“Tiêu Diễm Cốt được người nhờ vả, đưa cho lão hủ một tín vật.” Nguyễn Phi Dự mở tay ra. Bên trong là một khối dương chi ngọc bội bị rạn nứt, hẳn là được người thường xuyên thưởng thức, tỏa ra ánh sáng ôn nhuận.
Diệp Phù Sinh liếc mắt liền nhìn thấy trên ngọc bội khắc một chữ “Dục”. Đây chính là vật Tiên đế ban cho con nối dõi, mỗi một khối đều đại biểu thân phận một vị hoàng tử, thiên hạ khó mà làm giả được.
Y nheo mắt, nói: “Nếu tại hạ nhớ không lầm, khối ngọc bội này của Đoan vương tựa hồ là mười năm trước đã bị Nguyễn công lỡ tay làm vỡ?”
Nghe được hai chữ “mười năm”, sắc mặt Sở Tích Vi chính là trầm xuống. Nguyễn Phi Dự cười cười, đem ngọc bội cất vào trong ngực, nói: “Đều không phải lỡ tay, mà là cố ý.”
Tần Lan Thường mở to hai mắt: “Đường đường ngọc bội quý giá Vương gia đem giao cho ngươi, ngươi lại cố ý đánh vỡ?”
Chuyện này mà đổi thành nàng, có thể đem tên gia hỏa cố ý tìm chết này đánh đến gọi cha gọi mẹ.
Nguyễn Phi Dự nói: “Lúc ấy việc hắn giao phó quá nặng nề. Đừng nói một đôi tay lão hủ, cho dù đem đám xương cốt già này hủy đi cũng không đảm đương nổi, đành phải cô phụ thịnh tình.”
Lục Minh Uyên cau mày, khó nén sầu lo: “Nếu đêm đó trong địa cung lão sư đã từ chối việc này, như vậy bọn họ vì sao lại thả chúng ta rời đi chứ?”
Sở Tích Vi lạnh lùng cười nói: “Bởi vì bọn họ cũng chưa chết tâm.”
Tần Lan Thường ngẩn ra, đầu óc xoay chuyển thật nhanh: “Lạt mềm buộc chặt?”
“Không tồi.” Diệp Phù Sinh cúi đầu nhìn Tú Nhi đang ngây ra như phỗng cùng Trương Trạch không còn một hơi thở, nói “Muốn lôi kéo Nam Nho là việc không dễ dàng. Giết hắn sau đó phiền phức càng khó xử lý. Cho nên không đến trường hợp vạn bất đắc dĩ, bọn họ tuyệt đối sẽ không hạ sát thủ.”
Y vừa nói như thế, Tần Lan Thường lại càng không hiểu: “Vậy tại sao bọn họ không tự mình động thủ, lại còn đem tin tức tiết lộ cho người khác?”
“Lan Thường, thời điểm nghĩa phụ giảng sách lược ngươi đều ngủ gật sao?” Sở Tích Vi mắng một câu “Táng Hồn cung đem hành tung bí mật của Nam Nho cố ý để lộ ra, mà Nguyễn tiên sinh cừu địch khắp thiên hạ, một khi bại lộ tung tích tất nhiên thu nhận ngưu quỷ xà thần từ bốn phương tám hướng vây tới. Bọn họ là mượn việc này tạo áp lực.”
Tần Lan Thường vẻ mặt mờ mịt: cho dù những người này bản lĩnh không tồi, gây rắc rối cũng xem như có khả năng, chứ tạo áp lực thì còn lâu mới đủ tư cách.
Lục Minh Uyên nhìn được suy nghĩ trong lòng nàng, uyển chuyển mà chỉ điểm: “Tần cô nương, mấy kẻ tiến đến chặn giết, đều có ân oán với lão sư.”
Từ ba mươi năm trước Nguyễn Phi Dự nhất xuất kinh thiên (*) bắt đầu bằng việc hạ bệ Tần Hạc Bạch. Những năm gần đây hắn lăn lộn giữa giang hồ và triều đình, những chuyện quốc gia đại sự, võ lâm phân tranh đều thao túng trong tay. Lại thêm tân pháp rung động triều chính, chạm phải gốc rễ căn cơ của một nhóm người, đã đến tình thế như nước với lửa.
[(*) nhất xuất kinh thiên: vừa xuất hiện đã làm việc chấn động]
Hắn một đời này tiếng khen chê lẫn lộn. Có việc làm ích quốc lợi dân, cũng có hành động hãm hại trung lương. Từng bày mưu tính kế thi hành tân pháp bảo vệ đất nước, cũng từng rầm rộ tù oan diệt trừ kẻ bất đồng chính kiến.
Hắn cùng với đám hoàn khố quyền quý rượu thịt đưa đẩy giao tiếp, ở giữa quan trường chìm nổi múa may xoay chuyển, đạp dưới chân là nhất tướng công thành vạn cốt khô;
Hắn cũng vì những sĩ tử nhà nghèo cung cấp sách mới, khiến cho bình dân bá tính cũng có thể đòi công đạo, cho dù tính mạng an nguy chỉ trong một cái búng tay.
Không ai có thể nói rõ ràng hắn rốt cuộc là tốt hay xấu. Cũng không ai có thể đếm được bao nhiêu tính mạng bị hắn liên lụy, cũng như bao nhiêu ích lợi hắn mang lại cho giang sơn đất nước.
Đại khái chỉ có bản thân hắn, những lúc đêm khuya mộng hồi khi bị vong hồn đánh thức, đề bút bình thản viết xuống từng cái từng cái tên sớm đã qua đời.
Nguyễn Phi Dự tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng mà võ công của hắn còn nguyên lại đa mưu túc trí. Tam Muội thư viện là vây cánh bên ngoài của hắn, nhưng không ai biết sau lưng hắn còn bao nhiêu con bài chưa lật.
Táng Hồn cung không đủ khả năng đánh cuộc, liền chỉ có thể mượn tay người khác cùng tạo áp lực. Bởi vì trên đời này điều tối có thể làm cho người tránh cũng không thể tránh, ngoại trừ trời sập xuống đầu, chính là tù ngục trong lòng.
Đám người Trương Trạch không lấy được tính mạng Nguyễn Phi Dự, lại có thể xé mở từng vết thương trong lòng hắn, thẳng đến khi không còn một chỗ nào lành lặn.
Tới lúc đó, cũng không ai biết được liệu Nguyễn Phi Dự có thể thay đổi chủ ý hay không. Dù sao chưa đến sơn cùng thủy tận, nào biết cùng đường?
Ngoài ra, cho dù Nguyễn Phi Dự thật sự chết cũng không đổi, như vậy Táng Hồn cung có thể lại mượn cơ hội hạ sát thủ, bất quá là đem tội danh đều đổ cho đám cừu nhân cũ của hắn là xong.
Diệp Phù Sinh nghĩ thông suốt dây mơ rễ má, khen: “Cái này thật đúng là ‘Sự liễu phất y khứ, Thâm tàng thân dữ danh’ (*), bội phục!”
[(*) Câu thơ trong bài Hiệp khách hành của Lý Bạch, dịch nghĩa: Việc xong phất áo ra đi/ Xóa nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm]
“Vệ Phong thành là địa phương của Lễ vương. Hắn trấn thủ Bắc cương nhiều năm, rất được lòng quân, lại có quan hệ thâm hậu với Thánh Thượng, cùng lão sư cũng có giao tình, trước mắt là người có thể khiến cho Đoan vương ném chuột sợ vỡ đồ.” Lục Minh Uyên giải thích một câu “Việc này nếu ầm ĩ lên, không biết sẽ liên lụy chuyện lúc trước như thế nào, hoặc liên luỵ đến bao nhiêu người vô tội. Cho nên không thể liên lạc người của Thư viện đến hộ tống, chỉ có thể âm thầm chạy đi.”
Sở Tích Vi không rõ ý tứ mà cười cười: “Xem ra tiên sinh lần này, là có ý muốn mạo hiểm che chở cho mấy kẻ dư đảng cựu án.”
Tú Nhi rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, nàng không thể tin mà kêu lên: “Ta không tin lão tặc này lại có hảo tâm như vậy! Hắn … hắn hận cả nhà chúng ta sớm không chết sạch, để không bao giờ tìm hắn gây phiền toái nữa!”
Diệp Phù Sinh đang muốn mở miệng, đã bị Sở Tích Vi cướp lời: “Hắn là tốt hay là xấu, đến lượt ngươi nói sao? Ở đâu ra thể diện đó ? Dựa vào cái gì chứ?”
Tú Nhi bị hai câu không chút khách khí nói đến ngẩn người. Diệp Phù Sinh sờ sờ mũi, cứ cảm thấy thời điểm Sở Tích Vi đối mặt cô nương này tức giận phá lệ bùng nổ.
Sở Tích Vi hùng hổ xong, lúc này sắc mặt mới dịu đi, nhìn về phía Nguyễn Phi Dự nói: “Việc đã đến nước này, tiên sinh nếu muốn thay đổi chủ ý, ta có thể phát ra tín hiệu triệu xuất Quỷ nô đi đến Tam Muội thư viện báo tin. Chỉ cần ở lại đây cẩn thận một chút, liền có thể không phải lo lắng gì.”
Nguyễn Phi Dự cười nói: “Không cần làm phiền. Lão hủ trước đó vài ngày đã gởi thư tín đi, trong Vệ Phong thành đã có bố trí. Chỉ là phiền toái … đoạn đường.”
Hắn xưng hô đối Sở Tích Vi mơ hồ hạ thấp giọng, người bên ngoài không nghe được, Diệp Phù Sinh lại thấy rất rõ ràng.
Nguyễn Phi Dự nói chính là tiểu Hầu gia.
Sở Nghiêu chính là đường đệ (*) của đương kim Thánh thượng Sở Tử Ngọc, là con trai Tứ hoàng tử của Tiên đế. Bởi vì Đại hoàng tử chết sớm, Nhị hoàng tử bị ghẻ lạnh, Tứ hoàng tử có gia tộc mẫu thân chống lưng có thể nói là một người có phần thắng cực lớn. Nếu không có sự kiện mười năm trước kia, nói không chừng… hắn chính là đương kim Thái tử.
[(*) đường đệ : em họ (cùng tổ phụ)]
Đáng tiếc năm đó một hồi huyết tinh cung biến, rất nhiều hoàng tử của Tiên đế, kẻ chết người bị phế. Mà Thiên kiêu chi tử được sủng ái Sở Nghiêu đột nhiên “chết bệnh”, chỉ được truy phong một cái chức hầu tước suông.
Sau đó, hoàng trưởng tôn Sở Tử Ngọc đăng cơ lên ngôi, tiểu hoàng tôn Sở Nghiêu biến thành Sở Tích Vi, quẳng vào giang hồ mười năm không biết tung tích, khi gặp lại đã là cảnh còn người mất.
Nhìn ra khẩu hình của Nguyễn Phi Dự, Diệp Phù Sinh sắc mặt biến đổi, muốn nói cái gì, rồi lại không thể nào thốt ra lời, chỉ đành cố sức kiềm nén. Ngược lại, Sở Tích Vi quay đầu nhìn y một cái, chỉ là cặp mắt hoa đào kia đã rũ xuống, nhìn không ra biểu tình biến ảo gì. Hắn dừng một chút, khi quay đầu lại cũng lẳng lặng không nói, tựa hồ đem xưng hô của Nguyễn Phi Dự trở thành gió thổi bên tai.
“Nếu muốn lên đường, dĩ nhiên cần phải tìm hiểu.” Diệp Phù Sinh sờ sờ cằm, ánh mắt chuyển hướng Tú Nhi, cười đến thập phần câu dẫn “Không biết Tú Nhi cô nương có nguyện ý đi một chuyến hay không?”
Tú Nhi lúc này nhìn y cười, đã không còn đỏ mặt e lệ như trước mà tựa như thấy diêm vương la sát, run run rẩy rẩy. Diệp Phù Sinh hỏi không được trả lời, khó hiểu mà xoay đầu lại, vẻ mặt vô tội: “Ta ngọc thụ lâm phong như vậy, chỗ nào dọa người chứ?”
Tần Lan Thường: “… Phi!”
“Hà tất phiền toái như vậy?” Sở Tích Vi đi tới, một tay đẩy Diệp Phù Sinh ra phía sau, trong tiếng la hét hoảng sợ của Tú Nhi ngón tay vặn cằm nàng xoay lại, để cho bốn mắt nhìn nhau.
Sau một lát, thanh âm la hét kia từ từ nhỏ dần. Tú Nhi giống như là bị rút mất hồn phách, ngơ ngác mà nhìn Sở Tích Vi, vẻ mặt ngây thơ, ánh mắt trống rỗng.
Thanh âm Sở Tích Vi so với bình thường vừa nhỏ vừa nhu hòa, mang theo một tia mê hoặc khó phát giác: “Ngươi là ai?”
Tiểu cô nương thì thào mở miệng: “Tú… Nhi…”
“Đầu lĩnh các ngươi là ai?”
“Hà… Lão… Bản…”
“Hắn ở nơi nào?”
“Trước… núi…”
“Có cách nào vòng qua hắn rời khỏi nơi này?”
“Có… đường… tắt.”
“Dẫn chúng ta đi.”
“Dạ…”
Thanh âm nói chuyện vừa dứt, cả người Tú Nhi run lên, đầu đột nhiên cúi gằm, sau đó chậm rãi đứng lên, im hơi lặng tiếng mà đi ra hướng ngoài cửa.
Lục Minh Uyên ở bên cạnh nhìn, không khỏi nhớ tới lúc ở dưới địa cung thấy Tần Lan Thường vận dụng Nhiếp hồn đại pháp. Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy huyền diệu, hiện giờ nhìn Sở Tích Vi làm, mới biết công phu Tần Lan Thường bất quá chỉ là nhập môn sơ khởi.
Diệp Phù Sinh mở miệng khen: “A Nghiêu, ánh mắt động tác mới vừa rồi của ngươi, rất giống đăng đồ tử (*) dụ dỗ thiếu nữ nhà lành.”
Sở Tích Vi sắc mặt tối sầm, nhịn không được châm chích: “Ngươi cả ngày ngoại trừ trêu hoa ghẹo nguyệt, còn có thể nghĩ đến cái gì khác không hả?”
Diệp Phù Sinh nháy mắt mấy cái: “Nghĩ đến ngươi có tính không?”
Sở Tích Vi: “…”
Hắn vốn là chuẩn bị mượn đề tài để trút giận, lại bị một câu kia nghẹn trở về, muốn mắng người lỗ tai lại đỏ trước, đành phải nhắm mắt nhắm mũi lầm lũi mà đi ra cửa. Tần Lan Thường nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ vài lần, đá Lục Minh Uyên một cái, cũng đi ra.
Diệp Phù Sinh đi theo, Nguyễn Phi Dự đi sau cùng. Y nhìn bóng dáng Sở Tích Vi, ý cười trên mặt dần dần biến mất.
Y sinh ra một thân đào hoa phong lưu, cho dù không phải là dạng thiếu niên như hoa như ngọc, cũng là kiểu người nhìn người thích. Đặc biệt khi cười lên tựa như hoa đào đột nhiên bừng nở, rực rỡ động lòng người.
Nhưng mà khi y thu liễm ý cười, mà ngay cả ánh mắt cũng trầm lạnh xuống, toàn thân liền như một cây bích đào điêu linh, chỉ còn lại cành cây khô héo, ở trong gió lạnh đứng lặng thầm.
Lúc trước Tần Lan Thường nói những lời kia, tuy rằng y cảm thấy không thể tin được, nhưng vẫn ghim trong lòng.
Vừa rồi câu nói đó là trêu chọc, cũng là thăm dò. Nhưng mà Sở Tích Vi phản ứng rất kỳ quái, khiến trong lòng y trầm xuống.
Tần Lan Thường nói không sai. Sở Tích Vi đích thực là thích nam tử.
Nhưng y cũng không hy vọng như thế.
Tính cách Diệp Phù Sinh tự do tự tại, từ nhỏ đã không chịu cái gì câu thúc, đối với lễ nghĩa liêm sỉ thế tục cũng không bảo thủ coi trọng, chính như tính y thích mỹ nhân rượu ngon, nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ là đùa cợt, uống say cũng chỉ ba phần.
Với y mà nói, trái phải cũng không liên quan đến mình. Như vậy người ngoài thích cái gì, cũng đều không quan hệ, nói gì đến chuyện chỉ trích.
Nhưng là Sở Tích Vi lại khác.
Diệp Phù Sinh rõ ràng mà minh bạch, nếu không có chất độc “U mộng”, có lẽ họ đã sớm gặp nhau, tính mạng cũng nên sớm hoàn trả. Hiện giờ y cùng Sở Tích Vi bất quá vẫn duy trì bề mặt bình tĩnh, giữa hai người vẫn còn ẩn dấu mũi nhọn chưa đâm rách tờ giấy mỏng. Một ngày nào đó, y muốn đem từng khoản y thiếu nợ Sở Tích Vi, từng việc từng việc một, thanh toán cả vốn lẫn lãi.
Y hy vọng sau khi mình chết, Sở Tích Vi có thể sống an ổn cả đời.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người.
Trong trời đất này, nam nữ hoan ái mới là chính đạo. Huống chi đang ở trong thời loạn thế, tâm tư nữ nhi còn khó có thể nắm lấy, trái tim nam nhân thậm chí càng không thể nói đến.
Sở Tích Vi hiện giờ thành Bách Quỷ môn chủ, thân phận vốn mẫn cảm, việc chung thân đại sự đã định trước phải suy xét kỹ càng, hắn cố tình lại còn thích nam tử.
Cho dù Bách Quỷ môn hành sự kỳ quái không sợ giang hồ phỉ báng, Diệp Phù Sinh cũng không chắc hắn có thể có kết cục gì tốt đẹp hay không.
Y ở trong Lược Ảnh ngây người mười năm, gặp qua rất nhiều người, chứng kiến rất nhiều việc, đã từng cũng có một Lược Ảnh vệ thích nam tử. Y cũng chân thành chúc phúc cho họ, lại không ngờ rằng ý trời khó trái, không tính được nhân tâm.
Người nọ cuối cùng lại chết ở trong tay ở người hắn yêu một đời. Cho đến lúc chết mới biết hết thảy ân oán tình triền đều vì ích lợi. Bởi vì hắn sơ sẩy, tiết lộ nhiệm vụ cơ mật lần đó, nếu không có Diệp Phù Sinh đứng ra khắc phục đúng lúc, hậu quả thật không dám tưởng tượng nổi.
Diệp Phù Sinh đích thân giết nam tử kia. Lúc vị Lược Ảnh vệ hấp hối ôm lấy khối thủ cấp đầy máu đó, y hỏi hắn có hối hận hay không.
Người nọ nói hắn chưa từng hối hận, cũng không thể hối hận.
Thích một người, là tự mình lựa chọn. Cho dù lòng người bình thường dễ thay đổi, hay là thâm tình đều bị thói đời hao mòn, nói cho cùng đó đều là tình cảm bình thường của con người, cũng không cần phải hối tiếc.
Một khi hối hận, mới là ngay cả sơ tâm đều cô phụ, uổng phí bao nhiêu năm tháng cùng tình thâm.
Diệp Phù Sinh từ thời điểm đó liền hiểu rằng, tâm của nam nhân quá lớn, chứa được cả công danh lợi lộc gia quốc xã tắc, đương nhiên chính là lòng tham không đáy.
Nhưng mà nam nhân một khi động tâm, chính là thâm tình xúc động, nhiệt huyết vô hối.
Dễ dàng mãnh liệt nhất, dễ dàng sáng lạn nhất, cũng dễ dàng thay đổi nhất.
Sở Tích Vi từ nhỏ chính là kẻ có tâm nhãn, tính tình bướng bỉnh. Bởi vậy Diệp Phù Sinh cũng không hy vọng hắn đi lên con đường như thế, thích phải một nam nhân tâm cao chí lớn, đó chính là lấy một thân cốt nhục đánh đổi lấy trống rỗng.
Tốt xấu cũng làm sư phụ hắn vài năm, không thể cứ trơ mắt nhìn hắn đâm quàng đâm xiên vào nơi đầu rơi máu chảy như vậy. Cho dù Diệp Phù Sinh không muốn can thiệp vào tình cảm riêng tư của người khác, cũng không thể không kiên trì đi quấy rầy.
“Nương a, tính làm sao đây…”
Lúc lâu sau, y thở ra một hơi thật dài, buồn bực khôn kể.