Phồn Chi

Chương 27

Mặc dù Vương Tranh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe J rõ ràng đòi chia tay như thế lại thấy kinh ngạc không thôi. Trong ấn tượng của cậu, J là một người dịu dàng và hiền lành. Anh không giống Tạ Xuân Sinh. Tạ Xuân Sinh lúc ban đầu bị ngược đãi hoàn toàn không biết phản kháng, ngoại trừ yếu tố tâm lý đầy bí ẩn, thì cũng do cậu ta lớn lên trong một hoàn cảnh bình thường bất ngờ gặp phải chuyện bạo lực nên không biết phải đối phó thế nào. Còn J thì hoàn toàn khác hẳn. Cho tới bây giờ, anh luôn tìm cách giãy giụa và thoát khỏi nghịch cảnh. Cuộc sống khó khăn khiến anh hiểu rằng, nếu có người tốt với mình thì mình phải biết giữ gìn và quý trọng. Giám đốc Hách có tướng mạo đẹp đẽ, sự nghiệp thành công, tuổi đời còn rất trẻ. Tính ra, với những người trong giới, anh ta là người có điều kiện tương đối hoàn hảo. Hơn nữa lại còn xuất hiện vào lúc J khó khăn nhất mà ra tay giúp đỡ. Chẳng cần nghĩ cũng biết, miễn là anh ta có gì yêu cầu thì J sẽ tuyệt đối không cự tuyệt.

Nhưng bây giờ, J lại đơn phương đưa ra ý muốn chia tay. Rốt cuộc, chuyện kinh khủng gì đã xảy ra để J có thể mạnh mẽ và kiên cường đưa ra quyết định như thế?

Trong khi Vương Tranh còn chưa tìm ra lời giải thì phía bên này, giám đốc Hách đã lồng lộn lên, xông tới, một tay túm lấy cổ áo của J, một tay vo lại thành nắm đấm tính sẽ giáng vào mặt J. Từ Văn Diệu rủa một câu gì đó không nghe rõ, nhưng giây sau, anh liền xấn đến giữ chặt nắm đấm của giám đốc Hách, cất tiếng mắng: “Mẹ kiếp, có gì thì bình tĩnh nói chuyện, đàn ông đâu cần phải động tay động chân?”.

Mặt mày giám đốc Hách âm trầm bất định, trừng mắt nhìn J đầy nguy hiểm, như thể sẽ xông lên nuốt chửng đối phương: “Được, nói thì nói đi! Có gì muốn cứ nói đi! Anh nói xem, anh dựa vào cớ gì lại đòi chia tay tôi? Anh ăn của tôi, ở của tôi. Mẹ nó chứ, từ đầu đến chân có gì là không xài tiền của tôi? Bây giờ muốn chia tay à? Lợi dụng xong rồi tính phủi tay? Muốn chia tay hả, đừng có mơ!”.

Đoạn lại hất Từ Văn Diệu ra, quát gầm lên: “Họ Từ kia, chuyện này can gì tới anh hả? Tôi nói cho biết, đây là việc riêng giữa Trương Quý Sinh và tôi, không tới phiên người ngoài như anh xen vào, anh dựa vào cái gì mà đứng đó chỉ huy hả! Cả cậu nữa Vương Tranh! Cậu đừng tưởng chỉ mình Trương Quý Sinh là oan khuất, tôi thì sao? Hai người hỏi anh ta xem, tôi đối xử với anh ta thế nào? Trương Quý Sinh, anh có lương tâm thì thành thật nói xem, tôi đối với anh có tốt hay không?”.

Mắt Trương Quý Sinh đỏ lên, thần sắc đầy vẻ thống khổ, ra sức giãy khỏi tay giám đốc Hách, bi thương nói: “Phải, cậu đối với tôi rất tốt! Lúc tôi thiếu nợ nặng lãi, tính tự sát, chính cậu đã cứu tôi. Ân tình đó, tôi xin ghi nhớ, hơn nữa không phải không muốn trả. Thế nhưng cậu lại…”.

“Tôi làm sao? Mẹ kiếp, tôi thế nào hả? Chuyện năm mươi vạn lẽ nào là tôi nói sai? Khi không anh lại nhận số tiền đó làm gì? Hả? Trước mặt người tình cũ, anh hãy nói cho rõ ràng đi, mẹ kiếp, thật sự là trong lòng anh không có ý đồ chứ?”.

J khẽ nhắm mắt, khóe miệng run run, bao lời muốn nói lại hóa thành tiếng thở dài. Sau một lúc im lặng, anh mới chán nản nói: “Bỏ đi, cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ. Nếu cho rằng tôi ti tiện thì để không phải làm bẩn mắt cậu, chúng ta nên đường ai nấy đi”.

Giám đốc Hách sững sờ, trong mắt toát ra vẻ bất lực.

“Cứ vậy đi. Chìa khóa nhà cậu tôi để trên bàn trà, chắc cậu cũng đã thấy. Quần áo giày dép tôi mặc, giống như lời cậu nói, đều là do cậu mua, nên tôi sẽ chẳng có quyền gì lấy đi. Còn quán bar…”. J quay đầu liếc nhìn cửa tiệm sau lưng, buồn bã nói. “Nói thế nào thì đó cũng là cậu bỏ tiền ra mở, tôi vốn dĩ không có quyền hành gì, mọi thứ đến từ đâu thì nên về lại đó thôi”.

Anh nói xong, không để ý tới giám đốc Hách nữa, xoay người móc tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra đưa cho Vương Tranh: “Thầy Vương, hôm qua tôi gọi điện tìm cậu là tính trả tiền cho cậu. Thật lòng tôi rất cảm kích ơn cậu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không thể nhận tiền. Mọi chuyện không phải như cậu Hách đã nói. Cả đời này tuy tôi đã chịu rất nhiều oan ức cùng đau khổ, nhưng nếu nhận số tiền này thì tôi còn tư cách gì nhìn người nữa? Mong cậu nghĩ tình tôi mà nhận lại”.

Lời lẽ đã tha thiết tới mức này, Vương Tranh không thể không nhận, nhưng ngực vẫn thấy khó chịu, không kìm được cất tiếng hỏi: “Trả tôi rồi anh còn tiền trang trải không?”.

“Còn chứ”. Trương Quý Sinh ngẩng đầu nói. “Tôi lấy hết tiền lương làm ở nhà hàng rồi, tuy không nhiều nhưng đủ để sống. Nếu thiếu thì tôi cũng có chân có tay mà, sẽ không để mình chết đói”.

Nhìn J như vậy, ngay cả Từ Văn Diệu cũng không nhịn được mà xen vào: “Không thì tôi tìm công việc mới cho anh. Hãy yên tâm, việc lần này rất phù hợp với anh…”.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Lời nói chưa dứt đã bị J xen ngang cự tuyệt. “Không cần đâu. Tôi đã gây quá nhiều phiền phức cho hai người rồi. Hơn nữa, nếu có thể, tôi không muốn có quan hệ gì với cả hai. Xin lỗi thầy Vương, tôi thật sự không biết ăn nói lắm mong cậu không để bụng. Tôi rất có hảo cảm với cậu, với cả Văn Diệu, thậm chí còn mong có ngày chúng ta xem nhau như bạn bè. Nhưng bây giờ vẫn không phải lúc”. Anh ngừng lại, sắp xếp câu chữ, rồi vụng về giải thích: “Tôi đã lớn tuổi như thế này rồi, không làm được bất cứ việc gì, bản thân cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả cuộc đời cứ không tiến bộ rồi vô phương giải quyết được chuyện của mình, tôi thật… thật rất xấu hổ…”.

“Anh đừng nghĩ vậy!”. Vương Tranh cắt ngang nói.

“Nếu không nghĩ vậy thì phải nghĩ thế nào đây?”. Trương Quý Sinh ảm đạm cười, nói: “Tôi đi đây, sau này khi nào rảnh sẽ liên lạc với cậu”.

“Anh đi đâu?”. Vương Tranh hỏi.

“Chắc là về quê, thành phố bên đó nhỏ, mở một hàng quán buôn bán gì đó cũng dễ dàng hơn”. Trương Quý Sinh gật đầu chào mọi người. “Nếu có dịp sẽ gặp lại”.

“Đợi đã!”. Giám đốc Hách lúc này như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, cuống cuồng chạy tới nắm lấy tay Trương Quý Sinh, nhưng anh đã nghiêng người né tránh. Trương Quý Sinh bình tĩnh nhìn đối phương nói rất nhẹ: “Xin lỗi, tôi thật sự không muốn có dây dưa gì với cậu nữa!”.

“Đừng như vậy, không phải, xin anh hãy ở lại!”. Giám đốc Hách đến lúc này mới thực sự hoảng loạn, run rẩy nói: “Tôi, tôi sẽ không trách cứ gì anh nữa. Không, sau này tôi không bao giờ nghi ngờ gì anh nữa, tôi…”.

“Cậu không cần tôi ở lại như cậu đã tưởng đâu!”. Trương Quý Sinh lắc đầu, giọng nói cố gắng dịu dàng hết sức, nói: “Chẳng qua bây giờ cậu chưa kịp thích nghi với việc mất đi một kẻ cậu luôn coi thường và tùy tiện trách mắng mà thôi”.

“Tôi chưa từng coi thường anh…”.

Trương Quý Sinh thở một hơi, gương mặt đầy sự mỏi mệt, mềm giọng nói: “Bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Số tiền nợ mà cậu đã trả giúp tôi, sau này từ từ tôi sẽ kiếm tiền trả lại. Mong cậu nhượng tình chúng ta từng sống với nhau, tôi đã từng chăm sóc sinh hoạt cá nhân cho cậu, mà thong thả cho tôi thời gian trả nợ… Nếu cậu không thể đáp ứng cũng không sao, tôi hiểu…”.

“Trương Quý Sinh, có thật là anh quyết tâm muốn bỏ đi?”. Giám đốc Hách cắt ngang lời anh, lớn tiếng chất vấn.

Trương Quý Sinh gật đầu.

“Được, anh giỏi lắm!”. Giám đốc Hách mặt mày xanh xám, dựng ngón trỏ lên, chỉ thẳng vào mặt J, dữ tợn bật ra một câu: “Vậy thì mau mau cút khỏi đây! Đừng để tôi trông thấy anh lần nào nữa!”.

Anh ta quát tháo xong cũng không nhìn J một cái liền nổi giận xoay lưng bỏ đi.

Trương Quý Sinh nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, trong mắt chất chứa đau thương và thống khổ, thở dài một tiếng rồi gục đầu xuống. Lúc sau nhỏ nhẹ nói với hai người còn lại: “Tạm biệt, tôi đi đây!”.

“J à”. Vương Tranh gọi, bỗng thấy bất an nhưng lại không biết phải nói gì, suy nghĩ một chút thì bước tới trước mặt J: “Đưa tôi di động của anh”.

J chần chừ chốc lát, lấy điện thoại ra đưa cho Vương Tranh. Vương Tranh lưu vào máy J số điện thoại bàn, email và địa chỉ MSN của cậu, sau đó mới trả lại cho đối phương rồi căn dặn: “Đi đâu cũng phải nhắn tin báo cho tôi hay. Đừng giống như hôm nay cứ thế mà im lặng bỏ đi, nhé?”.

Khóe miệng J run run, trầm mặc, gật đầu.

“Tôi đã lưu vào máy tất cả cách thức để liên lạc với tôi. Sau này không có chuyện anh không thể tìm được tôi đâu”. Vương Tranh ngừng lại một lát. “Cố gắng giữ gìn sức khỏe, tự lo cho mình nhé”.

“Cảm ơn, tôi nhớ mà”. J khó khăn nặn ra một nụ cười, hắng giọng nói: “Không ngờ trong thành phố này còn có người để tôi nói lời từ biệt”.

“Ừ, vẫn còn có người để cho anh thăm hỏi mà”. Vương Tranh đáp.

“Cậu, cậu và Văn Diệu cũng phải hạnh phúc nhé”. J ngẩng đầu nhìn Từ Văn Diệu, lần đầu tiên không tỏ ra rụt rè và lo lắng nữa, gật đầu chào: “Bảo trọng, Văn Diệu!”.

Trong nháy mắt, khi J nói lời giã biệt đó, Từ Văn Diệu phát hiện có thứ gì đó đã biến mất rồi. Cậu thiếu niên mười tám và người tình lớn tuổi hơn, lưỡi dao nhuốm máu cùng những tình cảm mãnh liệt thời thanh xuân nông nổi đã lặng lẽ tan biến thành khói sương. Anh khẽ rủ mắt xuống, tính nói gì đó nhưng mọi lời lẽ đều ứ nghẹn lại trong cuống họng. Bỗng nhiên anh nhận ra, người đàn ông trước mặt đã không còn là người luôn dịu dàng dung thứ mọi lỗi lầm của anh, cũng chẳng phải kẻ khiến anh mỗi khi nghĩ tới lại thấy hổ thẹn không thôi. J bây giờ là một J mà anh không biết, có một cuộc đời và số phận anh chẳng rõ. Giữa hai người trong lúc đó đã cách nhau hơn mười năm. Một quãng thời gian dài đằng đẵng, và đủ làm thay đổi hết thảy.

Tạm biệt!

Từ Văn Diệu lặng lẽ nói với J, đồng thời cũng đang gửi lời chào với cậu thiếu niên mười tám tuổi yếu đuối kia, tới thời tuổi trẻ ác liệt và hoa mỹ trong ký ức.

Tạm biệt!

J mỉm cười, vẫy tay chào hai người, sau đó thì quay đầu liếc nhìn theo hướng giám đốc Hách giận dỗi bỏ đi, rồi xoay lưng đi theo hướng ngược lại. Càng đi càng xa.

“Một người phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể tỏ ra bình tĩnh như thế khi giông tố đến? Liệu anh ấy có sống tốt được không?”. Vương Tranh khẽ hỏi.

“Chẳng phải em đã bảo, người ta chỉ cần có quyết tâm thay đổi thì cuộc đời chắc chắn sẽ tốt đẹp thôi hay sao”. Từ Văn Diệu choàng tay qua vai cậu, ôm cậu vào lòng. “Khuya rồi, chúng ta về nhà thôi…”.

“Về cái gì mà về, anh còn chưa chịu nói sự thật với em đấy!”. Vương Tranh chất vấn. “Là anh đã từ chối cuộc gọi từ J rồi xóa nhật ký điện thoại phải không?”.

Từ Văn Diệu ấp úng đáp: “Gì hả, anh đâu biết…”.

“Trong nhà chỉ hai người chúng ta, dì Trâu chẳng đời nào đụng vào đồ đạc của em”. Vương Tranh hơi tức giận nói: “Anh không thấy làm vậy là thiếu tôn trọng em hay sao hả?”.

Từ Văn Diệu chẳng biết phải trả lời thế nào. Tuy anh không cho rằng chuyện mình làm là xấu, nhưng có một số việc, làm là một lẽ, còn giải thích lại là lẽ khác, nhất là khi do chính người mình yêu vạch trần, khiến anh phút chốc bỗng dưng chẳng biện minh được gì.

Vương Tranh thấy anh như vậy, vốn dĩ cậu chỉ cảm thấy hơi khó chịu mà thôi, nhưng lúc này thì cậu thật sự tức giận. Việc vừa xảy ra may mà J không sao nếu lỡ J gặp chuyện gì không may, cậu phải làm sao đây? Nếu J gọi tới chẳng phải muốn trả năm mươi vạn mà cần giúp đỡ thì thế nào? Càng nghĩ lại càng thấy sợ. Hơn nữa, từ trước tới nay cậu rất tôn trọng quyền riêng tư của mỗi người, dù có thân mật đến mấy đi nữa cũng không có nghĩa đối phương có quyền tùy tiện mở xem thư từ và tin nhắn của người kia. Vương Tranh nghĩ tới đây, nhịn không đặng mà chất vấn: “Nếu đó là cuộc gọi thông thường thì không sao, nhưng đây là J gọi cho em. Với tính cách của anh ấy thì nhất định phải là chuyện gấp gáp lắm. Anh có từng nghĩ tới, anh ấy không phải tìm em để trả lại tiền mà vì có điều nghĩ quẩn rồi tính làm chuyện điên rồ không? Phải chăng chỉ khi là việc không thể cứu vãn anh mới thấy hối hận?”.

Từ Văn Diệu mặt mày ỉu xìu, miễn cưỡng đáp: “Chẳng phải anh ta cũng không xảy ra chuyện gì sao? Với lại, người như J nếu có tính tự tử cũng không dứt khoát đâu…”.

“Anh nói gì hả?”. Vương Tranh cắt lời giận dữ quát lên: “Tốt xấu gì anh ấy cũng là người yêu cũ của anh mà. Chuyện tới nông nỗi này mà anh một chút cũng không thấy đồng cảm gì? Một chút lòng thương xót cơ bản cũng không có?”.

“Mẹ kiếp, anh mà không thương cảm anh ta à? Nếu anh thật sự phớt lờ anh ta thì bọn mình sẽ chẳng đứng đây cãi nhau đâu!”. Từ Văn Diệu chán nản xoay mặt, nhíu mày lại, nghĩ ngợi rồi thở dài nói: “Được rồi. Chúng ta đừng vì người ngoài mà bất hòa nữa được không? Tự tiện từ chối điện thoại của em là anh quá đáng, nhưng em đâu cần vì một người xa lạ mà trách cứ anh nặng nề như thế?”.

Vương Tranh đỏ mặt nói: “Anh quên nhanh thế sao? Nhiều năm về trước, anh ấy không phải ai xa lạ gì với anh!”.

Từ Văn Diệu rống lên: “Được rồi, được rồi! Chuyện đã qua lâu như thế em còn bận tâm làm gì? Nếu em để bụng thì cứ nói thẳng, cần gì phải quanh co mượn cớ người khác làm khổ anh!”.

“Anh, anh càng lúc càng nói quàng. Bây giờ là anh tự tiện xóa nhật ký điện thoại, không tôn trọng quyền cá nhân của em. Anh đã không hề lo lắng tới tình hình an nguy của một người bạn cũ như J. Văn Diệu, sao anh không thành thật tự hỏi lòng, lý do vì sao anh lại không muốn em nghe điện thoại J gọi?”. Vương Tranh lạnh lùng và kiên quyết nói. “Rồi sau đó anh trả lời cho em biết, anh lấy quyền gì để quyết định chuyện em nghe hay không điện thoại của J!”.

Từ Văn Diệu bị Vương Tranh chọc cho nghẹn lời, chỉ muốn đấm một cú lên tường để hả giận nhưng sau cũng lại chỉ siết chặt tay, đè nén cơn giận. Đúng thế, lý do thật sự là gì? Bởi vì hoàn toàn không muốn nhớ lại những sai lầm ngu muội thời trẻ nên mới cực lực tránh đối mặt với tình nhân cũ? Hay tất cả chỉ vì những nguyên nhân sâu xa và chồng chéo lên nhau mà J vô tình lại là người đại diện, chứng minh cho sự tồn tại của những vết thương lở loét dưới thịt da năm xưa. Sau bao nhiêu năm trôi qua, anh đã vì tội lỗi trước đây mà đánh mất khả năng yêu thương, liên tục thay đổi bạn tình, giả vờ sắm vai một kẻ chẳng phải là mình. Cực khổ lắm mới có thể tạo dựng lên mọi thứ, có cảm giác mọi thứ đã qua đi, vậy nên làm sao có thể để những điều hạnh phúc và ấm áp của hiện tại kết nối với mùa đông lạnh lẽo buốt giá của quá khứ cơ chứ?

Anh cắn chặt môi, tha thiết nhìn Vương Tranh. Một người đàn ông đẹp đẽ, thậm chí có nổi giận cũng vẫn đẹp, lúc nào cũng yêu ghét rạch ròi khiến anh thấy buồn cười và cảm động. Nhưng chính vì cậu đã từng trải qua những bất công cùng bất hạnh nên mới dễ dàng thương cảm cho phần số của người khác. Thốt nhiên anh nhận ra, hẳn là J đã chạm được vào nỗi lòng của Vương Tranh, khiến cậu bàng quan nhìn niềm đau thương cùng hân hoan của người khác, nhưng cái lĩnh hội được lại chính là cuộc đời của bản thân mình. Từ Văn Diệu thở hắt ra một hơi dài, dang rộng hai tay, lặng lẽ ôm chầm lấy người yêu vẫn còn đang rất tức giận của anh. Không để ý tới sự giãy giụa của cậu, chỉ cố gắng ghì siết cậu thật chặt vào lòng, luôn miệng thì thào: “Anh sai rồi! Anh sẽ không bao giờ làm thế nữa! Đừng giận anh! Anh sai rồi!”.

Vương Tranh vẫn còn rất tức giận, nên không chịu mà ra sức giãy khỏi kìm kẹp của anh, chân vừa giơ lên cũng bị anh dễ dàng dùng hai chân mình khóa lại. Cậu giãy mãi không ra, bèn quát lên: “Bỏ ra mau! Đừng tưởng làm vậy mà em sẽ tha thứ cho anh! Buông em ra!”.

“Đừng đẩy anh ra nữa! Anh đã biết sai rồi mà, cục cưng! Đừng giận cũng đừng kích động! Bác sĩ nói em không thể kích động, quên rồi hả? Ngoan, hít sâu vào, không nổi nóng nữa! Em nói sao thì anh nghe vậy! Tất cả đều là lỗi của anh hết, chịu chưa?”.

Vương Tranh lườm anh: “Anh lại nói cho có để gạt em!”.

“Không đâu!”. Từ Văn Diệu cam đoan. “Anh thề là anh đã rất hối hận vì những gì mình đã làm. Về nhà anh sẽ viết kiểm điểm, được không?”.

“Thôi được rồi! Không cần anh viết kiểm điểm đâu!”. Vương Tranh tức giận hừ một tiếng: “Anh dám viết nhưng em không dám nhận đâu!”.

“Ha ha, có gì lại không dám, tất cả con người anh đều là của em hết, chỉ mỗi chuyện anh cúi đầu nhận lỗi với em thì tính là gì?”.

“Đừng có mà giở trò! Cái tay để ở đâu thế á”. Vương Tranh đỏ mặt, bị anh sờ nắn nhũn hết cả chân, oán hận mắng: “Từ Văn Diệu, chuyện không đơn giản thế đâu, anh đừng tưởng là qua mặt được em…”.

“Anh làm sai nên phải chịu phạt!”. Từ Văn Diệu hôn cậu, thấp giọng nỉ non: “Có muốn phạt anh tối nay hầu hạ em chu đáo không?”.

Vương Tranh lạnh lùng hừ một tiếng: “Tay anh còn dám mò xuống thêm một tấc nữa thì đêm nay cuốn gói ra hầu hạ cái sofa!”.

Từ Văn Diệu ngửa đầu, mỉm cười, sau đó buông lỏng tay ra, đáp: “Được rồi, không sờ lung tung nữa, cái gì cũng nghe theo em!”. Đoạn lại thở dài: “Nhưng mà cục cưng à, hôm nay anh bận rộn cả ngày, cơm chưa kịp ăn, vừa về nhà thì gặp phải chuyện rắc rối này. Chẳng biết em thấy sao nhưng anh mệt sắp chết rồi này! Hay là chúng ta về nhà nghỉ ngơi đã, còn việc phê bình và tự phê bình ngày mai lại tính nhé!”.

Bấy giờ Vương Tranh mới nhớ ra, Từ Văn Diệu hôm nay tăng ca, nhác thấy mắt anh toàn tơ máu lại mềm lòng đứt ruột, có là chuyện hệ trọng gì cũng bị cậu dẹp qua một bên, phải nghỉ ngơi lại sức mới tính tiếp được chứ. Vì vậy cậu liền gật đầu mà rằng: “Về thôi!”.

“Phải vậy chứ!”. Từ Văn Diệu vui sướng ôm lấy bả vai cậu, vừa đi vừa hỏi: “Món khuya là mì sườn heo hả em?”.

“Chưa giải thích rõ ràng mọi sự mà dám mơ tưởng tới bữa khuya?”.

Tuy Vương Tranh mạnh miệng là vậy nhưng khi về nhà thì liền tức tốc vào bếp nấu mì cho Từ Văn Diệu, nhìn anh ăn bát mì nóng hôi hổi xong mới chịu đi đánh răng rửa mặt đi ngủ. Hôm nay hai người cùng trải qua một đêm vô cùng kích động, nên khi đã lên giường rồi lại không chợp mắt được. Vương Tranh mắt mở trao tráo mà nói: “Anh, bỗng nhiên em đã hiểu tâm tình của J rồi”.

“Sao cơ?”.

“Thì chuyện tại sao anh ấy lại muốn rời xa giám đốc Hách đó”. Vương Tranh thở dài. “Tám phần mười là anh ấy đã thích cái tên ngốc[1] cứng đầu kia rồi”.

[1] Nguyên tác 二百五: nhị bách ngũ (250) có nghĩa là đồ ngốc hoặc đồ khờ. Cách gọi đó có nhiều cách giải thích: có xuất xứ từ cố sự thời Chiến Quốc, có xuất xứ từ truyền thuyết dân gian, lại có lai lịch từ trò chơi điện tử Street Fighter, rồi chơi bài, trong văn học, ca kịch cũng có những giai thoại…

“Không thể nào!”. Từ Văn Diệu chau mày. “J từng này tuổi, có loại người nào là anh ta chưa gặp. Tên Hách đó chỉ là một gã nhóc xấu xa chuyên dùng lời lẽ làm tổn thương người khác. Nói trắng ra thì chẳng ai chịu nổi!”.

Vương Tranh im lặng một lúc mới nói: “Anh không hiểu J đâu. Anh ấy có thể chịu đựng hay không thể chịu đựng được cũng không sao cả, nhiều năm như vậy chưa từng có chuyện gì tốt thì không chịu được cũng có sao? Anh đừng quên, ngày xưa anh còn khó hầu hạ hơn giám đốc Hách bây giờ nhiều, song đến cùng chẳng phải là J vẫn chịu đựng đấy ư?”.

“Sao có gì cũng đổ hết lên đầu anh vậy?”. Từ Văn Diệu bất mãn nói. “Vậy sao bây giờ anh ta không chịu đựng tiếp đi? Chẳng phải cố chịu rồi sẽ được sống cùng người mình thích đó ư?”.

“Có mấy ai trên đời chỉ vì chút ít vuốt ve an ủi mà nhẫn nhịn cả đời được? Với hai người yêu nhau mà nói, việc khó chấp nhận nhất chính là mình bị người kia coi thường. Anh…”. Vương Tranh quay đầu lại, ánh mắt lóe sáng nhìn Từ Văn Diệu, hỏi: “Anh cũng coi thường J phải không? Chính vì vậy mà anh không muốn em tiếp xúc nhiều với anh ấy?”.

Chuyện đã rõ ràng thế này, Từ Văn Diệu cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài, vươn cánh tay vuốt tóc Vương Tranh, ôn nhu nói: “Anh tuyệt đối không bao giờ khinh khi gì J cả”.

“Thật không?”.

“Thật!”. Từ Văn Diệu suy tư một lúc mới nói tiếp: “Quả thật anh không mong hai người qua lại với nhau, nhưng không phải vì J, vấn đề là ở anh”.

“Vì sao?”.

“Bởi vì, J, với anh, là một người mà anh cần phải tạm biệt”. Từ Văn Diệu dịu dàng hôn lên trán Vương Tranh, vừa hôn vừa nói: “Anh ta mang trong mình tất cả những hồi ức mà anh không muốn nhìn thấy và nhớ tới”.

“Nghĩa là sao?”.

“Nghĩa là, anh ta từng chứng kiến đoạn thời gian tàn khốc và xấu xa nhất của anh”. Từ Văn Diệu lại khẽ hôn lên chóp mũi người yêu, sau đó hôn lên môi, nhẹ nhàng từng chút từng chút một, nhỏ nhẹ nói: “J là nhân chứng còn anh là tội phạm. Tội phạm thì không thích chạm mặt nhân chứng”.

Vương Tranh khó hiểu nhíu mày, vừa định hỏi tiếp lại bị đôi môi quyến rũ của Từ Văn Diệu cướp lấy thần trí, rồi mơ mơ màng màng bị anh cởi quần áo ngủ ra, hầu hạ tận tình từ đầu tới chân.

Đêm nay hai người làm vô cùng kịch liệt và triền miên. Chính vì vậy, khi Vương Tranh đã ngủ say lại mơ hồ trông thấy những ảo cảnh mông lung đầy hư thực nhưng không cách gì nắm bắt được. Trong giấc mơ có một cảnh rõ như thực, cậu thấy mình đang đứng giữa một thành phố, tận mắt nhìn những tòa nhà cao ốc chọc trời đổ sập xuống, hiệu ứng rung động mãnh liệt y như đang ở trong một bộ phim Hollywood khiến cậu chẳng nhúc nhích gì được, chỉ có thể trợn mắt nhìn mặt đất xuất hiện những khe nứt sâu kéo dài đến bàn chân cậu. Sau đó, một cú lắc mạnh khiến cậu giật mình tỉnh giấc. Lúc này lại phát hiện toàn thân mình đang được bọc trong tấm chăn và ngủ trong một cái xe đang chạy như bay về phía trước. Cậu hoảng hốt muốn bật dậy nhưng lại bị cánh tay ai đó đè xuống, đoạn lại ngước đầu lên thì thấy Từ Văn Diệu mặt mày tái nhợt nhìn cậu, ngữ điệu hết sức dịu dàng: “Tỉnh rồi à? Em đã ngủ rất say”.

“Dạ, em… sao chúng ta lại ở trong xe?”.

“Hôm nay anh nghỉ làm, và chúng ta sẽ đi đến một nơi”.

“À”. Vương Tranh có chút mơ màng: “Đi đâu?”.

“Đến nơi em sẽ biết”.

“Đi du lịch ạ?”.

“Cứ xem là vậy”. Từ Văn Diệu xoa đầu cậu, hỏi: “Em còn muốn ngủ nữa không?”.

“Không”. Vương Tranh dụi mắt, ngồi dậy, tựa đầu vào ngực anh, nói: “Em muốn đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng”.

“Đợi một lát nữa đã”. Từ Văn Diệu khẽ nhổm dậy, nói với tài xế. “Chú Hứa, khi nào tới trạm xăng trước mặt thì chú dừng xe nhé”.

“Vâng”.

Từ Văn Diệu cúi đầu giải thích với người yêu: “Ở trạm xăng có nhà vệ sinh, em rửa mặt tạm ở đó, anh có mang theo kem đánh răng và bàn chải cho em”.

Xe chạy chưa đến mười lăm phút, quả nhiên dừng lại ở một trạm xăng. Từ Văn Diệu kéo qua một túi du lịch, lấy đồ dùng cá nhân của Vương Tranh ra. Cậu đưa mắt liếc vào trong chiếc túi, thấy đủ thứ đồ, hèn gì nó mới căng phồng ra như vậy. Nhìn không giống như đi du lịch gần mà giống hai người đi đến nơi nào đó cắm trại.

“Sao anh mang nhiều đồ thế?”. Vương Tranh tò mò.

“Bởi vì chỗ đó rất xa, với lại nơi ấy khả năng trời đang lạnh, sức khỏe em không tốt. Anh mang theo là để dự trù, phòng khi cần mà không có”.

Vẻ mặt và giọng điệu của Từ Văn Diệu hết sức ôn hòa và dịu dàng, nhưng lại khiến Vương Tranh thấy khác lạ, như thể nếu anh không tiếp tục điệu bộ đó nữa thì mọi thứ sẽ được miêu tả sống động nhưng hết sức tương phản so với ngày thường. Nhưng tới sau cùng Vương Tranh vẫn không hỏi han gì nhiều. Bỗng dưng cậu nhận ra bất luận cậu muốn hỏi điều gì, nếu Từ Văn Diệu chỉ hàm hồ nói cho có lệ thì sẽ chẳng đáp án nào được phơi bày. Giống như những chiếc ô tô đang lướt vùn vụt trên đường cao tốc vậy, chúng chạy rất nhanh và chẳng ai đoán được chúng sẽ đi đâu về đâu.

Vương Tranh lặng lẽ lấy túi đựng đồ dùng cá nhân rồi vào nhà vệ sinh trạm xăng mà đánh răng rửa mặt. Bên trong cái túi nhỏ có đủ mọi thứ, cả bọt cạo râu, dao cạo râu chạy bằng pin, thậm chí có cả nước làm dịu sau khi cạo râu nữa. Cậu chậm rãi rửa mặt, sau đó lấy lược, nhìn vào gương chải tóc, tới khi mặt mày đã tươm tất và tỉnh táo mới trở ra xe.

“Em làm vệ sinh xong hết rồi chứ?”. Từ Văn Diệu hỏi.

Vương Tranh nói: “Anh, tới đây một chút”.

“Chuyện gì cơ?”. Từ Văn Diệu vừa hỏi vừa xuống xe, Vương Tranh xoay người đi về phía bồn rửa tay. Từ Văn Diệu theo bản năng đi theo cậu. Vừa vào liền thấy Vương Tranh lấy từ trong túi đựng đồ cá nhân một cái bàn chải khác, trét kem rồi đưa cho anh, sau đó mỉm cười nói: “Anh chưa đánh răng mà phải không? Vệ sinh nhanh nhanh lên nào”.

Từ Văn Diệu nhận lấy, máy móc nhét bàn chải vào miệng, đánh răng xong nhổ bọt ra, lấy nước súc miệng, làm như thế ba lần. Ngay lúc anh ngẩng đầu lên Vương Tranh nhanh chóng đưa khăn mặt cho anh, nói: “Chẳng biết nước ở đây có phải lấy từ mạch nước ngầm hay là nước suối không mà lạnh quá, rửa mặt xong thì tỉnh ngủ luôn”.

“Ừ”. Từ Văn Diệu đáp, tiếp theo lau mặt quả nhiên là lạnh thấu xương. Đoạn, anh chần chừ một lúc, cúi thấp đầu xuống, mở lấy vòi nước xịt lên mặt mấy lần, sau đó mới cầm lấy khăn lau, cả người như khoan khoái tỉnh táo hẳn ra.

Vương Tranh mỉm cười nói: “Bây giờ nhìn đẹp trai hơn rồi này!”.

Từ Văn Diệu xoa tóc cậu một trận: “Lên xe đi tiếp nhé?”.

“Vội cái gì, vẫn chưa ăn uống gì mà”. Vương Tranh nói. “Anh sẽ không quên chuẩn bị bữa sáng cho em chứ?”.

Từ Văn Diệu lắc đầu, cưng chiều đáp: “Làm sao anh dám quên chứ! Mới sáng sớm đã bảo chú Hứa mua cháo bỏ vào bình giữ nhiệt rồi. Anh lấy ra em ăn nhé?”.

“Dạ”. Vương Tranh gật đầu. “Anh cũng ăn chung với em đi, còn cả chú tài xế nữa. Bắt người ta lái xe đường trường như vậy đã cực lắm rồi, đến cả cơm mà cũng không cho ăn thì tội lỗi lắm”.

Từ Văn Diệu nắm tay kéo cậu vào xe, mở bình giữ nhiệt, lấy bộ đồ ăn dã ngoại ra, chia cháo thành hai phần, một cho tài xế, một cho Vương Tranh.

“Anh thì sao?”. Vương Tranh lo lắng.

“Anh không thích lắm, em ăn đi. Ngoan!”. Từ Văn Diệu miễn cưỡng cười một cái: “Đừng lo cho anh, anh hút thuốc là được, khi nào đói anh sẽ ăn”.

Vương Tranh cũng không lằng nhằng, cầm lấy bát ăn cháo, rồi ăn thêm bánh bao, ăn xong lại đổ hết cháo còn trong bình giữ nhiệt ra bát ăn hai ba ngụm, đột nhiên nói: “Anh, em ăn hết nổi rồi”.

“Vậy bỏ đi”.

“Không thể lãng phí thế được. Anh ăn giúp em đi”. Vương Tranh đẩy bát cháo qua.

Bình thường hai người ở nhà cũng đều là như vậy. Từ Văn Diệu nghĩ ngợi một chút thì bưng bát lên húp vài hớp, tới khi nhận ra Vương Tranh là cố tình làm vậy để anh ăn, cháo cũng cạn.

“Bây giờ anh thấy sao? Có phải thấy phấn chấn hơn không?”. Vương Tranh cười hỏi.

“Tốt hơn nhiều rồi”. Từ Văn Diệu dịu dàng nói. “Yên tâm, anh không sao, tại tối qua ngủ không ngon thôi”.

“Em thấy rất lạ, anh thu xếp mọi thứ khi nào mà em không hay biết gì hết vậy, thì ra cả đêm anh không ngủ hả?”. Vương Tranh lắc đầu, thở dài: “Đừng ỷ mình đẹp trai mà làm loạn chứ, nếu anh tàn tạ thì em cũng sẽ ruồng bỏ anh đấy”.

Từ Văn Diệu bật cười, cầm tay cậu lên cắn một cái: “Muộn rồi cưng, anh đã đóng dấu ký tên lên em thì em đừng hòng thoát thân”.

Vương Tranh nhìn anh đầy bao dung, se sẽ hỏi: “Có phải bây giờ anh nên thành thật nói cho em biết chúng ta đi đâu rồi không?”.

Nụ cười của Từ Văn Diệu chợt đông cứng lại, sau một lúc trầm tư mới đáp: “Đến một nơi, xem xem có thể sửa chữa một vài lỗi lầm trong quá khứ không. Mặc dù là anh không biết liệu mình có đủ sức để giải quyết được chúng hay chăng. Có lẽ như người ta thường nói, đáp án luôn có sẵn phía trước chờ ta đến lấy. Anh đã suy nghĩ cả đêm và cho rằng đây là lúc thích hợp để anh có thể làm một cái gì đó…”.

“Được rồi, thả lỏng người ra nào”. Vương Tranh mỉm cười nắm chặt lấy tay anh. Cậu hiếm khi có hành động thân mật nào với anh ở nơi công cộng: “Hai chân mày của anh sắp xoắn lại thành một đường rồi này. Đừng căng thẳng quá, anh cười lên mới đẹp trai”.

Từ Văn Diệu nhịn không đặng mà bật cười, nhìn Vương Tranh đầy thâm tình.

“Một nhà tư tưởng phương Tây từng nói rằng, vốn dĩ tất cả mọi chuyện trên đời đều không có đáp án, ngay khi chúng ta cố làm rõ mọi thứ thì câu trả lời đã có sẵn tự bao giờ”. Vương Tranh nói. “Câu này còn có nghĩa là, lúc anh cho rằng mình không tìm thấy lời giải đáp thì có thể do vấn đề của anh còn chưa đủ sáng tỏ”.

Từ Văn Diệu ngước đầu nhìn không trung. Đây là một buổi sáng vô cùng tươi đẹp, bầu không khí ngoại thành trong lành, dù đôi lúc sẽ có vài chiếc xe vút qua trên đại lộ cao tốc nhưng lại không hề gây cản trở gì đến tiếng chim ríu rít từ cánh rừng cách đó không xa vọng lại. Anh siết bàn tay Vương Tranh thật chặt, dùng cả hai tay mình mà bao bọc lấy tay cậu. Thay vì nói là xua cái lạnh giúp đối phương chi bằng bảo rằng đang tự làm ấm bản thân mình. Ánh mắt của anh nhìn lướt qua bầu trời xanh lam quang đãng của mùa thu, lướt qua dãy núi trùng điệp trải dài từ xanh lục đến xanh lam kia, lướt qua cả mấy con chim sẻ nhỏ đang muốn bay vụt qua cột điện, sau cùng dừng lại trên gương mặt Vương Tranh, chăm chú soi mình vào trong đôi mắt trong sáng và con ngươi đen lay láy của cậu, khẽ khàng mỉm cười và nói: “Theo anh!”.

“Lẽ nào em còn trốn được sao?”. Vương Tranh chớp chớp mắt ra vẻ vô tội.

Từ Văn Diệu thích thú cười to, nắm lấy tay người yêu bước tới xe, nói với tài xế: “Đi thôi, chúng ta không lần lữa làm trễ lữ trình nữa”.

Xe chạy rất lâu, Vương Tranh kéo đầu Từ Văn Diệu tựa lên vai mình, buộc anh nhắm mắt nghỉ ngơi. Ban đầu Từ Văn Diệu không ngủ được, nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi hương cơ thể Vương Tranh liền thấy an tâm, sau đó lại vươn tay ra ôm choàng lấy eo cậu. Chốc sau, anh dịch người ngả đầu lên đùi của người yêu, gối lên chân cậu mà ngủ. Khi anh tỉnh lại thì trời đã tối, một vài ánh đèn nê ông thi thoảng lại nhoáng lên rọi vào kính xe. Anh vội ngồi dậy xem, thì ra xe đã rời khỏi đường cao tốc và đang đi vào con đường của một thành phố nhỏ.

Từ Văn Diệu vừa xoay đầu lại liền thấy Vương Tranh đang tháo tai nghe ra, mỉm cười với anh, mệt mỏi hỏi: “Anh dậy rồi à?”.

“Ừ. Sao không gọi anh?”. Từ Văn Diệu áy náy xoa bóp hai chân cậu: “Có đau không?”.

“Tê hết cả lên ấy”. Vương Tranh trừng anh. “Đầu anh nặng quá đi!”.

Cả hai đang trò chuyện thì tài xế lên tiếng: “Cậu Từ, đã tới thành phố XX”.

“Ừ, tìm chỗ nào ngủ lại thôi. Bên kia kìa, khách sạn kia nhìn cũng khang trang đó”.

Tài xế lái xe tới trước cửa khách sạn, quả nhiên là hạng bốn sao, tuy không xa hoa lắm nhưng lại sạch sẽ và đủ tiện nghi. Ba người vào khách sạn và thuê hai phòng. Mọi người lên phòng tắm rửa thay đồ rồi xuống sảnh dùng bữa. Vì ai cũng đều mệt rũ cả người nên khi ăn cơm xong liền quay về phòng nghỉ ngơi. Từ Văn Diệu đã ngủ suốt đường đi, bây giờ lại tỉnh như sáo. Nhưng vì lo lắng sức khỏe của Vương Tranh nên liên tục nhắc nhở cậu phải mau mau đánh răng rồi lên giường đi ngủ, còn anh thì mở máy tính xử lý chút chuyện công ty và tham khảo giá cả thị trường đầu tư. Sau đó, mới nhẹ tay nhẹ chân vào phòng tắm rửa ráy rồi khẽ khàng bước lên giường, cố gắng không làm ồn tới Vương Tranh.

Sáng hôm sau, Vương Tranh bị Từ Văn Diệu gọi dậy từ sớm. Khi cậu giải quyết chuyện vệ sinh cá nhân xong bước ra ngoài liền thấy Từ Văn Diệu đã vận bộ tây trang màu đen vô cùng chỉn chu. Áo sơ mi đen thẳng tắp, quần âu đen phẳng lì, giày da đen bóng lưỡng làm cho cả người anh nom nghiêm cẩn tới lạ.

“Đồ tang?”. Vương Tranh không biết tại sao nhưng lại bất ngờ bật thốt ra.

Từ Văn Diệu giật mình gật đầu: “Phải, chúng ta sẽ đi tảo mộ”.

“Em có cần mặc vậy không?”.

“Em không cần đâu, đối với em mà nói người đó chỉ là một người xa lạ”. Từ Văn Diệu mỉm cười. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, anh bước ra mở cửa. Là nhân viên khách sạn đẩy xe đồ ăn vào, tay còn ôm theo một bó bách hợp trắng.

“Cảm ơn”. Từ Văn Diệu đưa đối phương tiền boa rồi ra ý cho người đó rời đi, sau đó ngồi xuống bàn nói với Vương Tranh: “Mau tới ăn sáng đi. Ăn xong, anh sẽ đưa em đến một nơi”.

Vương Tranh gật đầu, ngồi vào bàn, nhanh chóng giải quyết phần trứng ốp la và ly sữa tươi. Trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa bách hợp. Cậu ngước đầu lên thấy sắc mặt Từ Văn Diệu rất tệ, chậm rãi uống tách cà phê mà nét mặt nom như thể đang uống thuốc vậy.

“Em ăn xong rồi”. Vương Tranh lau miệng, bỏ dao và nĩa xuống.

Từ Văn Diệu đặt tách cà phê xuống bàn, cầm lấy bó hoa, nói: “Chúng ta đi thôi”.

Hai người không mang theo tài xế riêng mà gọi taxi. Từ Văn Diệu nói ra tên một nghĩa trang.

“Chỗ đó xa lắm, phải thêm hai mươi tệ tiền xăng”, bác tài mặc cả.

Mặt Từ Văn Diệu trầm xuống, vừa tính phản bác, Vương Tranh liền lên tiếng: “Thôi thêm đi, bác tài đi chuyến này cũng không dễ dàng gì”.

“Hai anh là người từ nơi khác tới nhỉ, ở đây taxi tụi tôi không chở ai tới nghĩa địa bao giờ, tại sợ xui xẻo, ban đêm đi đường gặp phải thứ không nên gặp. Tôi lấy thêm hai mươi tệ, không phải là tiền vòi vĩnh đâu”.

“Được rồi, phiền bác vậy!”.

Tài xế taxi vô cùng cao hứng khởi động cho xe chạy ra rìa thành phố. May mà thành phố này rất nhỏ, gọi là ra vùng ngoại ô nhưng đi cả quãng đường cũng chỉ mất độ bốn mươi lăm phút thôi. Cuối cùng xe cũng đến nơi, đó là một nơi sơn thủy hữu tình. Bên cạnh nghĩa trang có một ngôi chùa rất lớn, khói nhang hưng thịnh, có không ít thiện nam tín nữ tới dâng hương.

“Tôi qua bên kia thắp hương, hai anh có muốn tôi chờ đặng chở về không?”. Tài xế hỏi.

“Vậy có được không? Thế thì tốt quá, bọn tôi cũng lo không bắt được xe quay về khách sạn”. Vương Tranh mỉm cười, rút tờ một trăm tệ từ trong ví ra đưa cho đối phương. “Bác cầm trước đi, phí quay về chúng ta tính sau”.

Tài xế vui vẻ lấy tiền. Vương Tranh mở cửa xuống xe, cùng Từ Văn Diệu một trước một sau đi vào nghĩa trang. Cả hai đi lướt qua một hàng bia mộ nhưng lại tìm không thấy chỗ cần đến. Vương Tranh nhịn không được, hỏi: “Anh, liệu anh có nhớ nhầm không?”.

“Không thể nào, mỗi năm anh đều trả tiền cho người ta đến dọn…”. Từ Văn Diệu chợt sựng lại, mặt hiện lên vẻ buồn chán, thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp, sao anh lại ngốc thế chứ? Nhiều năm như thế chẳng khi nào anh ghé qua, người ta lấy tiền rồi không lừa anh mới là lạ”.

Vương Tranh không đành lòng thấy cảnh anh vừa sốt ruột và hối hận, liền nói: “Anh đừng nóng, anh còn nhớ tên phải không, chúng ta tới hỏi quản lý nghĩa trang là biết thôi”.

Hai người đi đến tìm quản lý hỏi thăm liền hay, quả nhiên là có phần mộ của người đó, nhưng chỗ mai táng không phải là phần mộ chôn riêng Từ Văn Diệu đã đặt mua, thay vào đó chỉ là một ô nhỏ đựng tro cốt nằm ở tầng dưới cùng trong linh tháp. Quản lý tận tình cho người dẫn cả hai tới tận linh tháp phía bên kia, người kia vừa đi vừa an ủi họ: “Hai anh đừng thấy hoàn cảnh ở bên này tuy không phải là quá tốt, nhưng cũng hợp túi tiền. Quản lý của bọn tôi thậm chí hào phóng tới mức cứ mùng một mười lăm lại mướn người tới đây làm vệ sinh miễn phí nữa kia. Nhiều khi có những linh vị không thân nhân coi sóc chúng tôi cũng giúp đỡ thắp hương cúng hoa cho họ”.

Từ Văn Diệu nghe đến đây thì buồn tới mức mắt đỏ lên, mím môi không nói ra lời. Vương Tranh thở dài: “Các anh thật tốt quá. Tôi hỏi anh chuyện này, bọn tôi có thể dời tro cốt của người đã khuất vào trong khu mộ có bia mộ có được không?”.

“Được chứ, nhưng bây giờ đất ở đây đắt lắm, những mấy vạn. Vả lại anh cũng không hỏi qua người nhà người ấy, hay anh cứ để người đã khuất ở lại trong linh tháp, ở đây có nhiều hàng xóm, người ấy cũng vui vẻ mà”.

Vương Tranh nghe xong chỉ gật đầu lấy lệ. Một lúc sau, người dẫn đường kia reo lên: “A, tìm thấy rồi, chỗ này nè”.

Vương Tranh và Từ Văn Diệu nhìn theo hướng tay của người kia, quả nhiên là ở tầng dưới cùng của linh tháp có một ô cửa nhỏ, trên cửa đá hoa cương ấy có khắc tên một người đàn ông, phía trên là bức ảnh xưa cũ, nhưng vẫn nhìn ra được đối phương còn rất trẻ, dáng vẻ thanh tú, nụ cười hòa nhã.

Mặt Từ Văn Diệu tái xanh đi, lảo đảo bước tới, đặt bó hoa xuống trước ô cửa, nhưng vì bó hoa quá lớn nên không đặt vừa chỗ đó. Người dẫn đường hảo tâm đề nghị: “Để tôi đi lấy bình hoa cho hai anh, để đây mấy hôm, khi nào hoa tàn tôi sẽ dọn cho”.

“Cảm ơn anh”. Vương Tranh nói.

“Ơn nghĩa gì chứ. Cũng lâu lắm rồi tôi mới lần đầu thấy có người tới thăm người này, thân thích của hai anh hả?”.

“Là bạn”. Vương Tranh mơ hồ đáp.

“Nói vậy hai người thật là có tình nghĩa, lặn lội đường xa tới thăm bạn cũ. Thôi, tôi đi lấy bình hoa đây, hai anh chờ tí nhé”. Người kia lải nhải xong thì quay lưng đi.

Vương Tranh cùng Từ Văn Diệu chỉ đứng lặng hồi lâu. Một lúc sau, người dẫn đường quay lại, tay cầm theo một bình hoa to. Vương Tranh đón lấy, biếu đối phương chút tiền, người kia vui vẻ nhận lấy rồi rời đi. Vương Tranh vừa tính bỏ hoa vào lọ thì Từ Văn Diệu đã lặng lẽ giành lấy, như thể bực tức ai đó mà hằn học cắm những cành hoa vào bình. Vương Tranh thở dài, nói: “Đừng đau lòng quá, sau này chúng ta sẽ thường xuyên tới đây thăm anh ấy”.

“Anh không biết phải nói gì, rõ ràng là mỗi năm anh đều gửi tiền để người nhà lo cho thầy ấy. Bọn họ bảo rằng, thầy mang danh giết người nên không thể chôn trong phần mộ của dòng họ, anh bảo không sao, anh sẽ lo hết tất cả chi phí, và còn mua luôn cả mộ phần cho thầy ấy. Sau đó, họ lại bảo, đất ở quê sẽ bị thu hồi, tốt nhất nên an táng thầy ở nội thành cách nhà không xa. Nghe vậy anh cũng không phản đối. Mẹ kiếp, anh cứ như thằng ngốc, hằng năm đều nhắm mắt mà gởi tiền cho họ, để họ có thể đi tảo mộ, có thể đốt cho thầy ít giấy tiền vàng bạc. Anh không thể nào ngờ được người ta có thể đối đãi thất đức đến thế với cả người đã khuất…”.

Giọng nói của Từ Văn Diệu không kìm nén được bỗng chốc lại vỡ òa. Vương Tranh đau lòng không nói nên lời xoa vai anh.

“Đều là lỗi của anh. Nếu không phải vì anh thầy ấy đâu bị như vậy, hoặc chí ít cũng sẽ không chết, nói không chừng bây giờ còn đang sống rất hạnh phúc, cưới vợ sinh con, và có một chức danh bình thường, trải qua những ngày bình yên của một người bình thường. Tất cả đều tại anh, anh đã phá hủy cuộc đời của thầy ấy. Khi đó anh thật sự thích thầy ấy… em nói xem, thích một người như vậy, sao lại có thể nhẫn tâm hủy hoại…”.

Anh nghẹn ngào, kể ra từng chút những rung động của tình cảm đầu đời, sự thống khổ và tàn nhẫn đã diễn ra trong quá khứ. Anh đã không hề tha thứ cho bản thân, đứng trước linh vị của người thầy anh yêu mà đem hết những xấu xa, dơ bẩn trước nay chưa bao giờ công khai cho người khác, bày ra dưới ánh mặt trời. Không phải anh đang sám hối, vì anh không tin vào sự cứu chuộc, nhưng như Vương Tranh đã nói, cách duy nhất để tìm ra được lời giải cho vấn đề gút mắc mãi không có đáp án chính là triệt để phơi bày từng ngóc ngách của nó ra.

Khoảng thời gian nông nổi đó, có một thiếu niên vừa cố chấp vừa điên cuồng, nhìn đâu cũng chỉ thấy tình yêu của mình, đã không chịu nổi cơn ghen tuông dằn vặt mà phá hủy toàn bộ cuộc sống của người khác. Có lẽ, thế giới của người ấy sẽ suy tàn và sụp đổ một lúc nào đó, nhưng có biện giải cỡ nào thì cậu thiếu niên kia cũng chính là kẻ tiên phong giáng những nhát phá hoại đầu tiên. Cũng bởi vì lẽ đó mà sau này, cậu ta mới vận dụng tất cả sức lực nhằm gánh chịu hết thảy những đau thương cùng gánh nặng của người khác. Cậu ta liên tục thay đổi tình nhân, không cách nào thật lòng yêu thương được ai, mà chỉ như lướt qua cuộc đời của những người xa lạ.

Từ Văn Diệu chẳng rõ mình bị gì, chỉ thấy bản thân run rẩy bật thốt ra hết những bí mật khó nói trong lòng bấy lâu. Trái tim anh như hốt hoảng không thể khống chế được, có lẽ do lo sợ Vương Tranh sẽ vì điều này mà sợ hãi, thậm chí xa lánh anh cũng không chừng. Quá khứ đã qua đó như một lời nguyền khiến tự bản thân anh không cách nào giãy giụa được. Anh có thể ngang nhiên đối chọi với người khác, đối chọi với cả quy tắc xã hội, nhưng lại chẳng thể chống lại một lời nguyền rủa vô hình, và đồng thời cũng chẳng thắng được nỗi khiếp sợ hèn yếu sâu tận trong đáy lòng. Anh không dám ngẩng đầu, cam chịu nghĩ rằng, nếu như anh ngước nhìn và Vương Tranh tức giận bỏ đi. Như vậy, chắc chắn anh sẽ không sống nổi. Đặc biệt khi anh đang đứng ở đây, trước linh vị của người thầy bị anh làm hại, điều đó càng khiến anh nghẹt thở đến đau đớn.

Nhưng nếu quả thật chuyện đó xảy ra, thì đó cũng được xem như là một kết cục, chẳng phải sao?

Từ Văn Diệu chầm chậm xốc lại tinh thần, lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn về phía Vương Tranh, rồi nhắm mắt lại nói: “Tiểu Tranh, đó là những chuyện anh đã làm, chỉ cần anh còn sống thì không thể đảm bảo rằng đó là chuyện xấu xa cuối cùng của anh. Con người anh đã như vậy biết đâu lại làm chuyện gì đó đốn mạt và kinh khủng hơn nữa. Em… anh biết em có nguyên tắc sống của mình, nếu như em muốn đổi ý…”.

Anh không thốt nổi nên lời, những lời anh muốn nói ra giờ bỗng dưng như những giọt sương buổi sớm dần bốc hơi đi hết, anh khổ sở đến mức chỉ muốn chết đi. Rõ ràng trời trong xanh là thế, nhưng lại chỉ thấy buốt giá tận xương. Anh muốn có thể được ôm Vương Tranh thật chặt vào lòng, khát vọng được chạm vào từng tấc da thịt cậu, khát vọng để cơ thể hai người dán dính vào nhau, khiến nhiệt độ cơ thể của cả hai được hòa quyện. Khát khao sâu kín và cháy bỏng đó như một loại phản ứng tự nhiên của bản năng đi từ sinh lý đến tâm lý vậy. Nhưng làm sao có thể nói “nếu như” được chứ? Hai chữ “nếu như” ấy ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, ngay cả ngửi mùi vị của nó cũng phải quyết tâm cự tuyệt kia mà.

Từ Văn Diệu chẳng thèm để ý đến điều gì, xấn lên ôm chầm lấy Vương Tranh. Anh không nói gì, chỉ không ngừng run rẩy, dùng hết tất cả sức lực mà ghì siết lấy Vương Tranh như muốn khảm cậu vào trong máu thịt mình. Cậu càng giãy giụa, anh càng siết chặt hơn. Đoạn, cậu ra sức giáng cho anh một cái bạt tai, tiếng đánh vang vọng và rõ ràng. Từ Văn Diệu bị đánh đến choáng cả đầu.

“Một tát này là em thay thầy ấy đánh anh”. Vương Tranh nói. “Em tin chắc rằng, nếu thầy ấy có thể đội mồ đứng dậy nhất định cũng sẽ tự mình đánh anh”.

Từ Văn Diệu đỏ mắt, cúi đầu không nói được một lời.

Vương Tranh khẽ thở dài, kéo anh ôm vào lòng, cảm thấy người anh đông cứng lại, tức giận nới: “Sao hả, chỉ có anh mới được quyền ôm em, còn em thì không được? Không được nhúc nhích!”.

Từ Văn Diệu ngoan ngoãn đứng bất động, tựa vào vai Vương Tranh mà trào lệ. Vốn dĩ anh sẽ kiên quyết nhẫn nhịn tới cùng nhưng có một luồng nhiệt trào dâng từ sâu thẳm trong tim, muốn cản cũng không thể, khiến trong nháy mắt anh không còn nghĩ ngợi được gì nữa, chỉ biết dựa vào Vương Tranh, òa khóc sướt mướt. Anh muốn nói rằng, bao nhiêu năm trời, thật ra bản thân đã đau khổ thế nào, chịu đựng khó khăn ra sao.

Vương Tranh vỗ về lưng anh, dịu dàng dỗ dành: “Cứ khóc đi, khóc xong thì đi xin lỗi thầy anh nhé”.

“Thầy ấy sẽ không tha thứ cho anh”.

“Có lẽ thầy ấy sẽ không tha thứ, việc anh đã làm vượt quá xa phạm trù dung thứ. Nhưng anh xưng tội chẳng phải vì người khác mà vì chính anh”.

“Em cũng sẽ không tha thứ cho anh!”. Giọng điệu anh yếu ớt vô cùng.

Vương Tranh đột nhiên thấy buồn cười: “Ừ, em cũng không bỏ qua đâu, nhưng chỉ cần anh thật lòng cải tạo thì pháp luật sẽ khoan hồng”.

“Vậy, trước tiên em phải hứa sẽ không rời xa anh đi!”.

Vương Tranh đẩy anh ra, lấy khăn giấy lau nước mắt cho anh, kéo anh tới đứng trước linh vị của người thầy đang an nghỉ kia, cùng anh gập người bái lạy, sau đó đứng thẳng người dậy khẽ vỗ mặt anh mà nói: “Đi về nhé?”.

“Về đâu?”.

“Đương nhiên là về nhà!”. Vương Tranh khẽ mỉm cười rồi bổ sung: “Nhà của hai chúng ta!”.