Phong Khí Quan Trường

Chương 417: Thái Độ

Trước khi Cao Thiên Hà tìm Thẩm Hoài nói chuyện, Thẩm Hoài đã nộp đơn từ chức lên ban giám đốc và ban giám đốc của công ty cũng đã báo cáo lên chính phủ Mai Khê.

Tập đoàn đầu tư công nghiệp Mai Khê. Đại diện chính phủ Mai Khê chỉ có 45% cổ phần.

Theo trình tự, việc Thẩm Hoài nộp đơn từ chức lên ban giám đốc nên do Quách Toàn đại diện tập đoàn đầu tư công nghiệp Mai Khê báo cáo với Tô Khải Văn và Hoàng Tân Lương, sau đó do Tô Khải Văn và Hoàng Tân Lương triệu tập hội nghị, thảo luận ứng cử người mới, giới thiệu người mới lên chủ tịch hội đồng quản trị cho ban giám đốc tập đoàn Mai CƯơng.

Muốn xin thôi tất cả các chức vụ ở tập đoàn Mai Cương, cần phải kiểm điểm mình trước thành ủy, chủ động xin chuyển công tác đến Du Sơn. Đây chính là điều kiên mà Đàm Khải Bình cùng nhà họ Tống đưa ra để trừng phạt Thẩm Đoàn do hôm xảy ra vụ nổ 12.9 Thẩm Hoài đến làm loạn trong cuộc họp hội đồng.

Làm như vậy cũng chỉ vì muốn giúp Đàm Khải Bình lấy lại uy tín, lấy lại quyền chủ động tại thành phố.

Không ai có thể ngờ, trong lúc mọi người buộc Thẩm Hoài khuất phục, lại xảy ra vụ nổ 12.9 gây thương vong nặng nề, khiến Thị Cương và Liên xã tín dụng thành phố cùng một số đơn vị liên quan, bị kéo vào cuộc khủng hoảng trầm trọng có nguy cơ sụp đổ.

Thành phố đang vì sự cố của Thị Cương mà đau đầu. Đàm Khải Bình, Lương Tiểu Lâm, Cao Thiên Hà cùng một số người khác đều đổ mọi hy vọng lên người Thẩm Hoài. Cũng không ai có thể nghĩ lại vấn đề xảy ra trong cuộc họp cấp thành phố đầu tháng 12.

Đàm Khải Bình, Lương Tiểu Lâm, Tô Khải Văn, đều nghĩ vụ việc xảy ra hôm đầu tháng 12, Thẩm Hoài sẽ xem như chưa xảy ra. Không ai nghĩ rằng Thẩm Hoài từ Yến Kinh về được một tuần lại trong lúc tiến hành điều tra vụ nổ 12,9, xin từ chức, rời hỏi hội đồng quản trị tập đoàn Mai Cương.

Nhận được thông báo của Quách Toàn, Tô Khải Văn không đi tìm Thẩm Hoài luôn mà lập tức gọi điện cho Đàm Khải Bình thông báo sự tình.

Lưu Vĩ Lập trông Đàm Khải Bình giận giữ chỉ sợ anh ta đập nát cái điện thoại bất cứ lúc nào.

Lưu Vĩ Lập đề nghị:

- Có cần Phan Thạch Hoa ra mặt, tìm Thẩm Hoài nói chuyện.

Điều quan trọng bây giờ là phải tìm ra ý đồ từ chức của Thẩm Hoài.

Đúng là ban quản trị của tập đoàn có thể cắt chức chủ tịch hội đông quản trị của Thầm Hoài, nhưng anh ta vẫn là ủy viên thường vụ quận Đường Áp, để bí thư Phan Thạch Hoa tìm anh ta nói chuyện là thích hợp nhất.

Điều quan trọng là Phan Thạch Hoa có thể moi được thông tin gì từ Thầm Hoài.

Đàm Khải Bình buông tai nghe điện thoại xuống, lập tức lại nhấc tai nghe lên, nhưng ngón tay vẫn để ở bàn phím số.

Anh nên gọi cho ai, gọi cho Tống Kiều Sinh hay là Tống Bính Sinh?

Thẩm Hoài nắm giữa tất cả các chức vụ của tập đoàn. Lúc đầu nghĩ hôm 9 tháng 12 có thể ép Thẩm Hoài chấp nhận mọi điều kiện. Nhưng bây giờ Thẩm Hoài lại phủ nhận lời hứa của hắn, muốn thoát vũng nước đục Đông hoa. Anh gọi điện cho Tống Kiều Sinh, Tống Bính Sinh, bảo họ nói chuyện với Thẩm Hoài.

Đàm Khải Bình bỏ ống nghe xuống, anh không thể để sự việc nghiêm trọng thêm, để mọi người xem trò cười, lền nói với Lưu Vĩ Văn:

- Anh gọi điên cho Chủ tịch thành phố Cao, Chủ tịch thành phố Lương, báo cáo cho họ việc này.



Việc Thẩm Hoài từ chức khiến Cao Thiên Hà rất kinh ngạc.

Ông không quan tâm nhiều đến Đàm Khải Bình, lập tức gọi Lương Tiểu Lâm vào phòng làm việc hỏi rõ sự tình.

Lương Tiểu Lâm cũng không biết rõ tình tiết việc nhà họ Tống và Đàm Khải Bình sau lưng ép buộc Thẩm Hoài nhận tội.

Trước đó Đàm Khải Bình cũng không tiết lộ một lời, y chỉ muốn gọi mọi người đến xem Thẩm Hoài cúi đầu nhận tội, như thế mới thể hiện được hết uy quyền của y.

Lương Tiểu Lâm muốn đi tìm Đàm Khải Bình để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng nghĩ đến việc y chỉ bảo Lưu Vĩ Văn thông báo với mình việc này, cũng không nói rõ nguyên do, có nghĩa là y cũng không biết chuyện gì, cũng có thể y không muốn nói cho mình biết.

Lương Tiểu Lâm nghĩ: “Có thể Thẩm Hoài lợi dụng nguy cơ của nhà máy để chuộc lợi, lùi một bước tiến 10 bước.”

Cao Thiên Hà cũng lo sợ thế lực to lớn của Thẩm Hoài, ông cũng không biết sự nhượng bộ của Đàm Khải Bình là ý gì, mọi chuyện không đơn giản

Rốt cuộc thì Thẩm Hoài muốn cái gì?

Hắn muốn ngồi vào ghế bí thư quận Mai Khê?

Hắn muốn thâu tóm thị trường gang thép?

Đàm Khải Bình có đáp ứng hai điều kiện này không?

Cao Thiên Hà nhìn chằm chằm Lương Tiểu Lâm, từ biểu cảm của y anh cũng không đoán được ý đồ của Đàm Khải Bình.

Cao Thiên Hà nghĩ, có lẽ Thẩm Hoài muốn hợp tác với mình ép Đàm Khải Bình nhượng bộ.

Vấn đề của thị trường thép cần một lời giải thích thích đáng, trước mắt đều không thể thiếu Thẩm Hoài lẫn Hùng Văn Bân.

Cao Thiên Hà nghĩ một lúc rồi nói:

- Có lẽ tôi nên tìm Thẩm Hoài, ít ra cũng cần biết ý đồ của hắn là gì, từ đó mới có bước kế tiếp được. Hay là như thế này, tôi gọi Thẩm Hoài đến nói chuyện, anh đi tìm Hùng Văn Bân?

Lương Tiểu Lâm nghĩ để Cao Thiên Hà đi tìm Thẩm Hoài tìm hiểu nội tình cũng tốt, liền gật đầu đồng ý tìm Hùng Văn Bân nói chuyện.



Gọi cho thư kí của Cao Thiên Hà ba lần đều không được, Thẩm Hoài thấy phiền quá, liền đến ủy ban nhân dân thành phố gặp Cao Thiên Hà.

Một buổi chiều ảm đạm, mưa bay lất phất, gió lạnh khẽ rít qua của sổ.

Thẩm Hoài ngồi trên ghế sô pha, nhìn cái cây xơ xác ngoài cửa sổ.

Cao Thiên Hà nhẹ nhàng từ tốn nói, vừa chú ý quan sát thái độ của Thẩm Hoài xem hắn có ý đồ gì:

- Dưới sự lãnh đạo của anh, thị trường gang thép đang trên đà phát triền rất tốt, đạt được nhiều thành tích đáng kể, mọi người đều coi trọng anh, nhưng trong lúc này anh lại rút lui, mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên, mà không hiểu lí do gì.

Thẩm Hoài nhìn thẳng vào mặt Cao Thiên Hà, bình tĩnh nói:

- Tuy là tôi có gặt hái được một số thành tích, nhưng nhược điểm của tôi lại rất nhiều: nóng tính, sắc sảo, không chú trọng đoàn kết trong tập thể. Sau khi cán bộ đoàn thể tìm tôi nói chuyện, tôi đã nhận ra khuyết điểm này của mình.Tôi nghĩ với tính cách này nếu như tiếp tục làm lãnh đạo thì không phù hợp, suy nghĩ đắn đo rất lâu rồi tôi mới quyết định rời khỏi Mai Cương. Tôi nghĩ sau khi rời khỏi Mai Cương, Mai Cương mới có thể phát trển được. Ngoài ra sự việc hồi đầu tháng, tôi cũng biết là lỗi của tôi, một người vô tổ chức vô kỉ luật, tôi là một người không đủ nghiêm khắc, không đồng lòng với mọi người.

- Những lỗi lầm này tôi kiểm điểm với ngài ở đây, tí nữa tôi cũng cần kiểm điểm với bí thư Đàm…

Cao Thiên Hà rất tức giận, tôi tìm anh đến đây không phải để anh tự kiểm điểm mình, anh có điều kiện gì thì nói trắng ra không được sao?

Thẩm Hoài không quan tâm Cao Thiên Hà đang nghĩ gì, hắn tiếp tục nói:

- Tôi đã viết một lá đơn, hy vọng tôi có thể đến huyện Du Sơn làm việc, đang tính hôm nay đến nộp cho Ban Tổ chức Thành ủy.

Đi Du Sơn? Cao Thiên Hà kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, không biết đang yên đang lành hắn lại chủ động xin đến Du Sơn vùng xa xôi hẻo lánh, nơi rừng thiêng nước độc để làm gì?

Năm 95 tổng thu nhập của cả thị trấn Mai Khê đã lên đến hai trăm năm chục triệu, còn Du Sơn tổng thu nhập thậm chí còn chưa đến 2 nghìn, hắn muốn đến Du Sơn để làm cái gì?

Không lẽ Đàm Khải Bình ép Thẩm Hoài đi Du Sơn?

Nhưng hắn ta không muốn đi Du Sơn, thì không ai ép buộc hắn ta cả?

Ống phun 12.9 gặp sự cố dẫn đến thị trường thép gặp khó khăn, tuy Đàm Khải Bình không nói nhưng thông qua Lương Tiểu Lâm, cũng có thể biết y đồng ý thỏa hiệp với Thẩm Hoài, không lẽ Thẩm Hoài không nhận ra ý đồ này?

Thẩm Hoài nói:

- Ừm, sau khi nhận ra mình có nhiều khuyết điểm như thế, mấy đêm liền tôi không ngủ được, tôi nghĩ, chỉ có thể đi đến nơi khó khăn gian khổ để rèn luyện, sửa chữa những khuyết điểm của mình. Điều kiện ở Du Sơn rất khó khăn, nhưng lại là nơi lí tưởng để rèn luyện, tôi nghĩ sau khi đến Du Sơn, tôi phải nỗ lực rèn luyện lĩnh hội tinh thần của các vị tiền bối. Bí thư Phan cũng biết dự định của tôi, ông ấy cũng đồng ý và ủng hộ tôi.

Cao Thiên Hà lau mồ hôi trên trán, ngồi một chỗ nghĩ ngợi, từ những lời nói của Thẩm Hoài có thể đoán được tình tiết của sự việc đã phát sinh.

Đầu tháng sau khi Thẩm Hoài đại náo hội trường xong, Đàm Khải Bình tức giận tại chỗ, lập tức triệu tập hội đồng nhân dân xử lí Thẩm Hoài, nhưng bị Ngu Thành Chấn và Trần Minh phản đối, nên không đạt được mục đích.

Đàm Khải Bình buộc phải cầu cứu nhà họ Tống, yêu cầu xử lí Thẩm Hoài vì tội không nghe lời, chịu áp lực từ mọi phía, Thẩm Hoài buộc phải cúi đầu khuất phục.

Sự cố 12.9 là sự cố ngoài ý muốn, việc Thẩm Hoài quậy phá hội trường Đàm Khải Bình cũng không muốn truy cứu trách nhiệm nhưng hắn ta lại không chịu.

Chuyện xảy ra có lẽ là như vậy chăng?

Điều căn bản là Thẩm Hoài không muốn nhúng tay vào giúp đỡ Thị Cương trong lúc khó khăn nên mới quyết tâm rời khoỉ Mai Cương.

Cao Thiên Hà không muốn Thẩm Hoài ra đi, nên đã kiên trì thuyết phục hắn

- Tôi hy vọng anh ở lại Đường Áp. Công việc ở Mai Khê trước mắt cần anh lãnh đạo, trên rất nhiều phương diện kinh nghiệm của Tô Khải Văn vẫn còn nhiều khiếm khuyết không thể bằng anh được.

Cao Thiên Hà chăm chú nhìn Thẩm Hoài, không biết phải ra điều kiện gì thì hắn ta mới chịu ở lại.

Cao Thiên Hà không biết Đàm Khải Bình có thể nhượng bộ đến đâu, nhưng ông nghĩ, lúc này nếu ông đề cửa Thẩm Hoài đảm nhiệm chức bí thư đảng ủy quận mới Mai Khê, có lẽ Đàm Khải Bình cũng không ngăn cản

Thẩm Hoài lắc đầu nói:

- Từ khi thành phố đề xuất ra quận mới Mai Khê, tôi chưa làm gì đóng góp cho quận mới này, mọi thành tích đều là của người khác. Bây giờ tôi sửa chữa sai lầm vẫn còn kịp, làm sao có thể đi cướp công của người khác được?

Cao Thiên Hà không bỏ qua cơ hội nào liền hỏi:

- Tuy là Thị Cương có nhiều đóng góp cho dự án đầu tư và thu hút vốn cho nhà máy thép, nhưng tình hình trước mắt, nếu không muốn thị trường thép ảnh hưởng đến việc thu hút đầu tư góp vốn xây dựng nhà máy, và nắm giữ cổ phần, do Mai Cương đảm nhận là phù họp nhất. Nhưng Thị Cương vì chịu trách nhiệm bản hợp đồng nên muốn thế chấp ngân hàng mượn đến 120 triệu. Tiền lời do Mai Cương chịu trách nhiệm.Anh nghĩ giải pháp này có giải quyết được khó khăn trước mắt không?

Thẩm Hoài nhẹ nhàng nói:

- Tôi đã quyết định rời khỏi Mai Cương, những vấn đề Chủ tịch thành phố Cao có thể thông qua chính quyền thành phố Mai Khê, thông qua cuộc họp hội đồng tập đoàn Mai Khê để phát biểu ý kiến.

Cao Thiên Hà không hiểu, cứ nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, ông muốn thông qua ánh mắt để biết được ý đồ thực sự của hắn.

Muốn nói Thị Cương có tài sản gì đáng giá, thì cũng là cổ phần trong nhà máy thép thôi.

Nhà máy thép xây dựng xong, lúc này chỉ cần bảo lãnh 120 triệu tiền vay ngân hàng và tiền lời mỗi năm, là có thể nắm trong tay 35% cổ phần. Cao Thiên Hà cũng không biết tại sao điều kiện tốt như thế, Thẩm Hoài lại không đồng ý?

Thẩm Hoài nhìn đồng hồ rồi đứng lên nói:

- Mới đó mà đã 3 giờ chiều rồi, thôi tôi không làm phiền Chủ tịch thành phố Cao làm việc nữa…

Cao Thiên Hà cũng đứng lên tiễn Thẩm Hoài ra cửa, trong lòng đầy nghi ngờ. Ông làm việc trên quan trường đã lâu, nhưng vẫn không đoán được ý đồ thực sự của Thẩm Hoài là gì?

Bất kể là vị trí Bí thư đảng ủy quận Mai Khê, hay là cổ phần dự án hợp tác đầu tư nhà máy thép, mọi điều kiện đưa ra đều có lợi vậy mà Thẩm Hoài vẫn không quan tâm, ông cũng không còn cách nào khác.

Cao Thiên Hà ngồi mãi trong phòng làm việc, xem mấy mấy giấy tờ, nhưng không có tâm trí xem, liền kí đại cho xong việc, đợi đến 4h chiều mới gọi điên thoại cho Lương Tiểu Lâm, hỏi thăm tình hình đi gặp Hùng Văn Bân như thế nào rồi. Nếu như ông ta đồng ý ở lại thì Thị Cương cũng không đến nỗi trầm trọng.

Tin tức từ Lương Tiểu Lâm cũng làm ông tuyệt vọng, ông cũng không hiểu vì sao Hùng Văn Bân lại nằm viện với lí do làm việc quá sức...

Trong lòng ông biết rõ, thái độ của Thẩm Hoài lẫn Hùng Văn Bân rõ ràng thế, thành phố muốn tự giải quyết vấn đề của Thị Cương cũng không được rồi.