Ai có thể nghĩ tới một người không bao giờ có chủ kiến như Phồn Hoa cũng
sẽ có lúc quyết tuyệt không chút lưu tình, không phải đã hứa sẽ giúp anh rồi sao, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho thật tốt, ngay đến di động cũng tắt luôn. Lại nhìn về phía Diêu Lam đang ngỡ ngàng ngồi
đối diện anh, không khỏi cười lạnh trong lòng, có phải nên cảm ơn Phồn
Hoa hay không, cảm ơn cô cố ý tạo cơ hội cho hai người?!
"Rốt
cuộc là anh đã làm gì với Phồn Hoa? Cô ấy không giống loại người lỡ hẹn
mà không nói tiếng nào. A...." Nói được một nửa, Diêu Lam đặt cốc nước
trong tay xuống, bỗng nhiên không khống chế được, hét lớn. Cảm giác được ánh mắt tò mò của những người xung quanh trong nhà hàng, cô mới dí dỏm
lè lưỡi, bớt phóng túng lại: "Chắc sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn
đấy chứ?"
"Tốt nhất là thế." Bốn chữ không chút liên quan từ
trong miệng Kiều Cẩm bay ra, mang theo thái độ bàng quang. Ngón tay thon dài đặt lên lưng dao, hờ hững cắt bít tết, chậm rãi đưa vào miệng.
Có lẽ do thấy được động tắc cắn nuốt bít tết đầy căm phẫn của anh, Diêu
Lam ngồi bên cạnh thức thời im miệng, đánh giá anh một lát, cảm thấy
phải đặt sự an toàn của Phồn Hoa lên trên mọi thứ, hùng dũng chất vấn:
"Tạm thời cho em chuyển đề tài một chút, không phải là anh đã ăn sạch cô ấy, rồi không chịu trách nhiệm đấy chứ?"
"Nắm tay cũng cần chịu
trách nhiệm sao?" Anh nhíu mày hỏi lại, vẫn cái vẻ không liên quan đến
tôi như trước. Cô ta cũng đã rộng lượng đến vậy, anh còn phải để ý làm
gì.
"Anh anh anh anh anh! Sao anh lại nắm tay cô ấy!" Diêu Lam lại luống cuống thêm lần nữa, kích động đến mức nói năng lộn xộn.
"Khẩn trương cái gì? Sẽ mang thai sao?" Xì, không phải chỉ là nắm tay thôi
sao? Tốt xấu gì cô ta cũng đã là người trưởng thành, nếu không thích thì có thể từ chối, nhưng rõ ràng là cô thuận theo, thậm chí còn cảm thấy
rất hợp lẽ!
"Ừm, cũng đúng, sẽ không mang thai. Không đúng, Phồn
Hoa cũng không phải là chưa từng nắm tay đàn ông, sao lại trốn tránh anh chứ, nghiêm trọng nhất chính là cô ấy còn trốn cả em!"
"Đinh."
Tiếng dao chạm vào bàn ăn vang lên, trong trẻo nhưng không dễ nghe, ít nhất
thì, ngay lúc này đây, Diêu Lam cảm thấy đó là tín hiệu của nguy hiểm.
"Ai nắm tay cô ấy? Cái tên Hứa Tố lần trước sao?" Anh rất kinh ngạc sao mình lại có thể nhớ rõ tên của kẻ cặn bã kia đến vậy.
"Đúng đó, dù gì hắn cũng là mối tình đầu của Phồn Hoa mà....." Lúc nói đến ba chữ "mối tình đầu" này, Diêu Lam đột nhiên ngừng lại, khẩn trương ngước mắt nhìn Kiều Cẩm, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Em muốn nói cái
gì?" Liếc mắt một cái đã đoán được cô có chuyện muốn nói, Kiều Cẩm dựa
lưng vào ghế, ung dung nắm hai tay lại, ánh mắt đang cười dừng lại trên
người Diêu Lam, ý muốn động viên cô cứ nói thẳng ra, anh không hề thích
cảm giác bị nhử này chút nào.
Nhưng nếu cái cô muốn nói là mối
tình đầu, nụ hôn đầu, thậm chí cả đêm đầu tiên của Phồn Hoa đều cho tên
cặn bã kia, anh không dám cam đoan mình sẽ không lật bàn, triển khai
khuynh hướng bạo lực.
Diêu Lam cắn môi, nói quanh co một lát, mới dè dặt, ngập ngừng lên tiếng: "Quách Đan đã trở lại."
"... ..." Thì sao?
Anh rất muốn xem như không có việc gì mà nói ra những từ này, đáng tiếc, cổ họng lại như tê cứng. Khóe môi ngày càng mím chặt khảm trên khuôn mặt
đang dần trắng bệch, cái gọi là lòng tự trọng của đàn ông đang không
ngừng kêu gào, khiến anh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, không muốn người khác
dễ dàng phát hiện ra nỗi bi thương trong mắt.
Quách Đan, cái tên
này vẫn mang theo uy lực không thể khinh thường, khiến đáy lòng anh hỗn
loạn. Anh từng cho rằng mình đã không còn để ý, đã quên, nhưng xem ra
anh đã xem nhẹ uy lực của mối tình đầu kia.
"Aiz, quả nhiên anh
vẫn chưa quên được cô ta. Cô ta đã chia tay với người đàn ông kia, anh
lại có cơ hội rồi. Nhưng mà nói thật, anh đừng trách em nói lời thật khó nghe, rốt cuộc là Quách Đan có gì tốt chứ? Đáng để anh hạ thấp bản thân một lần nữa, tha thứ cho sự phản bội của cô ta một lần nữa sao?" Diêu
Lam nghiêng đầu, ra vẻ bênh vực kẻ yếu hừ một tiếng.
Cái gì gọi
là tri kỷ? Chính là trong khi mọi người đều cho rằng anh bất cần đời,
cũng không xem phụ nữ ra gì, thì cô lại biết, là do Kiều Cẩm sợ bị
thương, không dám yêu. Cho nên đứng ở góc độ của cô, thực sự rất khó có
được cảm tình đối với cô gái tên Quách Đan kia.
"Anh có nói là
lần này sẽ tha thứ cho cô ta sao?" Thật vất vả, Kiều Cẩm mới bình tĩnh
lại, mắt lạnh giọng cũng lạnh, khiến cho người ta không thể đoán được
anh đang nghĩ cái gì.
"Thôi đi, cũng không phải mới ngày đầu em
quen biết anh. Lần nào anh cũng nói là không tha thứ cho cô ta, kết quả
thì sao? Hứ, chỉ cần cô ta khóc lóc cầu xin, anh lại mềm lòng như cũ. Là đời trước anh mắc nợ cô ta hay sao?"
Kiều Cẩm trầm mặc lần nữa,
không thể phản bác, bởi vì sự thật đúng là như thế. Anh có thể tuyệt
tình với phụ nữ, cái kỹ xảo một khóc hai nháo ba thắt cổ kia, cho dù là
ai diễn thì cũng không có hiệu quả, chỉ riêng Quách Đan là ngoại lệ. Có
đôi khi anh thật sự không rõ là do mình cực kỳ yêu Quách Đan, hay do
không nỡ nhìn những thứ khiến mình trả giá trở thành hư ảo?
Đầu
óc trở nên hỗn loạn, anh không có tâm trạng đế nói tiếp, chỉ muốn mau
chóng kết thúc bữa tối hoang đường này, không muốn gặp ai, yên tĩnh một
mình.
Ngước mắt, vừa định mở miệng, bỗng nhiên một bóng dáng mơ hồ rơi vào tầm mắt khiến anh chấn động.
Anh quay đầu lại, tầm mắt quét qua con phố đối diện, xác định bản thân không nhìn lầm, đúng là Nhan Phồn Hoa!
Đó là một cảm giác rất kỳ quái, thấy cô ngơ ngác đứng ở đằng xa, xoa xoa
hai bàn tay để sưởi ấm, anh lại cảm thấy ấm áp trong lòng. Ý định "không muốn gặp ai" lúc trước bị gạt bỏ, Kiều Cẩm như bị ma xui quỷ khiến đứng phắt dậy, sải chân, đi về phía cổng nhà hàng.
Anh không muốn yên tĩnh một mình, muốn ăn cơm chiên trứng do cô làm, muốn nghe cô cằn nhằn anh không biết bảo vệ dạ dày của mình, muốn nắm lấy đôi tay ướt đầy mô
hôi do căng thẳng kia....
"Này, anh đi đâu thế?! Không phải lại để em thanh toán nữa đấy chứ! Kiều Cẩm! Anh không phải là đàn ông, này!"
Diêu Lam không ngừng hét lớn, nhưng lại không lọt được vào lỗ tai của anh,
anh chỉ cố gắng đẩy cửa nhà hàng, mặc kệ những chiếc xe đang không ngừng lao tới trước mặt, không chờ được đến lúc đèn xanh, ý nghĩ duy nhất
trong đầu chính là muốn chất vấn cô gái cổ mộ kia xem đến cùng là có ý
gì? Muốn nhanh chóng đẩy anh ra xa như thế sao?
Đến khi anh đến
được con phố đối diện, hết thảy đều giống như một màn ảo giác nực cười.
Không có, chỉ có một đám người xa lạ, anh đứng ngơ ra ở đầu đường nhìn
người đến người đi, hoài nghi không biết mình có bị điên rồi hay không,
chi là khuôn mặt của một người qua đường, sao anh có thể nhận ra giữa
đám người chỉ bằng một cái liếc mắt được chứ?
Là nhìn lầm? Hay do mình đã bắt đầu nhớ đến cô?
Cắn chặt đôi môi đang dần trắng bệch, cô lại hoàn toàn không biết, cho rằng mình còn chưa đến mức chìm đắm quá sâu, có thể thoải mái tạo cơ hội cho Kiều Cẩm và Diêu Lam gặp nhau. Nhưng vẫn không nhịn được mà đến nhìn
lén, không nhịn được đau đớn khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Hai
người bọn họ thật sự rất xứng, sự xứng đôi này càng ngày càng khiến cô
cảm thấy mình chỉ giống như một cái bóng đèn thật lớn, cho dù đã đứng ở
nơi bọn họ không nhìn thấy, thì vẫn chướng mắt như vậy. Cô có lý trí,
biết rằng nếu không sáng suốt, sẽ hoàn toàn sa vào thế giới chứa đầy
Kiều Cẩm, không lúc nào là không chuyển động chung quanh anh.
Phồn Hoa không có cách nào khiến cho bản thân vui vẻ chịu đựng, mùi vị yêu
đơn phương đã đủ khó chịu, giống như đang diễn một vở kịch câm, một khi
mở miệng thì tất cả mọi người trên đài đều sẽ xấu hổ, bất cứ lúc nào
cũng có thể tiến triển thành cái kết bi kịch. Huống chi cái cô phải làm
còn xa hơn cả như thế, còn phải buộc bản thân hóa thân thành một vai
diễn vĩ đại, tận tâm tận lực tạo ra hạnh phúc cho anh....
Cô
không làm được, tâm lý ích kỷ của cô gái nhỏ không ngừng dằn xéo, xem
như đây là lần cuối cùng cô giúp anh. Anh có sức hấp dẫn như vậy, có lẽ
qua đêm nay có thể thuận lợi bắt Diêu Lam làm tù binh, sau này cũng
không còn chuyện của cô nữa.
Nghĩ một hồi, Phồn Hoa cười khổ, xoay người, để mặc bản thân biến mất trong màn đêm.
Cô không quay đầu lại, không nhìn thấy bóng dáng kia vì cô mà băng giữa
dòng xe, cũng không nhìn thấy vẻ mặt mất mát khi không tìm thấy cô của
Kiều Cẩm.