Thấy Phong phát hỏa, tứ nữ sắc mặt lạnh tanh trừng mắt Angel, trong lòng bọn họ thầm nghĩ người phụ nữ dưới kia thật không biết tốt xấu, nam nhân của các nàng rộng lượng như vậy đã là điều hiếm có lắm rồi, nên biết dù là trước mặt Tứ Hoàng hắn cũng chưa từng cấp cho mấy gã quái vật đỉnh cấp đó nửa điểm mặt mũi.
Hancock khì mũi khinh thường sự ngu muội của Angel, ném cho nàng một ánh mắt giễu cợt sau đó không thèm để ý gì thêm, bàn tay nhỏ bé tập trung vào mấy sợi râu thưa ngắn củn dưới cằm Phong, vẻ mặt thích thú xem chúng như món đồ chơi yêu thích không nỡ rời tay.
Cùng là nữ nhân Angel làm sao không hiểu ý tứ bên trong chứ, nàng thầm bất bình cười lạnh "một đám nữ nhân không biết xấu hổ, mắng ta ngu xuẩn?? Chính các ngươi mới là thứ ngu xuẩn...lại có thể chia sẻ với nhau một gã đàn ông. Thật chả hiểu đàn bà, phụ nữ thời nay nghĩ gì!!"
Bất quá ngoài mặt Angel vẫn làm ra vẻ điềm nhiên, sai lầm vừa rồi nàng tuyệt đối sẽ không tái phạm, chẳng may nam nhân kia nổi cơn tam bành thì người của nàng chỉ có nước chết.
Suy nghĩ thấu đáo, thái độ Angel cung kính hơn hẳn.
- Hôm nay tôi phái người tới đây mà không thông báo trước, mong đại nhân và Nữ Vương bỏ qua!!
Tưởng chừng bản thân điệu thấp một cái đầu thì nam nhân kia sẽ hạ hỏa, thoải mái như những gã ăn quen ngồi trên đầu kẻ khác mà nàng đã gặp. Nhưng không!! Angel đã đánh giá sai hoàn toàn, nếu Phong thuộc loại có tiếng không miếng như vậy thì cái tính bá đạo, cao ngạo ăn vào trong máu nên bỏ đi là được rồi.
Không những không hạ hỏa mà ngược lại giọng điệu âm trầm hơn vài phần, chỉ thiếu một chút nữa là chạm tới giới hạn kiên nhẫn mà Phong cho phép.
- Người thông minh phải biết thời gian là thứ cực kỳ quý trọng, cô đang tự đẩy mình vào chỗ chết nhanh hơn đấy!! Ta cho cô cơ hội cuối cùng, tốt nhất là đừng làm ta thất vọng.
Tim Angel rớt cái bịch, sắc mặt lúc trắng lúc xanh thập phần khó coi, nàng thầm mắng Phong vì sao lại khó tính như vậy, cứng không ưa mà mềm cũng không, rốt cục muốn người ta làm sao mới vừa lòng đây.
"Thôi kệ, chết thì chết, nói huỵch toẹt ra một lần vậy!!" Hít sâu một hơi, Angel kiên định ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Phong chầm chậm nói.
- Chắc ngài đã biết bọn tôi là người lưu lạc từ những vương quốc ở Tân Thế Giới??
- Không sai!!
Biết là vấn đề chính đã sắp bắt nhịp, Phong dừng hành động sàm sỡ bụng Hancock lại, vẻ mặt chăm chú gật đầu xác nhận, đôi tai khẽ động lắng nghe không bỏ sót từ nào.
Angel nhướng mày nói tiếp.
- Không giấu gì ngài, cách đây ba năm bọn ta đã vì bốc đồng nên đã phạm phải một tội lớn, cũng vì đó mà bị một Đô đốc tìm tới,...chuyện xảy ra tôi không tiện kể, nhưng sau đó thì bọn tôi phải mai danh ẩn tích trên một hòn đảo ít người lui tới trong Biển Bắc.
- Vốn dĩ nếu không có chuyện gì xảy ra, bọn tôi sẽ ở trên hòn đảo đó cho tới khi thế lực đủ mạnh để một lần nữa ra khơi...
Nói tới đây cặp mắt đen láy phóng ra hào quang sắc bén, dường như cực kỳ phẫn nộ chuyện nào đó. Phong khẽ nheo mắt "có vẻ thú vị rồi đây!!", hắn yên lặng chờ Angel lấy lại bình tĩnh để tiếp tục kể nốt vấn đề.
Cả đại điện im ắng chừng nửa phút mới có một tiếng thở dài khe khẽ, tuy nhỏ nhưng lại vang vọng khắp nơi. Angel trầm giọng nói tiếp, có điều sự phẫn nộ bên trong thì ai cũng nghe ra.
- Cho đến một tháng trước, một đám người quái dị đến và buộc bọn tôi phải rời đảo, chúng nói cần hòn đảo để thực hiện nghiên cứu gì gì đó của chúng.
- Biển Bắc?? Nghiên cứu??
"Có khi nào là..." nghĩ đến việc gì đó quan trọng, chân mày Phong cau lại càng chặt hơn.
- Cô miêu tả hình dáng bọn chúng một chút!!
Không biết vì sao Phong lại hỏi vậy, nhưng Angel vẫn thật thà trả lời.
- Mấy tên đầu lĩnh còn khá trẻ và có chân mày xoăn tương tự như hoa văn trên trái ác quỷ, anh biết điều gì phải không??
- Quả nhiên là cái gia tộc chết tiệt này!! Việc phiền phức rồi đây
Xác định thành công đối tượng, Phong chẳng những nhẹ nhõm mà càng phức tạp hơn, đôi mắt khẽ nhắm lại, "xem ra phải đưa bọn họ rời khỏi nơi đó!!"
Ý niệm điên cuồng xoay chuyển, nếu đúng là gia tộc đó tấn công nơi ở của Angel thì Phong thật sự bó tay rồi, thế lực vừa mới hình thành được vài ngày, đào đâu ra sức để đối chọi với bọn chúng đây, chưa kể thực lực của Phong còn bị phong ấn nữa chứ.
Day day huyệt thái dương, Phong khẽ mở mắt chậm rãi nói.
- Bây giờ để tôi đoán sự việc diễn ra tiếp theo nhé!! Với tính cách của cô và đám thuộc hạ ngoài kia khẳng định sẽ không đồng ý và quyết liệt chống trả, một khi điều đó xảy ra thì tôi dám chắc 90% các người sẽ thua cong đít mà chạy.
- Cô thân là thủ lĩnh tự nhiên sẽ nhịn nhục để điều tra bọn chúng thuộc phương thế lực nào, và sau khi đã biết được đại khái, cô hiểu tầm cỡ mình tuyệt đối không có khả năng dành lại hòn đảo. Có ba con đường để cô lựa chọn trong thời điểm đó, thứ nhất tìm kiếm viện trợ, các người ở ẩn lánh đời đã lâu vì vậy điều này không thể xảy ra. Thứ hai, nghĩ cách tăng cường thực lực phe mình một cách nhanh nhất, và cô đã nghĩ ngay tới việc sản xuất trái ác quỷ nhân tạo do Doflamingo cầm đầu, thằng nhóc kia tới Dressrosa hẳn là vì chuyện này đi, ngoài lý do ấy tôi chẳng nghĩ ra được cái gì khác hay ho hơn khi tìm thằng đểu giả Doflamingo cả. Thứ ba, đây là đường lui sau cùng mà cô chuẩn bị, nương nhờ thế lực!! Còn việc đối tượng là Hancock thì càng dễ hiểu, Hancock tuy là Shichibukai nhưng lại cực kỳ căm ghét hải quân, đây là chuyện ai cũng biết, vị trí lãnh thổ có thể nói là tốt nhất Đại Hải Trình, bởi vì nó nằm trên vùng biển khó bị xâm phạm nhất, được bảo vệ bởi lực lượng hùng mạnh nhất thế giới. Trên hết, cô chọn Hancock vì thế lực hải tặc Kuja mặt bằng chung không được tính là quá mạnh, cô trên danh nghĩa là dựa dẫm nhưng lại không hề yếu hơn đối phương, ý đồ gì thì tôi nghĩ trong lòng mỗi người tự rõ ràng.
- Tôi đoán như vậy có đúng không??
Câu hỏi sau cùng của Phong đã không thể lọt vào tai Angel nữa rồi, nàng đứng bất động hoàn toàn không nói được lời nào, từng câu từng chữ trong suy đoán của Phong liên tục oanh tạc vào trong đại não yếu ớt. Angel đột nhiên có một suy nghĩ "nam nhân đáng ghét này không lẽ ăn trái ác quỷ thứ hai có năng lực đọc suy nghĩ???"
Nàng thật sự không muốn tin mình chỉ mới nói mấy câu mà Phong lại đoán ra được toàn bộ câu chuyện. Nhớ lại những lời mà Lazy đã căn dặn trước khi đi vào đây, Angel mới chân chính hiểu được người h7I75mn đàn ông trước mắt đáng sợ hơn bất cứ thể loại gì mà nàng tưởng tượng ra được. Phải gặp trực tiếp và tận mắt nhìn thấy thì mới có thể sâu sắc cảm nhận.
Nhìn vào đôi mắt thâm sâu tràn đầy tự tin kia, Angel có cảm giác như mình bị lột trần ra, không có vị trí, bí mật nào trên người nàng mà hắn không biết. Hết thảy đều bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay.
Vô thức gật đầu một cái, xem như chấp nhận suy đoán của Phong là đúng, ở bên cạnh hắn, mấy nữ nhân quan sát biểu hiện trên mặt Angel, trong lòng thầm bĩu môi khinh thường "đấy!! Nói gì nữa đi, sa chân vào bãi lầy này rồi thì đừng mong thoát ra được!!"
- Được!! Vậy tôi chấp nhận cho thế lực của cô phụ thuộc Hancock!!
Câu nói kinh người của Phong đánh thức Angel và Surudoi, Angel giật nảy mình tưởng tai mình nghe lầm, nàng không nhịn được buộc miệng hỏi lớn.
- Ngài nói cái gì cơ???
Đối với sự vô lễ của Angel, Phong chả thèm để bụng, chăm chú lặp lại một lần nữa.
- Tôi đồng ý cô cùng thế lực của mình phụ thuộc Hancock, hơn nữa tôi còn cho người huấn luyện bài bản cho đám thuộc hạ của cô, bất quá tôi có một điều kiện.
Giờ khắc này giọng nói của Phong mới chính là tiên âm hay nhất mà Angel từng nghe, vẻ mặt nàng vui sướng mừng như điên, ánh mắt nhìn Phong cũng trở nên tốt đẹp hơn rõ rệt "Người này không đến nỗi xấu lắm!!".
Vui mừng quá độ làm Angel xém chút quên luôn điều kiện mà Phong chưa nói, nàng đè ép tâm tình sống sót sau đại nạn mỉm cười dò hỏi.
- Không biết là điều kiện gì thưa ngài??
- Lập tức rời khỏi Biển Bắc, chuyển đến hòn đảo bên cạnh Amazon Lily, còn nữa tuyệt đối phải nghe theo lệnh hiệu triệu của tôi, tôi nói một hy vọng không có kẻ nào dám nói hai, nếu không hậu quả các người cũng biết rồi đó.
Nói đến cuối cùng, ngữ điệu phát ra từ miệng Phong tràn đầy sát khí, hắn cần chính là thuộc hạ biết nghe lời, yếu ớt không thành vấn đề, nhưng chỉ cần có kẻ ôm tâm tư bất chính thì nội bộ sẽ loạn ngay lập tức, Phong không thừa hơi giải quyết những việc như vậy.
Angel từ vui mừng chuyển sang nghi hoặc, nàng bạo gan mang nghi hoặc của mình nói ra.
- Ngài không đánh đuổi bọn chó cắn lén kia giúp chúng tôi sao??
- Không!! Hiện tại thế lực của ta không đủ, nếu là thực lực trước đây thì ta sẽ không ngán bọn chúng, bất quá hiện tại thì không được.
- Cái gì???
Cơ hồ, toàn bộ người trong đại điện đồng loạt hét lên, đừng nói Angel, Surudoi là người lạ, kể cả nữ nhân của Phong như Hancock, Hina, Layla, Ain cũng không biết chuyện này. "Thực lực trước đây" mấy chữ đơn giản nhưng hàm chứa biết bao nhiêu ý nghĩa.
- Theo tính toán, hiện tại anh chỉ đạt được bốn phần thực lực so với thời điểm xuất quan.
- Này...cái này...
Surudoi vẻ mặt khó coi hơn khóc nhìn qua chị gái mình, Angel tương tự đồng dạng nhìn hắn, ánh mắt cả hai khó giấu nổi vẻ hoảng sợ tột độ. Chỉ có bốn phần thực lực mà bọn họ đã không chạm được vào người hắn rồi, vậy nếu ở thời kỳ đỉnh phong thì chẳng phải sẽ là quái vật vô địch thiên hạ sao??
- Nếu vậy, ở thời điểm mạnh nhất, ngài sẽ mạnh hơn cả Tứ Hoàng rồi!!
Nghe câu hỏi, Phong thoáng ngẩn người sau đó bật cười, hắn nhìn Surudoi như thể sinh vật lạ nhạt giọng nói.
- Ai nói cho cậu cái suy nghĩ ấu trĩ đấy??
- Tôi...tôi...
Surudoi ấp úng nửa lời khó nói, Phong quyết định thông não giúp thằng nhóc này một lần.
- Nói cho cậu biết cũng không sao, cách đây vài ngày tôi có gặp hai Tứ Hoàng, đánh nhau với một người và uy hiếp một người.
Vừa nói Phong vừa nhún vai kiểu chuyện chẳng có gì đáng nói, tuy nhiên người bên cạnh hắn thì không, nghe tới "uy hiếp Tứ Hoàng" thì chẳng có ai mà giữ nổi bình tĩnh.
Không đợi bọn họ thoát khỏi khiếp sợ, Phong cười cười tiếp tục nói.
- Chuyện là vậy nhưng cậu biết gì không, lúc đó ngay cả một phần nắm chắc hạ được hai gã khổng lồ ấy tôi cũng không có. Tuy nhiên, ngược lại bọn họ muốn hạ được tôi là cả một vấn đề, còn muốn giết tôi sao?? Tuyệt đối không có khả năng...
Dứt lời một cỗ tự tin, cao ngạo bộc phát bao trùm lấy đại điện, hiển nhiên trên thế giới làm được giống như Phong không có được mấy người, hắn vì sao lại không tự hào đây??