Phong Hoa Tuyết

Chương 13: Vết máu trên thư

Từ sau ngày đó, Mạc Tử Ngôn rất ít xuất hiện: đưa thuốc và đổi thuốc luôn do Lâm Tư Sở làm, cũng trong lúc chỉ có hai người này mới hiện rõ cảm xúc bất mãn.

Mộ Dung Tuyết cảm giác được nàng ấy rất không thích mình. Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng nàng cũng không nghĩ sẽ đi hỏi. Hiện tại đối với nàng mà nói, dưỡng thương là chuyện trọng yếu nhất. Mạc Tử Ngôn đã nói, chỉ cần nàng hảo hảo dưỡng thương, nàng ta sẽ để nàng gặp người nàng muốn gặp. Nàng ta nói như vậy, ít nhất có thể chứng minh bọn họ đều an toàn: đây chính là chuyện đáng mừng nhất. Chỉ cần họ còn sống, cái gì nàng cũng có thể nhẫn. Tất cả ở đây đều không thuộc về nàng, người ở chỗ này cũng không có khả năng trở thành bằng hữu của nàng. Nàng thầm nghĩ mau mau rời đi, rời khỏi cái nơi kỳ quái này, rời khỏi con người kỳ quái đó, sớm ngày cùng cha mẹ đoàn tụ.

Nhưng mấy ngày không thấy thân ảnh Mạc Tử Ngôn, Mộ Dung Tuyết lại cảm thấy buồn bực. Nàng không ở nơi này, có thể chạy đi đâu? Bên ngoài rộng lớn như vậy, nàng ta hiện tại đang làm cái gì đâu. Suy nghĩ trong chốc lát bỗng nhiên cảm thấy chính mình thực không thú vị.

Mạc Tử Ngôn trừ bỏ cho mình biết nàng tên là gì, còn lại đều không nói, rõ ràng là không muốn cho mình biết nhiều về nàng ta. Hơn nữa, mấy chuyện này cũng đâu liên quan gì đến nàng đâu, nàng việc gì phải bận tâm cơ chứ? Có lẽ do trước kia nàng ta thường ở trước mặt mình lượn qua lượn lại, còn nói mấy câu đùa cợt kia, hiện tại bỗng nhiên im hơi lặng tiếng: ngay cả mặt mũi cũng không lộ một chút, mới làm cho mình cảm thấy không quen đi.

Đau đớn mỗi ngày đều phát tác. Như là cố làm cho nàng không được dễ chịu, Lâm Tư Sở toàn để đến khi Mộ Dung Tuyết khó chịu tới mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng mới chậm chạp xuất hiện, đút nàng uống thuốc.

Mộ Dung Tuyết chịu đựng hành vi thô lỗ của nàng ta, lúc bị nàng đè uống thuốc, lại mạc danh kỳ diệu nhớ tới Mạc Tử Ngôn, có chút buồn cười, sao lại nhớ tới nữ nhân lấy tra tấn mình làm niềm vui kia cơ chứ, ngày đó bị khi nhục còn chưa đủ sao?

Nàng thật xem thường bản thân mình.

"Tốt lắm, một lát sẽ tốt hơn. Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi."

Như thường lệ, Lâm Tư Sở đem Mộ Dung Tuyết người đầy mồ hôi thả lên giường, thu chén thuốc tiêu sái rời đi, đầu cũng không thèm quay lại.

Sư tỷ dặn phải chiếu cố nàng ta cho tốt. Tuy nói trên người nàng có thương tích, không nên bỏ bê hay chậm trễ, nhưng dù sao Lâm Tư Sở còn nhỏ tuổi, tính tình trẻ con, lại thiếu kinh nghiệm giao tiếp, càng không có khái niệm với nhân tình nóng lạnh, chính là thấy thái độ của sư tỷ nhà mình đối với Mộ Dung Tuyết thì sẽ không cao hứng, cảm thấy Mộ Dung Tuyết đoạt sư tỷ của nàng. Vì thế liền đổ trút hết thảy bất mãn lên người Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết thở phì phò vô lực xụi lơ trên giường. Mỗi lần phát tác, cảm giác gần như hồn lìa khỏi xác. Chăn đã sớm tuột xuống, quần áo bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, thân mình ngày càng lạnh, cảm giác lạnh lẽo dán chặt vào người thật khó chịu.

Khói trắng từ lư hương lượn lờ trong phòng, tản ra hương khí kỳ lạ. Lư hương đã được Mạc Tử Ngôn bỏ vào rất nhiều dược liệu, sẽ không thương thân, lại có thể làm cho nàng thành thành thật thật nằm ở trên giường.

Nàng đúng là vẫn còn phòng bị mình. Mộ Dung Tuyết nghĩ như vậy: động đậy thân mình, nằm lâu trên giường, lừng đều ê ẩm hết cả, nàng muốn xoay mình một chút.

Một bàn tay mềm mại như không xương luồn qua cổ nàng, giúp nàng ngồi dậy. Mộ Dung Tuyết lại ngửi thấy cổ hương vị thanh trúc thản nhiên quen thuộc.

"Quần áo ướt đến như vậy: Tư Sở chưa đổi cho ngươi sao? Thật sự là sơ ý."

Giọng nói quen thuộc vang ở bên tai, dịu dàng thanh thúy, như nước chảy róc rách. Vạt áo bị vạch ra, lộ ra bả vai mượt mà khéo léo, Mạc Tử Ngôn thuần thục cởi y phục của nàng, tháo vải băng ở miệng vết thương rồi cẩn thận xem xét.

"Đã kết vảy: miệng vết thương khép lại rất tốt."

Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, nhìn con ngươi thâm thúy lóe tinh quang của nàng, không tự chủ được hỏi một câu: "Ngươi đã đi đâu vậy?"

Lời vừa ra khỏi miệng, liền ảo não muốn cắn đầu lưỡi luôn cho rồi. Không biết nàng ta sẽ nghĩ mình như thế nào đây. Với tính tình của nàng ta, khẳng định bị chế nhạo.

Xuất hồ ý liêu (một cách bất ngờ): Mạc Tử Ngôn không hề chế nhạo nàng, chỉ thản nhiên nói: "Có một số việc cần ta đi làm."

"Nga."

Mộ Dung Tuyết buông ánh mắt, không hỏi nhiều thêm. Tầm mắt rơi xuống hai khối mềm mại trước ngực của mình, hai đỉnh hồng nhạt ngoài không khí thập phần bắt mắt, mặt không khỏi đỏ lên. Tuy rằng bị nàng cởi quần áo rất nhiều lần, đều chỉ là vì thay thuốc, nhưng nàng lại khẩn trương như đứa trẻ mới sinh bị phơi bày hết trước mặt nàng ấy vậy, luôn bối rối không thôi.

Nâng tay lên muốn che đi, nhưng bị Mạc Tử Ngôn giữ lại, để người ta phát hiện ý đồ, Mộ Dung Tuyết càng cảm thấy xấu hổ, trên mặt hiện lên mấy rạng mây đỏ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Làm sao vậy? Bây giờ mới thấy thẹn thùng sao?" Mạc Tử Ngôn vươn tay nâng cằm nàng lên, nhìn khuôn mặt đỏ dị thường của nàng, khóe miệng dẫn theo một tia cười. Mạc Tử Ngôn áp sát mặt của nàng, nhìn ảnh ngược của mình trong mắt nàng. "Thân thể của ngươi có chỗ nào mà ta chưa xem qua? Còn thẹn thùng cái gì?"

Hơi thở ấm áp phun trên mặt, Mộ Dung Tuyết xoay mặt đi, thật là bị không khí ái muội này quấy nhiễu không thôi. "Ta, ta chỉ muốn nói ngươi nhanh lên đi. Ta, ta lạnh."

"Thì ra là vậy." Mạc Tử Ngôn buông tay, lấy ra một lọ thuốc màu xanh, đem thuốc mỡ màu trắng trong đó vẽ loạn lên vết thương của nàng. "Thuốc này có thể giúp vết thương mau lên da non. Là nữ tử, vẫn không nên để lại vết sẹo lớn như vậy mới tốt."

Ngực và bụng cảm nhận được một trận mát lạnh, được tay nàng xoa xoa, cảm giác ngứa ở chỗ vết thương giảm đi rất nhiều.

"Nằm mệt sao?"

Xử lý xong miệng vết thương, khi giúp nàng thay y phục, Mạc Tử Ngôn vuốt gương mặt tái nhợt của nàng, đột nhiên hỏi một câu.

Mộ Dung Tuyết cười khẽ, mang theo châm chọc nói: "Đây không phải là điều ngươi muốn sao."

"Ngươi oán ta?" Mạc Tử Ngôn ôm lấy thân mình mềm mại, ngồi trên giường, để cho nàng ngồi trên đùi mình.

Mộ Dung Tuyết thất kinh.

"Ngươi làm gì, mau để ta xuống."

"Ngồi ở đây không tốt hơn sao?? Sẽ tốt hơn cái giường lạnh như băng kia chứ!"

Mộ Dung Tuyết ngây ngẩn cả người, tâm tình khó có thể nói rõ nhìn Mạc Tử Ngôn.

Mạc Tử Ngôn nhướn mày.

"Trên mặt ta có hoa sao?"

"Không có. Chỉ là, những lời vừa rồi, hắn, cũng từng nói qua....."

Nàng vẫn nhìn khuôn mặt kia, lông mày dài nhỏ, ánh mắt xinh đẹp, mũi thẳng lại mượt mà, còn có đôi cánh hoa phấn nộn kia. Tổng hợp lại tạo nên một nữ tử xinh đẹp. Nhưng vì sao trên khuôn mặt đó lại tìm được bóng dáng của Lạc Hành Vân? Là do tưởng niệm quá nhiều, sinh ra ảo giác đi. Cũng có thể trên người họ có hương vị tương tự......

Mạc Tử Ngôn cũng không tránh né ánh mắt của nàng, thản nhiên cùng nàng đối diện, đầu chậm rãi cuối thấp, tạo thành bóng dần lớn trên mặt nàng.

Mộ Dung Tuyết hoảng hốt nhìn khuôn mặt ngày càng gần kia, trong não truyền ra tín hiệu nguy hiểm. Nhưng nàng không muón trốn, có lẽ chỉ vì muốn nhìn nàng rõ ràng hơn.

Thẳng đến khi trên môi chạm phải vật mềm mại gì đó không phải của mình, Mộ Dung Tuyết mới hồi thần, thân mình run lên một chút, môi vô thức mở ra. Đầu lưỡi linh hoạt của Mạc Tử Ngôn liền thẳng tiến vào, lại đụng tới cái lưỡi trì độn cứng ngắt của nàng, không chút do dự mút lấy.

Hai môi dán lại với nhau, đầu lưỡi tại không gian chật hẹp này dây dưa quấn quít lấy nhau. Tay nàng xoa lưng mình, như có dòng điện từng đợt từng đợt từ lưng lan ra toàn thân. Đầu một trận mê muội, Mộ Dung Tuyết kìm lòng không đậu đáp lại, ngây ngốc mà vụng về khẽ cắn môi dưới của nàng. Nụ hôn Mạc Tử Ngôn như là rượu ngon ôn thuần mang theo hương vị nồng đậm, thấm vào phế phủ, làm người ta không thể kiềm chế được.....

"Ân...."

Thanh âm phát ra lập tức làm Mộ Dung Tuyết bừng tỉnh, bất ngờ thoát khỏi môi của Mạc Tử Ngôn. Hơi thở dồn dập, cảm thấy xấu hổ mà cắn cắn môi. Trái tim nhảy lên kịch liệt, trong đầu loạn thành một đoàn, nàng không biết làm sao: xúc động này đến quá đột ngột, chỉ thoáng cái đã bị mắc kẹt vào đó.

Tại sao mình lại đắm mình trong nụ hôn của nàng cơ chứ?

Nàng làm sao có thể cùng một nữ tử làm cái chuyện thân mật này chứ, như thế thì làm sao xứng với hắn......

"Ta...." Quanh co suy nghĩ muốn giải thích, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải. Mạc Tử Ngôn tựa hồ lơ đễnh, kéo lại cổ áo không biết khi nào thì rớt xuống đầu vai của nàng.

"Ngươi rất gầy, phải ăn nhiều hơn một chút."

Mạc Tử Ngôn xoay người để nàng nằm xuống, kéo chăn lên cho nàng.

"Ngủ một lát đi, ta kêu người làm cho ngươi chút đồ ăn."

Mộ Dung Tuyết không nghĩ ra cách nào khác ngoại trừ xem nhẹ chuyện vừa rồi, chỉ có thể gật đầu nghe theo an bài của nàng, trầm mặc không lên tiếng.

Mạc Tử Ngôn đứng thẳng dậy, một tờ giấy màu vàng từ cổ tay nàng rơi ra, chao lượn rồi chạm đất.

Mộ Dung Tuyết vô tình liếc mắt một cái, đột nhiên cả kinh, mở to hai mắt.

Chữ viết mạnh mẽ hữu lực kia, trừ bỏ Mộ Dung Đường, còn ai vào đây? Nhưng những ký tự lại không ngay ngắn chỉnh tề, ngoài ra chỗ cuối còn có vết mực do run rẩy tạo thành. Hơn nữa, trên giấy là vết máu loang lổ.....

Mạc Tử Ngôn không ngờ sẽ bị nàng thấy được, vốn định lập tức nhặt lên, lại nghĩ giống như giấu đầu hở đuôi, liền từ bỏ: thản nhiên nhặt lên rồi từ từ gấp lại.

Mộ Dung Tuyết vội vàng muốn biết chân tướng.

"Mạc Tử Ngôn, đó là chữ viết của cha ta phải không. Cha ta đã trở lại, ông ấy đã trở lại phải không? Cha hiện ở đâu, có phải đang bị thương không?"

"Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta đi trước."

"Chờ một chút, ngươi đừng đi, ngươi đừng đi! Ngươi còn không có nói cho ta biết thư kia viết gì, kia khẳng định là chữ viết của cha ta, sao trên đó lại có vết máu? Mạc Tử Ngôn, nói chuyện với ngươi a, nói chuyện với ngươi đó. Ta cầu xin ngươi nói cho ta biết được không?"

Mạc Tử Ngôn giơ tay chống bên giường, mặt không chút thay đổi, khẩu khí lạnh lùng: "Ngươi thực sốt ruột muốn tới chỗ hắn phải không?"

"Ngự Kiếm sơn trang bị hủy, cha lại không tìm thấy chúng ta. Ngươi đã nói chỉ cần nghe lời, ngươi sẽ để ta gặp họ. Vì sao giờ lại không chịu?"

Mộ Dung Tuyết nỗ lực vươn tay ôm lấy tay nàng chỉ sợ nàng sẽ rời đi.

"Mạc Tử Ngôn, ngươi đã gặp bọn họ rồi phải không? Nương cùng Hành Vân ở nơi đó sao? Ngươi để ta đi gặp bọn họ được không?"

Mạc Tử Ngôn nhìn thần sắc cầu xin của nàng, tâm run lên. Trong ấn tượng của nàng, Mộ Dung Tuyết quật cường cậy mạnh chưa từng có ánh mắt cầu xin thương xót như thế. Có lẽ là thiên ý, chuyện này không thể che giấu nữa sao?

Nếu có thể, nàng tình nguyện lừa Mộ Dung Tuyết cả đời, biết chân tướng, cũng chính là để nàng đối mặt với dối gạt cùng thương tổn. Nhưng, con người lại luôn tự mâu thuẫn như thế, tuy có chút động dung, nhưng sẽ không vì lời cầu xin của nàng mà thay đổi......

Thương hại chỉ trong chớp mắt: tiếp theo đã bị cảm xúc không biết tên thay thế. Đến bây giờ, nàng cư nhiên có chút ghen tị tên nam tử được Mộ Dung Tuyết tâm tâm niệm niệm kia, ghen tị kẻ tên Lạc Hành Vân mà nàng tự hư cấu kia!

Mộ Dung Tuyết, đây là chính ngươi lựa chọn: đến lúc đó, cũng đừng trách ta.

Mạc Tử Ngôn lãnh đạm nhìn Mộ Dung Tuyết, hất tay nàng ra, khóe miệng giơ lên một ý cười tàn khốc.

"Mộ Dung Tuyết, ngươi muốn gặp Lạc Hành Vân sao? Vậy đáp ứng ta một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Mộ Dung Tuyết vội vàng hỏi. "Ngươi nói, chỉ cần không phải chuyện trái đạo lý, ta đều có thể đáp ứng ngươi."

"Nga, thật không?" Mạc Tử Ngôn cúi người xuống, giọng nói mang theo nghi ngờ, ngồi xổm bên giường, lại gần bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Vậy, nếu ta muốn ngươi bồi ta ngủ một đêm thì sao?"

Mộ Dung Tuyết sửng sốt một chút, khuôn mặt tái nhợt nháy mắt đỏ ửng, như bị người ta tát một bạt tai, khó có thể tin: "Ngươi, ngươi nói cái gì...."

"Ta nói, dùng thân thể của ngươi đổi Lạc Hành Vân đến, ngươi chịu không?"

"Mạc Tử Ngôn, chúng ta đều là nữ tử...." Mộ Dung Tuyết không biết làm sao tránh thoát ánh mắt tà mị của nàng, rất nhanh xoay đầu đi. "Hai nữ nhân sao có thể...."

"Vậy chứ chuyện vừa rồi thì sao?"

Mộ Dung Tuyết càng thêm bối rối. "Đó là... Ta...."

"A, xem ra Lạc Hành Vân ở trong lòng ngươi bất quá cũng chỉ bấy nhiêu đó."

Mạc Tử Ngôn đứng thẳng dậy, xoay người định đi.

Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên gọi nàng lại.

"Chờ một chút."

Nàng mang theo phức tạp tâm tình nhẹ nhàng nói: "Ta nguyện ý."

Mạc Tử Ngôn nói đúng, nàng chưa từng nói mình là người tốt, là Mộ Dung Tuyết nàng đơn thuần cho rằng nàng ấy là hảo tâm giúp nàng. Làm gì có người vô duyên vô cớ đi giúp một kẻ không quen không biết đâu?

Không quan hệ, không quan hệ, chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Nếu người kia là Mạc Tử Ngôn thì nàng có thể chấp nhận được, cứ cho là phần lãi mà nàng ấy đã chiếu cố mình bấy lâu thôi. Hơn nữa, dùng nó để đổi lấy Lạc Hành Vân, đáng giá, đáng giá...

Cố nén khóe mắt chực rơi, Mộ Dung Tuyết nhìn nàng đang lại gần, nghiêng người nằm lên, đem mình ôm vào trong lòng. Mạc Tử Ngôn áp chế cơn giận trong ngực: "Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?"

Mộ Dung Tuyết gật gật đầu, hít sâu một hơi nhắm hai mắt lại. Cảm giác được cánh môi của nàng lướt qua tai, ngậm lấy vành tai. Một bàn tay cũng theo xương sườn của nàng trượt xuống, nút thắt ở eo được mở ra, vạt áo cũng cởi bỏ. Bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bóng loáng của nàng. Mộ Dung Tuyết chịu đựng sợ hãi, vẫn không nhúc nhích mặc nàng xử trí.

Mạc Tử Ngôn ngừng lại, bỗng nhiên rất muốn bóp cổ nàng, làm cho nàng hít thở không thông, làm cho nàng thống khổ!

Rõ ràng là do mình yêu cầu, nhưng, vì sao lại chán ghét nàng thuận theo như thế. Là vì nàng lựa chọn Lạc Hành Vân, nàng vì hắn có thể hy sinh hết thảy!

Tức giận quay cuồng bộc phát, ngay cả thân thể bị mình chạm qua kia cũng khiến người ta thực chán ghét. Có phải vô luận ai đưa ra yêu cầu như vậy, ngươi đều sẽ vì hắn mà chấp nhận hay không?

Rút tay đang đặt trên người nàng lại, Mạc Tử Ngôn từ trên giường đứng lên, cũng không quay đầu lại bỏ đi ra ngoài.

Mộ Dung Tuyết mở mắt, lăng lăng nhìn phía cửa. Nàng không rõ Mạc Tử Ngôn vì sao lại bỗng dưng bộc phát cái tính tình đó. Đã nghe lời của nàng làm theo, cớ sao nàng lại mất hứng chứ....

Trong phòng trống rỗng: chỉ còn mỗi mình nàng. Cô độc cùng bất lực bao vây lấy nàng, tâm bỗng nhiên trở nên thực trống rỗng. Nàng trợn tròn mắt nhìn chóp màn, một đêm không ngủ.