổi, lại phải làm bộ con cháu trước mắt y, đúng là khiến kẻ tâm cao khí ngạo như Quách Toàn khó mà tiếp nhận. Hắn hơi giận dỗi, lại đành chịu, than thở: “Trừ đi ban quản lý xí nghiệp, tôi còn biết làm sao?”

Hà Thanh Xã biết nhất thời Quách Toàn khó mà giải được tâm kết, cũng biết cần chút thời gian để hắn nghĩ thông, bèn không khuyên nhiều nữa, nói: “Cậu a, cơ hội trước mắt còn nhiều, không như tôi, khả năng cái ghế trấn trưởng này là cực hạn rồi…”

“Sao thế được, Đỗ Kiến xuống đài, không phải anh làm bí thư thì còn ai?” Quách Toàn hỏi lại.

Hà Thanh Xã cười lắc đầu, nói: “Trình độ nghiệp vụ của cậu cao hơn tôi, học vấn cũng tốt hơn tôi, nhưng nói đến chuyện làm quan, cậu không như tôi. Nếu Đỗ Kiến không chủ động gây chuyện, tôi nghĩ Thẩm bí thư sẽ không dùng quan hệ sau lưng mình đá Đỗ Kiến đi. Không khéo chưa đến một năm, chỉ cần Thẩm bí thư làm ra chút thành tích, liền có thể trực tiếp lên thay Đỗ Kiến, hiển nhiên làm thế thích hợp hơn đá Đỗ Kiến đi ngay bây giờ nhiều…”

Thứ tự ở thị trấn, Đỗ Kiến thứ nhất, Hà Thanh Xã thứ hai, Thẩm Hoài thứ ba.

Chiếu theo lẽ thường, nếu tuyến trên không thả người xuống, Đỗ Kiến lui đi, người được đẩy lên làm bí thư sẽ là Hà Thanh Xã.

Có điều cái xã hội này không phải lúc nào cũng vận chuyển theo quy luật, với những chuyện đại loại thế này, Hà Thanh Xã nhìn thấu từ lâu rồi.

Ô dù sau lưng Thẩm Hoài có thể bức cả Cao thị trưởng phải cúi đầu. Hà Thanh Xã có ham mê quyền lực đến đâu cũng không mờ mắt đi tranh ghế bí thư đảng ủy với Thẩm Hoài.

Loại người có bối cảnh như Thẩm Hoài, chưa đến 24 tuổi đã là chính khoa, xuống hương trấn tích lũy chút kinh nghiệm, tiện tay vơ thêm chính tích, xây dựng cơ sở vững chắc cho mai sau phát triển, tiếp đó hai ba năm thăng một cấp, lên cứ như diều gặp gió.

Trong mắt loại người này, huyện trưởng, bí thư huyện ủy đều là vật trong túi, nói không chừng thị trưởng, bí thư thị ủy đều không phải là mục tiêu gì quá khó khăn. Sao Hà Thanh Xã có thể ngu đến mức đi làm chướng ngại vật trước mặt loại nhân vật ấy được.

Hà Thanh Xã thầm nghĩ: Chắc Đỗ Kiến cũng nhìn ra điểm này mới héo như gà mắc mưa thế kia.

Hà Thanh Xã không có bối cảnh gì quá mạnh, trừ tiền nhiệm huyện trưởng Trần Binh mới được điều lên thành phố làm chủ nhiệm ban văn hóa thể thao tháng trước, thì chỉ còn hai phó huyện trưởng trên huyện là hắn có quen biết. Nhưng những quan hệ ấy đều không đủ giúp hắn cải thiện cái ghế đang ngồi….

Không đi tranh đoạt với Thẩm Hoài. Từ bên ngoài nhìn vào, có vẻ như hắn bị Thẩm Hoài cướp mất ghế bí thư đảng ủy, thời gian làm “lão đại” sẽ chậm trễ mất mấy năm. Nhưng như thế không phải không có chỗ tốt. Hắn đã qua 40 rồi, cho dù như nguyện lấy được ghế bí thư, đường làm quan xem như đã đến tận cùng, chẳng lẽ còn sợ muộn 2 năm?

***************************

Thẩm Hoài về đến túc xá thì đã qua 11h đêm, Trần Đan và tiểu Lê đã ngủ, Kim tử ở trong nhà, từ trong bóng đêm lủi ra quẹt quẹt người vào cẳng chân, khiến hắn vừa nhồn nhột vừa có cảm giác ấp áp như về lại gia đình.

Bật đèn lên, đồ áo giặt sạch sẽ được Trần Đan xếp sẵn trên giường. Bên cạnh còn lưu một tờ giấy, nét chữ xinh đẹp, có điều liệt kê ra hơi nhiều, sự không phân lớn nhỏ viết chi chít bố khắp tờ giấy, hệt như cô vợ trẻ lải nhải dặn chồng vậy.

Nhìn tờ giấy, Thẩm Hoài mới biết hôm qua dùng nhầm khăn rồi. Lại nhìn lên bồn rửa mặt, Trần Đan đã giúp hắn đổi lại khăn từ lúc nào.

Thẩm Hoài ngồi xuống, dõi mắt nhìn ra ngoài song, đêm khuya tĩnh mịch mà sâu thẳm… Mặc dù không gặp được mặt Trần Đan và tiểu Lê, nhưng nhìn đồ áo gấp chỉnh tề trên giường, biết các nàng đang yên ắng chìm trong giấc ngủ phòng bên, trong lòng hắn vừa yên tâm, vừa nhẹ nhàng, lại xen lẫn cảm giác ấm áp…

Đêm đã khuya, nhưng Thẩm Hoài không rảnh để đi ngủ. Phải xem qua báo cáo tài vụ, rồi còn mấy quyển sách cần đọc, đây là những việc tất phải làm trong ngày, thêm cả phải lập phương án cải chế, chỉnh đốn xưởng. Xem ra đêm nay lại là một đêm bận rộn rồi!

Giao cho đám Từ Khê Đình, Triệu Đông soạn thảo phương án chỉnh đốn, chủ yếu bắt tay từ quy trình sản xuất, đó là từ góc độ trực tiếp. Nhưng cả chỉnh thể xí nghiệp quốc doanh ở Đông Hoa nói chung và xưởng thép Mai Khê nói riêng xuống dốc, không phải không có những nguyên nhân mang tính khách quan đằng sau.

Mấy năm qua Thẩm Hoài làm việc trong xưởng thép, có cảm xúc rất sâu đối với toàn bộ quá trình vận chuyển của những xí nghiệp quốc doanh.

Hắn muốn nhân cơ hội chỉnh đốn xưởng thép lần này, áp dụng một chút ý tưởng và tâm đắc đã học hỏi được trong mấy năm qua.

Mở sổ ra, đặt bút xuống, Thẩm Hoài mới nhận ra việc cần làm còn bừa bộn lắm.

Rất nhiều kinh nghiệm ở nước ngoài, trong nước hiện tại còn chưa cách nào kiểm chứng, với lại chính sách kinh tế trong nước khá là bảo thủ, muốn thúc đẩy cái mới vào không phải là chuyện dễ. Những năm 93, ngay cả một bộ luật doanh nghiệp cho đàng hoàng còn chưa ra giấy, nếu lúc này bắt chước kinh nghiệm phương Tây, tách quyền sở hữu và quyền kinh doanh ra hai mảnh, tất nhiên sẽ đụng chạm thần kinh mẫn cảm của không ít người.

Làm hay không, trong đầu Thẩm Hoài không khỏi do dự…

***************************

Rất nhanh, tin tức Đàm Khải Bình đến thành phố Đông Hoa làm tân bí thư thị ủy đã được truyền ra, cán bộ bình thường không cách nào lĩnh hội quá nhiều huyền cơ, nhưng đối với loại “đầu sóng ngọn gió” như Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà, Đào Kế Hưng lẫn Cát Vĩnh Thu mà nói, đoạn tin tức này đủ để quyết định hành vi tiếp theo bọn họ sẽ làm.

Tiếp đó huyện ủy chủ động phát văn kiện xuống cho Mai Khê, cường điệu công tác chỉnh đốn trong xưởng thép, muốn quán triệt tinh thần “xưởng trưởng phụ trách” đến từng công nhân viên, yêu cầu hội nghị đảng chính Mai Khê chỉ có quyền lực giám đốc, kiểm tra, còn công tác sắp xếp sản xuất, quyết sách kinh doanh, bố trí nhân sự đều do xưởng trưởng chịu trách nhiệm.

Cũng đồng nghĩa, chỉ cần trong triệt tiêu chức vụ xưởng trưởng của Thẩm Hoài, quyền lực trong xưởng sẽ tập trung hết trong tay hắn, Đỗ Kiến và những lãnh đạo trấn khác không có lý do để can dự vào công việc nội bộ trong xưởng.

Án thuyết Thẩm Hoài còn trẻ, kinh nghiệm, tư lịch không đủ. Giao cho hắn quản lý một xí nghiệp hơn 800 công nhân, tài sản lên đến gần trăm triệu, rất khó khiến người ta yên tâm.

Nhưng đối với chuyện này Đàm Khải Bình không tỏ ý kiến gì cụ thể. Trước đây hắn cho rằng để Thẩm Hoài xuống hương trấn, so với bối cảnh gia thế của Thẩm Hoài thì khởi điểm có hơi thấp, song có thể trực tiếp quản lý xí nghiệp quy mô như vậy, cũng coi như là bồi thường đi.

Còn xưởng thép Mai Khê có được chỉnh đốn cải thiện, có vực dậy khỏi tình trạng bết bát hiện tại hay không, Đàm Khải Bình không quá quan tâm. Xưởng thép Mai Khê cấp bậc hẵng còn thấp, ảnh hưởng nhỏ. Cho dù Thẩm Hoài chơi hỏng, Đàm Khải Bình cũng không lo để xảy ra vấn đề gì lớn, đến nỗi liên lụy bản thân.

Nửa tháng tiếp theo, trừ năm ba ngày lại báo cáo với Đàm Khải Bình một lần, Thẩm Hoài cơ hồ cắm rễ luôn trong xưởng thép.

Chuyện trên thị trấn Thẩm Hoài cũng rất ít khi hỏi đến, hắn đẩy Đỗ Quý lên trấn, ghế chủ nhiệm văn phòng xưởng trống ra do Triệu Đông kiêm nhiệm. Tài xế thì vẫn dùng người cũ là Thiệu Chinh.

Đẩy Đỗ Quý lên thị trấn, song Thẩm Hoài vẫn để hắn đảm nhiệm chức chủ nhiệm ban quản lý xí nghiệp, chứ không gấp gáp đá sang một bên. Chủ yếu là bởi tạm thời Thẩm Hoài chưa có tinh lực để ý đến những xí nghiệp trực thuộc thị trấn khác. Trước mắt để phó chủ nhiệm là Quách Toàn giúp hắn một tay, xử lý sự vụ hằng ngày, đồng thời không cho Đỗ Quý giở trò quỷ sau lưng.

Phải tầm năm ba ngày Thẩm Hoài mới rảnh ra đi gặp Hà Thanh Xã một lần, còn Đỗ Kiến và những lãnh đạo trấn khác, thậm chí cả cơ hội chạm mặt cũng không có.

Nói là thuê nhà cũ làm chỗ trọ, đồ đạc gì cũng dọn sang đấy. Nhưng trên thực tế, từ khi chính thức đến Mai Khê làm việc, Thẩm Hoài ăn ở ngủ nghỉ đều ở trên thị trấn, chưa hề đi qua nhà cũ lấy một lần.

Trần Đan và tiểu Lê đều trú trên thị trấn, Thẩm Hoài không cần thiết phải qua nhà cũ làm gì. Hơn nữa, ở thị trấn, ăn uống đã có nhà ăn, nhưng đồ áo cần giặt giũ, nhà cửa cần quét dọn, đều có thể nhờ Trần Đan ở bên cạnh chiếu cố, giúp đỡ.

Mỗi ngày đi sớm về muộn, có khi gặp lúc công đoạn trọng yếu tiến hành cải tạo, hắn và đám Triệu Đông trực tiếp nghỉ luôn trong xưởng. Nên thực tế cũng không có mấy dịp chạm mặt Trần Đan và tiểu Lê.

Thẩm Hoài có di động, nhưng Trần Đan cơ hồ không chủ động gọi đến lần nào, có chuyện gì đều để giấy lại trong phòng. Dần dần Thẩm Hoài cũng tập thành thói quen nói chuyện qua giấy.