Đầu xuân năm ấy xuất hiện nhiều hiện tượng kỳ lạ, mặt đất bỗng nhiên chuyển ấm, cây cối xuân ý dạt dào, đến thời điểm cành liễu hồng thắm bên bờ hồ lấp ló dưới những tán lá xanh động lòng người, thì thời tiết lại chuyển tiếp đột ngột, chỉ trong một đêm, bông tuyết trắng xóa tựa như lông ngỗng rơi xuống dầy dặc cả kinh thành, khắp phố lớn ngõ nhỏ chỉ thấy một mảng tuyết trắng mênh mông, rét tháng ba thình lình kéo tới khiến cho mọi người một lần nữa cảm nhận được cái khốc hàn của ngày đông buốt giá.
Trời đột nhiên chuyển lạnh, ai nấy cũng đều dựng lại hỏa lò vừa mới dẹp xuống, những người buôn bán thì tạm thời đóng cửa nghỉ ngơi, tránh ở trong nhà sưởi ấm, một tay ôm lão bà, một tay ôm hài tử ấm áp cùng nhau từ từ vượt qua đêm dài đằng đẳng.
Đêm đã khuya, những ngọn đèn vàng leo lắt từ các ngôi nhà dân ven đường dần cạn dầu mà vụt tắt, đêm tối ở nơi đây, trừ bỏ phu canh cùng những lão nhân nghèo khổ cô độc cố sức đốt đèn buôn bán hòng nhặt nhạnh thêm vài đồng, thì không có ai nguyện ý xuất môn. Tuyết rơi trong đêm yên tĩnh mà tịch mịch, lặng im không một tiếng động, vô thanh vô thức, bông tuyết trắng xóa phiêu phù trên màn đen thăm thẳm của đêm tối giá lạnh, lặng lẽ giúp cho mặt đất, mái ngói thay một tầng y trang ngân bạch.
Trên con đường cái vốn dĩ không người qua lại, bỗng dưng từ xa xa xuất hiện một chuỗi dấu chân. Dấu chia kia bước sâu bước cạn, cách nhau một khoảng cách dài. Một người, đơn độc lẻ loi, thất tha thất thểu đi trên tuyết. Cước bộ y phù phiếm, thân hình kia lay động hết trái rồi lại phải, y tụ rộng dài phi vũ theo gió trong không trung.
“Tuyết thật lớn a, rơi đi, cứ rơi nữa đi, rơi thật nhiều vào, rồi đem hết thảy những thứ xấu xa dơ bẩn trên thế gian này giấu đi.” Y như cuồng như điên, vừa bước đi xiêu vẹo trong tuyết lớn, vừa lẩm bẩm những thứ vô nghĩa.
Vừa mới đi thêm được hai bước, bỗng dưng y vấp phải một hòn đá bị tuyết che lấp, gục dài trên mặt đất, y vùng vẫy vài cái, lại thêm bông tuyết mềm nhuyễn cuốn lấy quanh người, làm cách nào cũng không đứng dậy được, hàn ý xuyên thấu qua miên y (áo bông) mỏng manh, làn da vốn quen ấm áp lập tức co lại, những nơi bị hàn lãnh xâm nhập khẽ run lên. Nhưng y cũng không phản ứng gì, cứ đờ đẫn ngồi đó nhìn hoa tuyết rơi trong không trung, cánh tay nhẹ vươn ra, một mảnh tuyết hoa chậm rãi đáp xuống trên bàn tay y, rồi tan vỡ thành nước, cánh tay thẫn thờ buông xuống, đã hết rồi, tất cả mọi thứ đã hết rồi, nếu như vậy thì hãy để thư sinh y trở thành một người điên vô âu vô lo đi, thế còn hơn là một kẻ tỉnh đắng cay lạc bước chốn nhân sinh.
Y vẫn không nhúc nhích, thân mình đổ sập trên nền tuyết, từng phiến, từng phiến tuyết hoa rơi trên người y. Hàn ý từng trận này đến trận khác, từ buổi sáng đến giờ chưa ăn một thứ gì khiến cho dạ dày co rút, đau đớn dâng lên, răng theo hơi lạnh đánh lập cập vào nhau, ý thức của y dần dần lạc mất, cảnh xưa những tưởng đã quên lại bất chợt hiện lên trong đầu.
Nhuận, dẫn ta đi đi!
Muốn thú con gái ta? Nằm mơ đi! Chỉ là một tên thư sinh cùng khổ mà dám mơ tưởng cóc ghẻ ăn thịt thiên nga?
Ha ha, tên thư sinh điên này có gan đắc tội tướng quốc đại nhân, quả thật rất giỏi a, để ta coi y có kết cục như thế nào!
Mau cút ra ngoài! Không có tiền còn dám ở khách điếm? Ngươi cho là ngươi là ai? Bất quá là một tên thư sinh nghèo nàn thôi!
Nhuận, Nhuận ——
Những lời mắng nhiếc chanh chua, những tiếng cười khẩy lạnh lùng, những lời cầu xin khốn khổ, những tiếng chế ngạo, diễu cợt, tất cả đan vào thành một mảnh, khiến vẻ mặt y dần dần méo mó lại.
Nguyệt, thực xin lỗi, là ta vô dụng ——
Ý thức chậm rãi viễn li, một mảnh yên tĩnh vô tận bao trụ lấy y, tựa như tất cả đều rơi vào khoảng không trống trải, chỉ còn lại có một khối thể xác vô dụng. Trước khi mất đi cảm giác cuối cùng, bất chợt y nghe được, trên nền tuyết, có tiếng bước chân đi tới, rất nhẹ.
“Ai nha, tiểu thư, nơi này có người!” Một thanh âm thanh thúy, uyển chuyển vang lên.
Sau khắc đó, hắc ám đã hoàn toàn bao phủ lấy y. Vô thanh vô thức, y rơi vào khung cảnh hư vô, mờ mịt.