Phong Đao

Chương 201: Điên cuồng

Hách Liên Ngự đã trở lại Táng Hồn cung, trọng chưởng đại quyền, thanh trừ dị kỷ.

Thời điểm tin tức truyền đến, trên Vấn Thiện sơn mọi lời đồn đãi xôn xao đều đã bị Huyền Tố, Hằng Viễn, Tiết Thiền Y liên hợp với Đoan Hành đạo trưởng, Sắc Kiến phương trượng cùng Khúc Cẩn đồng loạt khống chế. Lại có Tống Vĩ đại nạn không chết chính miệng làm chứng, cũng lấy ra ám khí sát thủ đêm đó làm bằng chứng, thuyết minh lúc sự việc xảy ra Đoan Thanh đã bị điệu hổ ly sơn, người hỏa thiêu Phật tháp, đánh giết thủ vệ đệ tử là một kẻ khác.

Đang lúc mọi người kinh nghi, đệ tử đi tuần núi mang về mười tám đứa trẻ vừa bị thương vừa mang bệnh, hơn phân nửa cũng đã sốt đến hôn mê, chỉ còn lại vài hài tử ít ỏi còn miễn cưỡng thanh tỉnh. Trải qua một phen cứu chữa sau đó mới biết ác đồ từ đâu thoát đi, mà đạo trưởng đầu bạc bị bọn họ mắng chửi đánh giết thế nhưng một đường đuổi theo, mấy ngày nay bặt vô âm tín, sợ là đã gặp tình huống không ổn.

Thời điểm nhận được tin tức, toàn bộ người trên Vấn Thiện sơn đều kinh hãi, Huyền Tố gần như choáng váng, thiếu chút nữa lảo đảo đứng không vững, may mắn được Hằng Viễn đỡ lại một phen. Sắc Kiến phương trượng, Đoan Hành đạo trưởng cùng Khúc Cẩn ba vị trưởng bối quyết định thật nhanh, phân ra hơn một nửa hiệp sĩ rời núi đi đến Già Lam thành hội hợp cùng liên quân võ lâm bạch đạo, Huyền Tố, Hằng Viễn cùng Tiết Thiền Y đều đi theo. Ngay cả La gia chủ cùng Hoa Tưởng Dung vào lúc này cũng không nhiều lời vô nghĩa, đồng loạt kiểm kê nhân thủ xuống núi trợ trận, ít ngày nữa sẽ mượn đường qua Lạc thành nhắm thẳng đến Táng Hồn cung.

Trong Già Lam thành bao nhiêu thế lực hỗn loạn đều có Đoan Nghi sư thái cùng Thẩm Vô Đoan một người ngoài sáng một kẻ trong tối liên hợp khống chế. Hơn nữa Lục Minh Uyên tuy tuổi còn trẻ lại có hậu thuẫn thâm sâu, đầu óc thủ đoạn hữu lực. Tất cả những gì họ cần là một chút thời gian cùng đám Huyền Tố tiếp ứng, sau đó quản lí chung toàn cục hợp thành một thể, hình thành sống lưng kiên cố cùng hậu phương cực kỳ vững chắc.

Khí thế hừng hực, tình thế hết sức sôi nổi. Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh đã mang thuộc hạ Bách Quỷ môn từ U Xuyên chạy tới Mê Tung lĩnh, có Tứ Thủy bang tương trợ mở rộng cửa phương tiện, lại có Thẩm Vô Đoan mang đến một đội “Thủy quỷ” hộ tống dưới thuyền, tựa như cá vào sông lớn thuận lợi xuôi dòng.

Không biết có phải là không nghe được phong thanh hay không, dọc theo đường đi bọn họ mấy lần gặp phải người trong ma đạo tán loạn làm ác, lại cũng không hề có kết cấu tổ chức, như đám ô hợp tựa rắn mất đầu. Khởi điểm, Sở Tích Vi cũng không tính toán đuổi tận giết tuyệt, chọn vài người tra hỏi, lại chỉ có thể nhận được tin tức mơ hồ không rõ. Càng về sau, theo khoảng cách càng gần, hắn liền quyết ý không lưu người sống, giết sạch không tha. Lại nghe theo Diệp Phù Sinh chỉ điểm bố trí ven đường một số ám cọc, số lượng không nhiều, nhưng có thể ở thời khắc mấu chốt hô ứng liên hợp lẫn nhau, lúc cần có thể dùng trong những việc đặc biệt.

“Nơi này là Thu Thủy am, cách Mê Tung lĩnh chỉ còn không đến năm mươi dặm. Đi về phía trước một chút liền có thể chạm trán trạm gác bên ngoài của bọn chúng. Bởi vậy xuôi dòng đi tiếp mặc dù nhanh lại dễ đả thảo kinh xà, bỏ thuyền chuyển sang đường núi tuy rằng đi vòng nhưng có thể giảm thiểu nguy cơ bại lộ.” Người dẫn đường là thân tín của Tứ Thủy bang Tào bang chủ. Hắn đem thuyền dừng ở bến đò hoang, nhờ cỏ dại xung quanh cao ngang người ngăn cách tầm mắt, lúc này mới đối Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh chắp tay nói “Chúng ta chỉ có thể đưa đến nơi này, con đường phía trước gian nguy, còn thỉnh các vị bảo trọng nhiều hơn.”

Sở Tích Vi gật đầu nói: “Tứ Thủy bang lần này tương trợ, Bách Quỷ môn khắc trong tâm khảm.”

Người nọ nghe vậy liền lắc đầu, cười khổ nói: “Lần này Vấn Thiện sơn gặp đại kiếp nạn, nếu không có chư vị cứu giúp, Thiếu bang chủ chúng ta sợ là… Táng Hồn cung gây hại nhiều năm, hiện giờ cũng đã đến tình huống tự mua dây buộc mình. Chỉ hy vọng lần này có thể diệt trừ hậu hoạn, đừng để con rết trăm chân chết cũng không ngã.”

Sở Tích Vi hiểu rõ băn khoăn của hắn, cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Một khi đã như vậy, liên quân hiệp sĩ các phái phía sau, còn thỉnh Tứ Thủy bang trợ lực nhiều hơn.”

“Tại hạ ghi nhớ.”

Sở Tích Vi mắt thấy đội thuyền kia biến mất tại khúc ngoặt, phất tay ý bảo “Thủy quỷ” phân tán ẩn thân, còn lại ba mươi sáu “U hồn” từng người tiềm hành phía sau, trong nháy mắt bến đò hoang đã gần như không người.

“Sư phụ, ngươi đang nhìn cái gì?” Từ lúc đầu đến giờ Diệp Phù Sinh không nói một lời. Sở Tích Vi phân phó xong việc, nghi hoặc quay đầu, liền phát hiện y nhìn phía trước mà kinh ngạc ngẩn người.

“Con đường này ta đã đi qua.” Diệp Phù Sinh thu hồi ánh mắt, thấy Sở Tích Vi nhíu mày khó hiểu, liền nói “Mười ba năm trước ta từ đoạn nhai rơi xuống, chính là từ con đường này đi ra.”

Sở Tích Vi biến sắc. Năm đó đủ loại việc lớn nhỏ xảy ra, Diệp Phù Sinh sau khi tỉnh lại đã kể lể qua quýt cho hắn. Vì thế hắn vài lần gặp ác mộng, đều là mơ thấy bộ dáng Cố Tiêu tuổi trẻ hai mắt vô thần từ vách núi ngã xuống, mà mỗi một lần hắn đưa tay bắt lấy đều chụp vào hư không. May mắn khi tỉnh dậy người nọ vẫn nằm bên cạnh, hơi thở nhẹ nhàng như có như không lại chứng minh sự tồn tại không thể xóa nhòa.

Cho dù lúc trước chưa từng chính mắt nhìn thấy, thời gian cũng đã trôi qua mười ba năm, lúc Sở Tích Vi nghe được y kể những chuyện này, năm đầu ngón tay vẫn xiết chặt, trong lòng bỗng dưng như bị kim đâm, đau đớn bén nhọn lại dai dẳng không thôi.

Sở Tích Vi vươn tay bao bọc bàn tay Diệp Phù Sinh đang nắm chặt, nhẹ giọng nói: “Lúc này đây, có ta bồi ngươi quay lại!”

Diệp Phù Sinh nghe vậy mỉm cười, nhưng mà nụ cười này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, ngay sau đó liền thu lại.

Trong khu rừng rậm rạp ven bờ sương mù dày đặc, mơ hồ xuất hiện hai bóng người. “U hồn” ẩn núp ở bên đang muốn hành động, chợt nghe thấy Diệp Phù Sinh nhẹ giọng kêu: “Doanh Tụ, Tôn tiên sinh.”

Người này từng làm kẻ mù dở qua một đoạn thời gian, nhĩ lực người bình thường không thể nào sánh bằng. Người ngoài sẽ bị sắc màu mê hoặc, không thể so với trực giác Diệp Phù Sinh rèn luyện trong sinh tử tối tăm. Sở Tích Vi không hề nghi ngờ, giương mắt nhìn lại. Chỉ thấy trên con đường mòn âm u có một nam một nữ đang đứng, chính là Tôn Mẫn Phong cùng Doanh Tụ vốn nên ở lại Nhạn Minh thành.

Cánh đồng cỏ lau rốt cuộc không phải là địa phương thích hợp để nói chuyện, Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh đi vào trong rừng, lập tức hỏi thẳng trọng tâm: “Các ngươi như thế nào lại đến đây?”

“Ám võng ở Nhạn Minh thành có Lược Ảnh vệ tiếp thu, sứ giả của Thiên Kinh đã đến, ta còn ở lại nơi đó chướng mắt người khác hay sao?” Doanh Tụ khẽ cười một tiếng “Các ngươi tại Già Lam thành cùng Vấn Thiện sơn nháo ra động tĩnh lớn, chúng ta nghĩ nơi đó quần hùng tề tụ, thay vì dệt hoa lên gấm còn không bằng tới Mê Tung lĩnh trước thăm dò, không ngờ cũng chỉ sớm hơn các ngươi hai ngày.”

Diệp Phù Sinh đem hai câu này của nàng ở trong lòng xoay chuyển, nói: “Hách Liên Ngự đã xảy ra chuyện gì?”

Lấy tính tình cẩn thận của Doanh Tụ, nếu trong Táng Hồn cung không có đại sự xảy ra, nàng tuyệt đối không có khả năng chỉ dẫn theo một đội ám khách chạy đến Mê Tung lĩnh, thậm chí còn mang theo Tôn Mẫn Phong tuy tinh thông y độc lại không chuyên võ nghệ. Diệp Phù Sinh chỉ cần nghĩ một cái là biết nhất định Doanh Tụ chiếm được manh mối gì trọng yếu. Lại nghĩ đến không thấy ám vệ của Táng Hồn cung tuần tra, chỉ sợ khuỷu tay đã thò ra ngoài. Ngoài ra nàng còn cần dùng tới Tôn Mẫn Phong trợ lực, ắt hẳn phải có quan hệ với việc Hách Liên Ngự trọng thương thoát hiểm.

Doanh Tụ thầm khen y một câu tâm tư sắc bén, cũng không vòng vèo: “Ta nhận được tin báo, nói Hách Liên Ngự điên rồi.”

“Điên rồi?!”

Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh đồng thời cả kinh. Tôn Mẫn Phong vẫn ở một bên trầm tư rốt cuộc ngẩng đầu, nói: “Chúng ta mạo hiểm đến đây, nhưng không dám tự tiện tiến vào Táng Hồn cung, bởi vậy không gặp được Hách Liên Ngự, tạm thời không có cách nào chẩn đoán chính xác. Bất quá… từ hai thi thể kia xem ra, chuyện hắn phát điên cũng chỉ là sớm muộn.”

Doanh Tụ dẫn bọn hắn đi sâu vào trong rừng, dừng lại trước một cái động. Chỉ thấy nàng vỗ vỗ tay, liền có hai bóng đen từ chỗ ẩn nấp hiện thân, tiến vào động chưa đến một khắc liền mang ra hai thi thể, song song đặt ở trên nền đất trống trải trước mặt họ.

Trên thi thể máu đã sớm đông lại, đặt ở trên mặt đất cũng không ngại vấy ra cỏ cây bại lộ hành tích. Nhưng mà khiến đôi mày Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh nhíu chặt chính là, bộ dáng hai cỗ thi thể này đều rất thảm.

Một người cổ họng dập nát, tứ chi không cánh mà bay; một người bụng bị xé banh ra, nội tạng bên trong đều không thấy, chỉ có biểu tình hoảng sợ thống khổ vĩnh viễn đọng lại trên mặt cả hai.

Bọn họ không phải là chưa từng thấy qua người chết, dĩ nhiên có thể nhận ra trên hai thi thể này đều không có lợi khí tạo thành vết thương chí mạng. Cho dù là chỗ da thịt bị rách hay là chỗ gân cốt bị đứt, đều răng cưa không đồng đều tựa như dã thú cắn xé ra. Nhưng khi Diệp Phù Sinh ngồi xổm xuống nhìn kỹ, từ cổ họng một thi thể phát hiện năm dấu tay xâm nhập máu thịt.

Đây là vết thương do tay người lưu lại. Nhưng nếu thật sự bọn họ là bị người tự tay ngược sát, như vậy người kia không chỉ là súc sinh mất hết nhân tính, mà chính là kẻ điên tâm thần mất trí.

Sở Tích Vi nheo mắt: “Tu La thủ… là Hách Liên Ngự.”

Diệp Phù Sinh không vội đứng dậy, y dùng khăn lụa bọc ngón tay vén quần áo thi thể lên, phát hiện trên người bọn họ đều có hình xăm Bàn Nhược hoa, khác với người bình thường trong Táng Hồn cung chính là, dưới đóa hoa đều có thêm hình một con rắn màu đen to cỡ ngón tay út.

“Hai người kia từng là ‘Phúc xà’ ám vệ của Hách Liên Ngự.” Doanh Tụ nói “Ba ngày trước, bọn họ làm sai một việc, liền bị Hách Liên Ngự đương trường hành hạ đến chết quẳng ra sau đại điện. Tất cả các chưởng sự của Táng Hồn cung đều chứng kiến.”

“Phúc xà” chính là đứng đầu Ngũ Độc vệ của Táng Hồn cung, xưa nay là nanh vuốt tối trung thành hữu dụng của Hách Liên Ngự. Không ai có thể tưởng tượng hắn lại hạ thủ nặng tay như thế, Diệp Phù Sinh không khỏi thắc mắc: “Bọn họ làm sai cái gì?”

Doanh Tụ cười nhạo một tiếng: “Thời điểm bọn họ phụng mệnh xử lý phản nghịch, Hách Liên Ngự nói muốn chém đủ một ngàn đao, nhưng người thụ hình mới chịu được bốn trăm đao đã chết, bởi vậy bọn họ phải lấy bản thân trả giá.”

Sở Tích Vi mặt lạnh như băng, Diệp Phù Sinh cau mày nói: “Hắn trước mặt mọi người làm như thế cố nhiên có thể giết gà dọa khỉ, lại không sợ những người khác tâm lạnh?”

Doanh Tụ nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ biết kẻ điên đang suy nghĩ gì sao?”

“Còn gì nữa?”

“Còn có, hành vi của hắn bắt đầu thất thường.” Doanh Tụ dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán “Đêm hôm qua ta một mình dùng khinh công lẻn vào Táng Hồn cung cấm điạ, phát hiện hắn ở cạnh thủy đàm tự mình lảm nhảm, khi thì cười to khi thì tức giận, thậm chí… đi công kích hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước. Đáng tiếc ta không biết phụ cận có mai phục hay không, cũng không dám đến gần quá, nên nghe được không nhiều lắm.”

Diệp Phù Sinh hỏi: “Ngươi nghe được cái gì?”

Doanh Tụ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lúc mở miệng thế nhưng lại là thanh âm Hách Liên Ngự, mang theo ý cười lại ẩn ẩn giận dữ: “Sư phụ, ngài gạt ta! Ngài cố ý lấy những lời này gạt ta! Ngài căn bản không có chết! Ngài chỉ là không muốn nhận ta!”

Sở Tích Vi nhíu mày. Doanh Tụ lại chuyển đầu đề câu chuyện thành một khẩu khí khác, lãnh đạm đến gần như vô tình: “Lừa mình dối người!”

Dừng một chút, nàng lại rũ mí mắt xuống lã chã chực khóc: “Sư phụ, là Yến An sai! Ngài nếu không tha thứ cho ta… ngài nếu không tha thứ cho ta, ta liền đem toàn bộ những kẻ năm đó truy đuổi ngài hết thảy làm thịt, đem thủ cấp nhất nhất đặt trước mặt ngài tạ tội, có được không?”

Lời nói đến đoạn sau, giọng điệu từ muốn khóc biến thành ngoan độc, quả thực làm người ta mao cốt tủng nhiên.

Sở Tích Vi nhìn về phía Tôn Mẫn Phong: “Ngươi thấy thế nào?”

Tôn Mẫn Phong lời ít mà ý nhiều: “Bệnh đến không rõ, không có thuốc nào cứu được.”

Doanh Tụ lắc đầu nói: “Ta xem trạng thái người này không giống giả bộ, cho nên mới cảm thấy kỳ quái… Trước đó tin tức báo đến, nói lúc hắn rời khỏi Vấn Thiện sơn vẫn còn bình thường, như thế nào sau khi trở về Táng Hồn cung lại biến đến điên cuồng như vậy?”

“Có khả năng.” Diệp Phù Sinh bỗng nhiên nói “Xưa nay đều nói ‘có lửa mới có khói’; Hách Liên Ngự luyện Thiên Kiếp công bao nhiêu năm, lấy máu dưỡng khí, lấy mạng đoạt lực, chân khí trong cơ thể hỗn tạp bất kham, đều dựa vào nội lực Thiên Kiếp công cùng Trường Sinh cổ trấn áp. Hiện tại hắn mất Trường Sinh cổ, lại ở thời điểm đột phá tầng cao nhất của Thiên Kiếp công bị trọng thương cắt ngang, chắc chắn là ngã xuống một đại cảnh giới. Nếu lại gặp phải việc gì đủ để kích động tâm thần, đừng nói điên cuồng, cho dù thành điên ngốc cũng đều có khả năng.”

“Có ý tứ.” Tôn Mẫn Phong sờ sờ cằm “Nhưng mà kẻ tàn nhẫn, tâm cũng lạnh lẽo. Hách Liên Ngự là thứ lòng lang dạ sói như vậy, sẽ vì người hoặc việc gì mà kích động chứ?”

Diệp Phù Sinh im lặng không lên tiếng. Sở Tích Vi vỗ về bờ vai y, hỏi tiếp: “Ngươi đến sớm hai ngày, có nghe được tin tức Đoan Thanh đạo trưởng?”

Ánh mắt Doanh Tụ ở trên cái tay kia của hắn liếc một cái, trong lòng chấn động, trên mặt vẫn không lộ manh mối: “Không có.”

Diệp Phù Sinh bỗng dưng ngẩng đầu, lặp lại: “Không có?”

Doanh Tụ nói: “Từ khi Hách Liên Ngự trở về đều lặng yên không một tiếng động, đến lúc hắn xuất hiện trước người khác là ở ba ngày trước, đã biến thành bộ dạng như vậy. Thời điểm hắn trở về có mang theo người nào, ta cũng không rõ ràng, bất quá…”

“Bất quá cái gì?”

“Hai ngày nay hắn rất năng đi đến Khấp Huyết quật, còn an bài ‘Phúc xà’ ở nơi đó trông coi, ngay cả vị trí điện chủ Chu Tước, Huyền Vũ bỏ trống cũng không quản, thậm chí đem đại quyền Kim Thiềm chuyển giao cho Tiêu Diễm Cốt, để nàng cùng Lệ Phong liên thủ xử lý sự vụ.” Doanh Tụ nhìn về phía Diệp Phù Sinh “Khấp Huyết quật là nơi Hách Liên Ngự luyện công bế quan. Nếu hắn thật sự mang Đoan Thanh đạo trưởng về Mê Tung lĩnh, nhất định sẽ nhốt ở nơi này.”

Nghe đến ba chữ “Khấp Huyết quật”, sắc mặt Diệp Phù Sinh lập tức biến đổi.

…………………………………………………..

Máu tươi từ đầu ngón tay từng giọt từng giọt mà rơi xuống.

Trong Khấp Huyết quật xưa nay đều không thấy ánh mặt trời. Nhưng mà lúc Hách Liên Ngự mở mắt ra, ánh lửa từ một ngọn đèn tàn treo trên tường chiếu vào đáy mắt, màu đỏ như máu mãnh liệt lưu động.

Từ lưng bàn tay trái tái nhợt một đường hướng lên cánh tay, huyết mạch cơ hồ muốn phá rách da thịt giam cầm, mạnh máu dồn cục như trùng bò dưới da, trên cổ nổi từng sợi gân xanh, khiến cho kinh mạch trên mặt cũng lộ ra, sau đó lại chậm rãi biến mất, quay về bình lặng.

Kỳ kinh bát mạch, chín đại kỳ huyệt, tâm phế yếu hại, đan điền khí hải… Đương lúc tứ chi toàn thân đều cảm nhận được tràn đầy sung mãn trước nay chưa có, Hách Liên Ngự rốt cuộc thu tay, đối Tiêu Diễm Cốt bên cạnh nói: “Buông hắn ra.”

Lòng bàn tay Tiêu Diễm Cốt đầy mồ hôi lạnh. Nàng buông nhuyễn tiên kiềm chế cánh tay người nọ ra, nhìn thấy đạo trưởng đầu bạc dựa vào thạch bích không rên một tiếng mà trượt xuống, chỉ để lại vết máu nhìn thấy ghê người ở trên vách động lẫn mặt đất. Nếu không cảm nhận được hơi thở nhẹ đến mức không thể nghe thấy kia, nàng cơ hồ cho rằng hắn đã chết.

Tiêu Diễm Cốt không dám nhìn tiếp, lấy lại bình tĩnh, hướng Hách Liên Ngự cúi đầu nói: “Chúc mừng cung chủ thần công đại thành!”

“Bất quá vừa mới thu được thân công lực này, muốn đột phá còn phải bế quan củng cố hai ngày.” Hách Liên Ngự đem tay trái máu chảy đầm đìa nâng lên miệng, từng chút một liếm đến sạch sẽ, lúc này mới quỳ một gối muốn chạm vào mặt Đoan Thanh.

Nhưng mà đạo trưởng nghiêng đầu, hắn chỉ chạm được vào mái tóc bạc nhuốm máu, lúc vén lên lộ ra non nửa gương mặt, tái nhợt đến mức so với màu tóc còn muốn trắng hơn ba phần.

“Ta cuối cùng cũng có biện pháp, để ngài biến trở về bộ dáng nguyên bản.” Hách Liên Ngự đem mái tóc bạc kia quy củ mà vén ra sau tai Đoan Thanh, dịu dàng nói “Sư phụ, ngài hãy chờ ta vài ngày, xử lí xong mấy việc linh tinh, ta sẽ bắt vài người tới giúp ngài khôi phục công lực… Thái Thượng cung Huyền Tố, Bách Quỷ môn chủ Sở Tích Vi, thậm chí Diệp Phù Sinh hảo đồ đệ của Cố Thời Phương, ta một người cũng không bỏ sót. Ngài cứ kiên nhẫn chờ xem.”

Đoan Thanh từ đầu đến cuối đều không nói với hắn một chữ, cũng không ngẩng đầu liếc hắn một cái, không biết là không còn khí lực, hay là không muốn.

Ngữ khí ôn nhu như vậy của Hách Liên Ngự, lại làm cho Tiêu Diễm Cốt không rét mà run.

Tu La thủ đoạt công chính là đoạt mạng, bởi vì võ giả một thân nội công khí huyết chính là toàn bộ căn cơ. Nếu bị hắn móc đan điền xuyên thủng khí hải, tính mạng cũng liền theo công lực ra đi.

Nhưng Hách Liên Ngự còn chưa muốn làm cho Đoan Thanh chết.

Hắn để Tiêu Diễm Cốt dùng cơ quan kiềm giữ Đoan Thanh cử động, trong vòng hai ngày chia thành sáu lần, từ từ rút lấy nội lực Đoan Thanh, không phá đan điền khí hải, lại từ trong kỳ kinh bát mạch kéo tơ lột kén, tra tấn như thế còn không bằng giết một đao thống khoái. Cố tình người kia không biết là không có cảm giác đau hay là cực kỳ nhẫn nại, từ đầu tới cuối không hề rên một tiếng ra khỏi cổ họng.

Tiêu Diễm Cốt không dám nghĩ, Hách Liên Ngự vốn đã mạnh mẽ, hiện giờ lại được thêm nội lực của Đoan Thanh, sẽ biến thành ác quỷ Tu La như thế nào.

Sau lưng nàng mồ hôi lạnh đầm đìa, Hách Liên Ngự không được Đoan Thanh đáp lại cũng không tức giận, đứng dậy đối Tiêu Diễm Cốt nói: “Ta bế quan hai ngày, ngươi xử lý vết thương cho hắn, đừng để hắn chết.”

“… Dạ.”

Mắt thấy thân ảnh Hách Liên Ngự biến mất ngoài cửa động, ngay cả tiếng bước chân cũng không còn nghe thấy, Tiêu Diễm Cốt vẫn không thể buông trái tim nhảy vọt lên cổ họng xuống. Nàng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn đạo trưởng đầu bạc ý tứ hàm xúc không rõ, giữa các ngón tay đột nhiên rơi xuống một cây trường châm bằng tinh thiết, tìm kiếm đại huyệt nơi vai gáy người nọ.

Đây đã là một phế nhân. Tiêu Diễm Cốt tự nói với mình như vậy, tay vẫn có chút phát run.

Ngay sau đó, cây trường châm kia bị hai ngón tay người nọ kẹp lấy, rõ ràng cách da thịt chỉ còn mảy may, đáng tiếc không thể tiến thêm một ly.

Đạo trưởng đầu bạc vẫn luôn gục xuống không biết khi nào đã ngẩng lên, đôi mắt đã khôi phục màu hổ phách lạnh lùng nhìn nàng.

Làm sao có thể?!

Trái tim Tiêu Diễm Cốt giật thót lên, không chút do dự mà buông châm, trở tay liền là một loạt “Triền miên” xuất ra. Nhưng mà tế châm mảnh như lông trâu phủ đầy trời kia lại không có một cây nào xuyên da vào thịt, thậm chí ngay nửa điểm tiếng động cũng không phát ra, đã bị một lưỡi đao gãy quét xuống.

Đao gãy?! Tiêu Diễm Cốt sắc mặt kịch biến. Nàng nhìn thấy lưỡi đao gãy rỉ sét nguyên bản cắm ở trên vách động bị đạo trưởng đầu bạc một chưởng chấn rơi ra, dừng ở trong bàn tay tái nhợt kia tựa như cầm một cành cây khô, máu huyết tràn ra tựa như cánh hoa mai.

Máu từ đâu đến?

Bên gáy chợt lạnh, Tiêu Diễm Cốt theo bản năng mà sờ soạng một chút, ngón tay đỏ sẫm một đường. Vết thương kia không sâu, lại làm cho nàng kinh hồn táng đảm.

Vừa rồi lưỡi đao gãy kia có thể cắt qua da thịt, chắc chắn cũng có thể phong hầu đoạn cốt.

Nàng nhìn Đoan Thanh tay vịn vách động ổn định thân hình, động tác rất chậm, nhưng Tiêu Diễm Cốt không dám nhúc nhích một cái, bởi vì nàng biết người này sẽ không cho nàng cơ hội sống thứ hai.

“Ngươi… còn có nội lực?”

Thời điểm Tiêu Diễm Cốt nói chuyện thanh âm có chút run rẩy. Nàng không thể nào tưởng tượng có người ở dưới Tu La thủ của Hách Liên Ngự vẫn còn dư lực. Cho dù người kia đan điền khí hải còn đó, nhưng mà toàn bộ chân khí trong kinh mạch đã bị rút đi, làm sao còn có thể đứng lên?

“Bỏ thanh đao trong tay áo lấy ra. Bần đạo nếu muốn giết ngươi, vừa rồi cũng không cần lưu lực.” Thanh âm Đoan Thanh rất nhẹ, so với tiếng muỗi vo ve cũng không lớn hơn bao nhiêu “Đồ đệ của Triệu Băng Nga, cũng tâm ngoan thủ lạt y như nàng.” 

Tiêu Diễm Cốt đột nhiên ngẩng đầu. Trong tay áo một đoạn lưỡi đao linh hoạt trượt ra tay. Đó vốn là một chiếc vòng trang sức bằng hàn thiết trên tay nàng, chỉ cần đè xuống cơ quan bí mật liền thoát vỏ ngoài, lộ ra một vòng sắc bén lạnh lẽo che dấu trong đó, tựa như một cái ngân hoàn xoay quanh ngón tay.

Ba đao phân lưu định Càn Khôn. Trong đó Kinh Hồng chú trọng tốc độ cực nhanh như lôi đình chớp giật, Đoạn Thủy chú trọng sức mạnh như sóng to gió lớn, mà Vãn Nguyệt chú trọng biến hóa, âm tình bất định.

Trăng vốn có khi sáng khi mờ, khi tròn khi khuyết.