Chương 5: Tin đồn
11 giờ 59 phút tối ngày 31 tháng 12, khi tất cả cư dân của thành phố Cầm Đảo đang chờ tiếng chuông năm mới vang lên, Mạnh Triều đội trưởng đội cảnh sát hình sự của đồn công an khu Vĩnh Hạ xé bao thuốc lá thứ ba trong ngày hôm nay.
Rèm cửa sổ phòng họp tầng ba đóng chặt, làn khói lượn lờ.
Ba phần đồ ăn đặt ngoài trên bàn họp mới động vào một phần, hai chiếc gạt tàn thì đầy mẩu thuốc lá.
Khi Mạnh Triều lại rút thêm một điếu nữa, phó đội trưởng Mã Trì Hoa ngăn anh ấy lại.
“Bằng đó đủ rồi đấy, trong phòng còn có con gái, tự giác chút đi.”
Mạnh Triều liếc Sở Tiếu và Hà Viên, lẳng lặng dập tắt đầu thuốc lá, đẩy ghế đi tới trước cửa sổ, mở ra một khe hở, không khí lành lạnh tươi mát buổi đêm tràn vào phòng.
Sở Tiếu ngồi bên cạnh anh ấy thở phào, lặng lẽ bỏ tài liệu cuộc họp ra khỏi mũi, khẽ quạt không khí trước mặt.
“Trúng kế của anh ta.” Mạnh Triều thở dài: “Anh ta cứ thế chuồn ngay trước mắt chúng tôi như vậy.”
Trần Canh Sinh mắt ngái ngủ liếc nhìn bóng lưng đội trưởng, vẽ thêm một nét ngang sau hai chữ “正”trên biên bản cuộc họp… Đây là lần thứ mười một Mạnh Triều trách mình từ khi cuộc họp bắt đầu.
“Đội trưởng Mạnh, không trách anh được, ai mà ngờ Nghê Hướng Đông lại gian xảo đến mức đóng giả thành người bị hại chứ.” Hà Viên đến phối hợp điều tra thở dài: “Tôi cũng ngốc, đỡ anh ta cả một đường mà lại không nhìn ra sơ hở.”
“Người này đúng là tàn nhẫn với bản thân, để che giấu thân phận mà cầm gạch đập vào mặt mình, đêm hôm nhìn một khuôn mặt đầy máu như vậy, chẳng ai phản ứng kịp đâu.”
Đồng Hạo ăn xong lau miệng, đậy cái hộp đồ ăn ngoài trước mặt lại.
“Mọi người ăn chút đi, không ăn no thì không suy nghĩ được gì đâu. Đội trưởng, ăn chút đi.”
“Tiểu Bát… Khụ, Tiểu Đồng nói đúng đấy.” Mã Trì Hoa gõ bàn: “Từ hôm nay trở đi coi như chúng ta trúng mánh rồi, mấy người chưa ăn cơm thì ăn lúc còn nóng đi, phá án là việc tốn sức.”
Ông ấy vẫy tay với Mạnh Triều.
“Tiểu Mạnh, nhanh, dẫn đầu ăn chút gì đi, mọi người đều đói cùng cậu đây này. Đã báo với sân bay, bến tàu, nhà ga với bến xe rồi. Bên đội cảnh sát giao thông cũng tỏ ý phối hợp, có bóng dáng của Nghê Hướng Đông thì hành động ngay, cho nên cậu đừng lo cậu ta chạy trốn nữa, cậu ta không chạy khỏi Cầm Đảo được đâu.”
Mạnh Triều đóng cửa sổ lại, dựa vào ghế, lười biếng mở núi ni lông đựng hoành thánh ra.
“Lão Trần, phiền anh nói lại tình hình một lần nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đâu.”
“19 giờ 46 phút tối ngày 31 tháng 12, sở cảnh sát chúng tôi nhận được báo án, vào khoảng 18 giờ 30 phút, gần Phù Phong có một ông cụ nhìn thấy một người khả nghi ôm hộp lên đỉnh núi. Theo như miêu tả của ông cụ, gương mặt của kẻ này dữ tợn, đa số mặt trái là vết sẹo, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.”
Lão Trần đằng hắng cổ họng: “Chú ý nhé, câu nói vừa nhìn đã biết không phải người tốt không phải tôi nói đâu, là nguyên văn lời nói của ông cụ. Sau khi phát hiện người này có hành tung khả nghi, ông cụ kêu bảo vệ trực dưới chân núi lên xem.
“Lúc đầu ông ấy lo là có người phóng hỏa, dù gì cũng là mùa đông mà, trời khô vật dễ cháy. Sau đó bảo vệ này cầm đèn pin đi lên núi, mà ông cụ lại dẫn theo chó canh ở phòng trực ban đợi tin tức.
“Sau đó bảo vệ bị Nghê Hướng Đông đánh lén à?”
“Không, tình hình thực tế là ông cụ cũng không biết căn nhà nhỏ trên núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Theo như ông ấy nói bảo vệ lên núi hồi lâu vẫn chưa xuống, ông ấy lo lắng nên đã báo cảnh sát, sau đấy tôi và Tiểu Hà nhận tin xong bèn lái xe chạy thẳng tới hiện trường.”
“Khi đó chúng tôi tưởng cùng lắm là vụ án trị an ẩu đả đánh nhau thôi.” Tiểu Hà buồn ngủ dụi mắt: “Cuối năm mà, đang là thời điểm có nhiều vụ án như vậy, cho nên cũng không chuẩn bị gì đặc biệt, đi tới thấy một người toàn thân là máu chạy xuống núi.”
“Đúng, bởi vì trên núi không có điện, chúng tôi chỉ đành soi bằng đèn pin, mơ hồ nhìn thấy người này mặc đồng phục bảo vệ, hỏi là mới biết là vừa vào nhà đã bị đánh lén, cũng không nhìn rõ mặt người đánh.” Lão Trần lắc đầu tự giễu: “Ai ngờ lại là vừa ăn cắp vừa la làng.”
“Hiện trường cũng không bảo vệ à?”
“Trời ạ.” Lão Trần gãi đầu: “Chuyện này đều tại tôi, không nghĩ về mặt hình sự, chắc hiện trường đã bị tôi dẫm gần hết rồi. Đợi trời sáng các anh cho bên kỹ thuật tới xem đi, cũng có nơi tôi chưa dẫm vào, ít nhiều gì vẫn còn chứng cứ gì đó.”
Mạnh Triều gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi quần ra cho mọi người truyền tay nhau xem.
“Đây là mấy bức ảnh hiện trường mà tôi chụp, nếu Lão Trần anh không dời vị trí…”
“Không không, tôi vẫn có chút cảnh giác này chứ. Tôi tuyệt đối không động vào bài trí ở hiện trường.” Lão Trần nhớ lại: “Theo như ông cụ nói thì khi đó người kia để chiếc hộp ở đằng sau, canh giữ rất nghiêm ngặt, bây giờ xem ra rất có thể bên trong đặt thi thể của Tào Tiểu Quân.”
“Đội tuần núi tìm thấy bảo vệ chưa?”
Sở Tiếu lắc đầu.
“Cử thêm người đi, càng về sau hy vọng sống sót càng mong manh.”
“Đầu tiên là Tào Tiểu Quân, bây giờ lại thêm một bảo vệ.” Trần Canh Sinh lẩm bẩm nói: “Hai mạng người trong một ngày, tên Nghê Hướng Đông này đúng là một phần tử nguy hiểm.”
“Phiền phức nhất là không tài nào tìm được thi thể này, có nghi ngờ thế nào cũng không thể lập án hình sự được, nếu không có chứng cứ xác thực nào khác, chuyện này đến cuối cùng khả năng cao sẽ thành án treo.”
Mạnh Triều buồn bực ngậm thuốc, liếc Sở Tiếu và Hà Viên, lại cố gắng nhét về.
“Thế chúng ta không làm gì được Nghê Hướng Đông sao?” Đồng Hạo khoanh tay lẩm bẩm: “Theo như trực giác của tôi, chuyện này không tránh khỏi liên quan tới anh ta.”
Mạnh Triều ăn hai miếng hoành thánh: “Quan trọng là tìm được chứng cứ trực tiếp là anh ta giết người, hình thành chuỗi chứng cứ, đến lúc đó có muốn chống đối cũng vô dụng.”
“Cầm Đảo lớn như vậy, chỉ dựa vào mấy người chúng ta chắc không được đâu.”
“Nhưng lão Mã à, lát nữa anh gọi điện thoại chúc tết cục trưởng Tôn…”
“Được rồi được rồi, tôi biết mánh khóe của cậu cả rồi, chúc tết cục trưởng Tôn trước, sau đó tiện đường phản ánh tình hình, vác cái mặt già này hỏi ông ấy cho người tới giúp đỡ.”
“Đúng rồi.”
“Cứ làm theo quy tắc cũ.”
“Không thành vấn đề, nợ anh hai hộp thuốc lá nhé.”
“Được, giờ tôi đi gọi.”
“Tiểu Sở, cô báo bên kiểm tra dấu vết đi thêm một chuyến, sau đó bảo bọn họ vất vả một chút, tăng ca thêm, mau chóng xác nhận da đầu trong ống cống rốt cuộc có phải của Tào Tiểu Quân không.” Mạnh Triều vỗ trán: “À, đúng rồi, còn cả mấy cái tàn thuốc tôi mang về từ trên núi, cũng bảo bọn họ kiểm tra xem, xem có phải của Nghê Hướng Đông không.”
“Đã rõ.”
“Tiểu Trần, cậu đi cùng lão Trần, tìm thêm mấy anh em của đồn cảnh sát, dẫn theo chó nghiệp vụ lên núi tìm, tôi nghi ngờ Nghê Hướng Đông bị thương chạy không được bao xa. Với cả, chưa tìm được Tào Tiểu Quân và bảo vệ trực ca kia, các cậu vất vả chút, làm càng nhanh càng tốt.”
“Không thành vấn đề ạ.”
“Tiểu Hà, mai cô lại liên lạc với ông cụ Lưu báo án kia, đưa mấy tấm ảnh cho ông ấy chọn, xác nhận người gặp buổi chiều có phải Nghê Hướng Đông không.”
“Được.”
“Đội trưởng, còn tôi thì sao?” Đồng Hạo đứng dậy với vẻ mặt mong đợi.
“Cậu…”
Mạnh Triều dựa vào ghế, ngón trỏ không ngừng gõ huyệt thái dương.
“Ngày mai cậu lại đi theo tôi tìm Ngô Tế Muội, ghi chép lại kỹ càng. Rồi hai chúng ta đi hỏi thăm cư dân nơi đó, xem có thể tìm được manh mối có ích gì không.”
“Được ạ.”
“Nếu đã hiểu rõ nhiệm vụ của mình rồi thì chúng ta tan họp, mọi người đi nghỉ ngơi chút đi, sau đó hành động, tranh thủ phá án trước tết Âm lịch.”
Mọi người lục tục rời khỏi phòng học, Mạnh Triều đứng trước cửa sổ hút thuốc, vừa quay đầu đã thấy Đồng Hạo vẫn đứng ở bên cửa, trong tay cầm một cuốn sổ nhỏ.
“Sao không quay về nghỉ ngơi đi?”
“Đội trưởng Mạnh, tôi còn có chút vấn đề nhỏ, không biết nên nói không.”
“Nói.”
“Tôi cảm thấy Ngô Tế Muội đang nói dối, đang ngụy tạo chứng cứ, cô ta cố ý bảo vệ Nghê Hướng Đông.”
Bàn tay đang thu dọn tài liệu của Mạnh Triều dừng lại, ngẩng đầu nhìn người mới này.
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Lúc ghi chép, cô ta nói cô ta không quen biết Nghê Hướng Đông, nhưng lúc buổi chiều tối ở hiện trường, tôi vô tình nghe được một vài lời đồn…”
Đồng Hạo dừng lại.
“Nếu những lời đồn này là thật, vậy thì có thể Ngô Tế Muội là đồng bọn của Nghê Hướng Đông.”