Hắn quyết định, lần sau đi mua quần áo cho người này, đừng hòng có chuyện hỏi han mời chào trước, càng sẽ không mang hắn đi theo, Liễu Thanh Phong nghĩ, bằng không…
——— —————— —————— ———————
Liễu Thanh Phong phát hiện bản thân không thể đành lòng cự tuyệt yêu cầu của Dạ Du, dù rằng yêu cầu của Dạ Du không hợp với mong đợi của hắn, nhưng mà…
Dạ Du nói, thích mộc mạc…… Vì thế tơ lụa với gấm vóc đều đổi thành vải bông với sợi đay.
Dạ Du nói, thích ngắn gọn…… Vì thế trường bào với váy dài hấp dẫn đành đổi thành y phục áo ngắn đơn giản.
Dạ Du nói, thích vải đen…… Vì thế những bộ đồ mới màu đỏ thẫm với đỏ tía đều nhanh chóng đổi thành những bộ đồ màu đen đến mức không thể đen hơn được nữa.
Sau đó, Dạ Du ôm đống quần áo mới, cảm động đến rơi nước mắt, Liễu Thanh Phong nắm chặt tay đứng giữa gió lạnh lẽo.
Sau đó, Dạ Du mặc đồ mới, tán thưởng bàn tay chủ tiệm thật khéo may vừa người, Liễu Thanh Phong nằm bẹp trên ghế trừng mắt, không muốn tốn hơi thừa lời.
Hắn quyết định, lần sau đi mua quần áo cho người này, đừng hòng có chuyện hỏi han mời chào trước, càng sẽ không mang hắn đi theo, Liễu Thanh Phong nghĩ, bằng không…
Ánh mắt đen thẳm nhưng trong sáng, mang đầy tín nhiệm kia của Dạ Du, chỉ cần ánh mắt đó nhìn hắn một lát, liền đủ để biến Liễu Thanh Phong thành một tên (đần độn) chỉ biết gật đầu.
Cứ thế này thì không được a! Liễu Thanh Phong vuốt vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ, mà nghĩ không ra đối sách.
Sau một lúc hết thất thần rồi lại hoàn hồn, Liễu Thanh Phong đã thấy Dạ Du thay trở về y phục cũ, bắt đầu lóc cóc đem đống củi to chẻ thành những khối nhỏ, chất thành một đống.
Ai, cái người này!
Cảm thán, Liễu Thanh Phong mơ hồ cảm giác, bên trái mình hình như có chút đau đau.
Nói chung thì thật sự có sự khác biệt giữa hai người, Liễu Thanh Phong không thể giải thích được logic chạy trong đầu Dạ Du. Ví dụ, tại sao vì hắn tiện tay cứu mà y nhận hắn làm chủ nhân, hơn nữa còn biểu hiện cần cù, thật thà và cẩn thận như vậy. Ví dụ, vì sao lại dễ dàng thỏa mãn như vậy, mà thỏa mãn xong cũng không chịu nghĩ tới bản thân mình.
Liễu Thanh Phong không thể không suy nghĩ, có khi nào do mình không phải người trong chốn giang hồ, chưa bao giờ thể nghiệm cái gọi là gió tanh mưa máu, chỉ biết ngồi tùy tiện nghiên cứu đầu óc của người bị sông Trường Giang cuốn trôi, nên mới không thể nào đoán được rốt cuộc đầu Dạ Du nghĩ cái gì.
Đúng là… Liễu Thanh Phong im lặng nhìn những ngón tay trơn bóng, thon dài và mảnh khảnh của hắn, hắn là một tên trói gà không chặt, nếu đi cãi nhau với đám binh lính lỗ mãng, chỉ sợ mình chưa chết thì đã kéo Dạ Du chết cùng.
Vì thế, một Liễu thiếu gia luôn luôn yêu chính bản thân mình, luôn tự tin thái quá vào bản thân, bây giờ tự nhiên lại cảm thấy có chút tự ti, tự ti vì mình gầy yếu.
v
Vương Đức Như giật mình phát hiện, một Liễu Thanh Phong kiến thức lơ mơ, phải thúc mới chịu làm việc, bỗng nhiên ngày cuối năm, lúc mọi người lười biếng thì hắn lại siêng năng, chăm chỉ hiếu học, không quản mệt nhọc.
Không chỉ giành việc sửa sang, xử lý lại tất cả dược liệu, đọc hết tất cả sách thuốc Vương Đức Như lưu trữ, mà biểu hiện gần đây của Liễu Thanh Phong giống như là chuẩn bị đi bán sách “Mười vạn câu hỏi tại sao” — hắn hỏi luôn miệng nhưng lại không đợi câu trả lời. Thấy bất cứ cái gì, từ nhỏ như miếng đậu hũ tại sao lại là đậu hũ, đến lớn như hoàng đế tại sao lại là hoàng đế, Liễu Thanh Phong gần đây đều có thể nhanh chóng đưa ra những câu hỏi “tại sao” theo khía cạnh kỳ quái đầy lắt léo, rồi sau đó dùng thần sắc vô cùng thật sự khiêm tốn, nhìn không chuyển mắt các vị nhân sĩ vô tội bị nắm lại đòi câu trả lời.
Liễu Thanh Phong rốt cuộc là muốn làm gì? Vương Đức Như không hiểu được.
Lúc bắt đầu, Dạ Du còn rất cao hứng, vì chủ nhân của y luôn hỏi “Đậu hũ ăn ngon thật, món này làm như thế nào?” Một đống vấn đề nho nhỏ linh tinh, hắn nói chuyện cùng y càng ngày càng nhiều, giống như là càng ngày càng thích nhìn y.
Dần dần, Dạ Du bắt đầu thấy bất an. Chủ nhân không tin tưởng món đậu hũ y làm sao? Tại sao lại hỏi cách làm đậu hũ? Sợ có độc hay sợ cái gì khác?
Liễu Thanh Phong nhanh chóng giải thích, chính là ăn ngon, muốn hỏi cách làm để nếu sau này Dạ Du không làm thì chính mình sẽ tự làm tự hưởng…
Bởi vậy Dạ Du càng sầu, chủ nhân muốn làm gì vậy? Nếu hắn muốn ăn, nói một tiếng là mình làm ngay, làm gì có chuyện mình sẽ không làm chứ? Chẳng lẽ chủ nhân không tin tưởng sự trung thành của mình…
Hậu quả trực tiếp của cái việc lằng nhằng trên cũng kha khá, chính là Liễu Thanh Phong cùng Vương Đức Như hai người được ăn mười ngày liên tục đậu hũ đủ các loại, còn gián tiếp thì là Liễu Thanh Phong phát hiện, bản thân không hiểu Dạ Du.
Sau đó, Liễu Thanh Phong bắt đầu tiến thêm một bước, bắt đầu nghiền ngẫm quan hệ của mình và Dạ Du — chính mình, rốt cuộc có phải là thật sự yêu thích Dạ Du hay không? Hay chỉ là nhất thời có tâm lý ỷ lại?
Nếu không hiểu rõ mà đã vội vàng khẳng định là thích, có lẽ, có chút hời hợt?
Liễu Thanh Phong thích nhìn Dạ Du vì hắn mà phát hoảng, nhìn Dạ Du vì hắn mà thỏa mãn, thậm chí hắn cũng thích cảm giác được làm tâm điểm trong lòng Dạ Du, nhưng mà thế này, có phải là rất ích kỷ không?
Ích kỷ… Không phải đã yêu thương thì sẽ không tính toán nhau sao? Liễu Thanh Phong bắt đầu tự nhìn lại bản thân, sau đó kết luận, nếu hắn yêu thương Dạ Du, thì nên hy vọng Dạ Du hạnh phúc. Mà hạnh phúc, hẳn là theo nghĩa có một gia đình đàng hoàng, có vợ có con, chỗ ở ổn định, chứ không phải đi theo một tên nam nhân lười biếng như hắn. Cho nên, hoặc là hắn ích kỷ không yêu Dạ Du, hoặc là vì yêu Dạ Du nên không thể ích kỷ, làm cho mọi thứ trở lại bình thường và Dạ Du được tự do.
v
Năm cũ kết thúc bằng món đậu hũ, năm mới bắt đầu cũng bằng món đậu hũ.
Liễu Thanh Phong đã mất đi hứng thú làm chuyện hấp (câu) dẫn Dạ Du, hắn nặng nề buông đũa, không muốn ăn thêm đậu hũ nữa, dù đậu hũ rất ngon, hay do chính tay Dạ Du chế biến.
Hắn giấu thật sâu trong lòng một sự khinh bỉ chính mình, vì một mặt hắn nghĩ việc đúng đắn hiện giờ là cho Dạ Du tự do, nhưng mặt khác, hắn không thể kiềm chế ham muốn giữ chặt Dạ Du bên mình,
Thật là kỳ quái, hắn nghĩ, tại sao một kẻ trước giờ không chấp nhất như hắn, tự nhiên lại chấp nhất với Dạ Du như vậy?
Hắn khổ tâm tự tranh cãi trong lòng, rồi lại một lần nữa tự nhủ, chấp nhất quá mức cũng không tốt, sẽ dễ mắc chứng cưỡng ép, cho nên lúc cần buông tay thì nên buông tay, thế mới là tốt.
Sau đó hắn lại tự hỏi mình, lúc cần buông tay, là lúc nào?
Liễu Thanh Phong nhẹ nhàng nắm bàn tay trống rỗng của mình lại, mi hơi nhíu, hắn thật chán ghét tính không quả quyết của mình.
v
Dạ Du ngây ngẩn, cũng buông đũa theo Liễu Thanh Phong, trong lòng bắt đầu không yên. Y có chút khó chịu, nhìn một bàn đầy đồ ăn nhưng đìu hiu, môi hơi mím, rồi trộm nhìn thần sắc Liễu Thanh Phong.
Sân ngoại viện truyền đến tiếng pháo “bùm bùm”, tiếng cười đùa cùng tiếng thét chói tai, đấy là lũ trẻ con của những nhà khá giả được dắt tụ tập lại một chỗ chúc tết.
Năm mới đến lại thêm một tuổi.
v
Đây là lần đầu tiên Dạ Du được ngồi trong phòng ấm áp, được ăn đồ ăn ngon và được đón năm mới cùng người mình tín nhiệm.
Nhưng mà… Dạ Du cảm thấy có chút mất mát, tựa hồ, cảm thấy không vui vẻ dù được ngồi đối diện người này.
Hay là, chính mình thật sự quá tham lam? Đúng thế, lòng càng ngày càng tham. Lúc đầu là hy vọng người này có thể chịu được cái đuôi đi theo là mình, sau đó lại hy vọng người này không chán ghét mình, từ từ lại hy vọng người này có thể thích mình, rốt cuộc thậm chí còn hy vọng, mình có thể là người độc nhất vô nhị, không thể thay thế được trong mắt người ấy…
Bỗng nhiên có tiếng đập cửa dồn dập từ bên ngoài truyền đến.
Có người gõ cửa ở ngoại viện?
Người đang thất thần nháy mắt đã bừng tỉnh, ngẩng đầu, thấy Dạ Du đã chuẩn bị đứng lên, đi ra mở cửa, vì thế cũng đứng dậy, ra giá áo ở góc tường lấy một cái áo lông, Liễu Thanh Phong gọi Dạ Du lại, phủ áo lên người hắn.
Ngừng một chút, thấy Dạ Du có vài phần lo lắng, hắn mới mở miệng: “Bên ngoài rất lạnh, lần sau phải nhớ khoác thêm áo.”
Dưới đất như có cái gì làm Dạ Du cúi đầu nhìn chằm chằm, rồi y xoay người đẩy cửa ra, đạp trên tuyết trắng phủ đầy sân ra mở cửa.
Tiếng đập cửa làm kinh động đến Vương Đức Như đang ngồi sưởi ấm ở bàn sưởi, lão ông hơi rướn nửa người ra xem, nhưng sau đó lại bị lạnh đến mức nửa mặt hơi trắng bệch, liền rụt trở về.
Nhìn bóng lưng Dạ Du, nháy mắt, Liễu Thanh Phong bỗng có một dự cảm không tốt.
Tuy rằng, người đến có thể là đồng hương đến chúc tết, hoặc đến mượn cái gì đó… Nhưng Liễu Thanh Phong có một cảm giác cực kỳ không tốt.