Chương 17: Đi, đến nhà Tao
Edit: An Ju
“…” Chu Phòng Tôn đột nhiên bị đẩy ngã xuống đất, trong lúc nhất thời không phản ứng lại kịp.
Tôn Tượng thấy Chu Phòng Tôn bị đẩy ngã, trong lòng nhất thời càng cảm thấy ghét nữ sinh kia hơn, hắn bước tới đỡ cậu dậy, nói với cái người đang bắt đầu hoảng hốt kia: “Nói xin lỗi Chu Phòng Tôn…”
Có lẽ là do giọng nói có chút lạnh lẽo, nữ sinh kia trực tiếp bị dọa sợ đến phát khóc.
Tôn Tượng đang nói, lại bị Chu Phòng Tôn túm lấy cánh tay: “Sao mày lại đi hù dọa một đứa con gái chứ, nó cũng chỉ là không cẩn thận đẩy tao một chút thôi mà.”
“Nhưng…” Rõ ràng có hơi nóng vội, Tôn Tượng nhìn trên mặt nữ sinh kia lộ rõ vẻ sợ hãi, lại nhìn vẻ mặt chấp nhất nhưng theo hắn thấy thì đó là biểu tình thương hương tiếc ngọc, trong lòng dấy lên một cỗ tức giận không có chỗ phát. Vì vậy hắn khẽ cắn môi nhịn xuống sự bất ổn trong ngực, mắt lạnh liếc nữ sinh kia: “Đừng để tôi gặp cậu lần nữa…”
“Oa a a…” Lần thứ hai bị dọa sợ, nữ sinh kia trực tiếp vừa khóc vừa chạy đi mất.
“Haizzz, nữ sinh kia đúng là nữ sinh bị Mạnh Tất bắt lại đây mà.”
“Mày thực sự biết đứa con gái kia à?!” Tôn Tượng còn tưởng rằng cậu ta nói chơi, không nghĩ tới là thật.
“Ừ, lúc đó bị một đám côn đồ bắt lại, còn giả mạo là bạn gái của tao.” Nhớ lại vẻ mặt cùng với phản ứng của đứa con gái kia thì có hơi kỳ quái, “Thế nhưng nó hình như không biết tao, và hình như còn rất sợ tao, có lẽ phải nói là rất ghét tao…”
Bị Tôn Tượng cầm tay, mười ngón đan chặt: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, người kia có lẽ là bởi vì nhớ tới chuyện trước kia, tâm tình mới có thể kích động như vậy…”
“Ừm, theo như lời mày thì cũng đúng ~” Như là bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt, Chu Phòng Tôn cũng yên tâm hẳn.
“Vậy, mày, mày… muốn đi đâu?!” Chu Phòng Tôn liếc thấy Tôn Tượng đang nhìn mình, nói ra lời có hơi lắp bắp.
“Không biết… Hình như không có chỗ đi…” Sờ sờ gọng kính, vẻ mặt không có gì quan trọng.
“Hả?! Không biết á?!”
“Vậy, đi đến nhà tao chơi đi.” Chu Phòng Tôn im lặng nhìn chằm chằm Tôn Tượng, thấy vẻ mặt có vẻ không hiểu gì của Tôn Tượng, rồi hắn vẫn gật đầu.
“Được…”
“Chúng ta cùng về nhà đi…” Tôn Tượng nhất thời nghĩ đến đây là cuộc sống mà hắn đã từng mong cầu, sẽ có một người mỗi ngày dặn dò hắn một ít chuyện, hay một câu về nhà đơn giản cũng làm trong lòng hắn trở nên ấm áp hơn.
“Ừ…”
“A ha ha~” Trong tâm trạng vui vẻ, Chu Phòng Tôn thoáng chốc nhào tới phía hắn, vui vẻ cười.
Tôn Tượng nhẹ nhàng giả vở vô tình xoay người ôm cậu, trên mặt cũng hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Giống như sẽ luôn ôm nhau mãi không chia xa…
=============
“Đinh Ninh, ăn táo không?!” Đưa táo cho cái người đang mặt mày buồn bực, nhìn hắn cắn táo như đang cắn kẻ địch, “Đừng ăn hùng hổ như thế, cảm giác như đang có sát khí vây quanh vậy…”
Thế nhưng Đinh Ninh cũng không để ý tới hắn, tiếp tục gặm, rắc rắc liên tục…
“…” Mạnh Tất rốt cục có chút chịu không nổi, “Đến mức đấy sao?! Cả ngày không nói chuyện với anh…”
“…Hừ, không nói chuyện với anh đúng là yên tĩnh…” Gặm xong một quả táo, tiếp tục cầm một quả táo chưa gọt vỏ, gặm cắn một cái: “Ưm, táo không gọt vỏ đúng là ngon thật…”
“Đinh Ninh, trọng điểm không phải cái này!” Vẻ mặt không vui, ánh mắt trừng trừng nhìn Đinh Ninh đến phát sợ.
“Khụ, anh còn dám nói?! Em còn chưa nói anh…” Đinh Ninh tựa hồ tích đủ khí, chỉ vào mũi hắn nói: “Anh con mẹ nó hôm qua làm mấy lần, ngày hôm trước nữa lại làm mấy lần?! Nếu không phải thân thể em khỏe mạnh, em hiện tại đã phải nằm thẳng trong bệnh viện rồi… Giờ còn nói lý với em…”
“…” Ngồi xuống bên cạnh hắn, xoa bóp vòng eo bủn rủn của hắn, cũng không nói gì thêm.
Đinh Ninh đột nhiên cảm giác bầu không khí yên tĩnh này có chút quỷ dị, hơn nữa Mạnh Tất cũng đàng hoàng xoa bóp cho hắn.
Hắn rùng mình, thân thể trở nên có hơi cương cứng.
“Anh buông tay ra, em không cần anh xoa bóp…” Giọng nói có chút tức giận và bối rối.
Mạnh Tất cười cười càng thêm dùng sức xoa bóp giúp hắn, “Anh biết, em đang nghĩ anh không dùng hết sức phải không?!”
“Không phải, khốn nạn…” Sao lại thế được?!
“A…”