Có tiếng khóc nỉ non truyền ra từ trong ngôi nhà xa hoa và thoang thoảng mùi hoa đào.
Chu Phú vùi đầu, sắc mặt nặng nề ngồi trong sân, khi nghe thấy tiếng khóc thì đột nhiên ngẩng đầu lên. Bách Lý Thừa tướng và Chu lão gia luôn túc trực ở bên cạnh cũng đồng thời đứng lên, nhao nhao kích động muốn xông vào bên trong, nhưng chẳng ai chịu nhường ai, xô đẩy lẫn nhau để đối phương vấp ngã.
Quý Hỉ ma ma canh giữ ở ngoài cửa phòng, ngăn cản già trẻ ba người vào bên trong gây nhốn nháo. Qua một lúc lâu, tiếng trẻ con khóc càng lúc càng lớn, ma ma quản gia mở cửa phòng, để đám nha hoàn mang nước bẩn đi đổ.
Chu Phú chui qua chỗ trống, muốn chui vào trong nhưng bị ma ma quản gia chắn lại ở ngoài cửa, nói: "Chúc mừng phò mã gia, là một bé trai, trắng trẻo mập mạp, rất đáng yêu."
"Có thật không?" Chu Phú vui vẻ ra mặt: "Nương tử ta sao rồi? Nàng có khỏe không?"
"Phò mã yên tâm, công chúa hoàn toàn khỏe mạnh! Chỉ là sau khi sinh sẽ mệt mỏi nên đã ngủ rồi." Ma ma quản gia nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn, không khỏi buồn cười, nói: "Nô tỳ ẵm tiểu thiếu gia đi tắm rửa, một lát sau sẽ ôm qua cho phò mã xem mặt."
"Được được được, ma ma mau đi, mau đi đi." Chu Phú biết nương tử không sao, mẹ con bình an, nên cuối cùng trái tim thấp thỏm cũng hạ xuống.
Lúc ma ma quản gia đặt một một đứa bé phấn điêu ngọc trác vào trong tay Chu Phú, hắn không biết rằng mình sẽ cảm động đến như thế, sinh mệnh bé nhỏ này đã chào đời, khuôn mặt nho nhỏ, bàn tay cũng nhỏ tí. Chu Phú cẩn thận dùng một ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn kia, đứa nhỏ lập tức vặn vẹo không yên khiến Chu Phú sợ đến mức phải vội vàng thu ngón tay về. Hắn ngắm nhìn đứa bé đã an tĩnh trở lại liền xúc động mà bật cười.
Mọi người ở bên ngoài sảnh đợi gần hai canh giờ, Trì Nam mới tỉnh lại từ giấc ngủ mê man, Chu Phú vọt vào đầu tiên. Hắn thấy sắc mặt nương tử nhợt nhạt, đau lòng đến nỗi không thể nói rõ hắn vô cùng thương yêu nương tử.
Ngồi ở mép giường, Chu Phú dịu dàng gẩy vài sợi tóc dính bết trên trán do mồ hôi cho Trì Nam, sau đó hắn nắm lấy bàn tay yếu ớt của nàng, đặt dưới môi khẽ hôn: "Nàng vất vả rồi."
Trì Nam có vẻ hơi mỏi mệt lắc đầu, sự xúc động khi lần đầu tiên được làm cha mẹ tràn ngập mọi suy nghĩ của phu thê hai người.
Mấy ngày nay Chu Phú có chút buồn bực. Tuy nói nhìn thấy con trai khỏe mạnh lớn lên từng ngày khiến người làm cha như hắn cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng cùng với vui vẻ và hạnh phúc là những lần âm thầm oán giận trong lòng.
Bởi vì nương tử là người gánh vác chức vụ "nhiếp chính" nên hằng ngày nàng đều phải vào triều xử lý quốc sự. Mặc dù hai người không thể ở cùng nhau cả ngày, nhưng dù sao đến tối vẫn có một chút thời gian nghỉ ngơi. Từ sau khi nương tử mang thai, liền từ bỏ chức vụ nhiếp chính, chỉ chuyên tâm ở nhà dưỡng thai. Nàng mang thai mười tháng, hắn ở một bên nhìn thấy được, sờ được, lại không ăn được, nhưng vì sinh mệnh bé nhỏ trong bụng mà hắn cố gắng nhẫn nại cho đến bây giờ... Nhưng hiện tại thì thế nào?
Nương tử sinh con trai xong, bản thân cũng không phải gánh vác trách nhiệm nhiếp chính vương nữa, giao lại tất cả mọi việc cho Hoàng đế, không cần phải vào triều mỗi ngày, cũng không cần xử lý quốc sự đến đêm khuya.... Nhưng vì sao hắn vẫn không được đụng vào nương tử nhà hắn vậy??
Nguyên nhân là do... Con trai!
Kể từ sau khi nương tử có con trai, liền hoàn toàn, quẳng hắn – người có công đầu trong việc tạo ra xú tiểu tử đó ra sau đầu. Mỗi ngày nhìn thấy hắn, câu hỏi nhiều nhất chính là: Con đâu? Con có đói bụng không? Con đã tỉnh chưa?
Mặc dù Chu Phú biết ý nghĩ của mình bây giờ rất kỳ quái, nhưng hắn không nhịn được mà âm thầm ăn dấm chua của chính con trai mình.
Không được, không thể tiếp tục như vậy được!
Chu Phú âm thầm tính toán ở trong lòng, nếu như nương tử không bao giờ để ý tới hắn nữa, vậy sau này hắn phải làm sao?
Kết quả là, sáng sớm một ngày nào đó, thừa dịp lúc nương tử còn chưa tỉnh ngủ, Chu Phú lén lút ôm con trai bên cạnh nương tử đi ra ngoài, giao cho Bách Lý Thừa tướng đang canh giữ ở ngoài cửa. Trời còn chưa sáng, hai người đã thực hiện cuộc giao nhận lén lút này ngay trước cửa phủ công chúa.
Sau khi Chu Phú giao con trai cho ông nội hắn xong, hắn lại rón ra rón rén trở lại phòng.
Nhưng vừa nằm xuống, nương tử hắn liền tỉnh lại, chuyện đầu tiên là nhìn xem con trai đã dậy chưa, nhưng bên cạnh trống không đâu còn đứa con trai bé xíu mũm mĩm của nàng nữa?
Trì Nam sợ hãi ngồi bật dậy, kinh hô: "Con đâu rồi?"
Chu Phú nhìn khuôn mặt lo lắng của nương tử nên bỏ luôn ý định giấu giếm, thành thật khai báo: "À, ông nội nói muốn để con trai đến phủ thừa tướng ở vài ngày."
Trì Nam nhìn vẻ mặt có chút khẩn trương của Chu Phú, nhất thời đã đoán được là do hắn làm. Nàng bất đắc dĩ vén chăn lên, bước xuống giường, nói: "Con còn nhỏ, thừa tướng là một đại nam nhân sao có thể chăm sóc trẻ con được? Ta đi đón con về."
Trì Nam nói xong liền muốn mặc quần áo rời giường, nhưng lại bị Chu Phú lập tức kéo ngã. Hắn đè lên hông của Trì Nam, nắm chặt hai cổ tay nàng trong tay, nói một cách gấp gáp: "Nương tử, đừng quan tâm tới con nữa. Nàng hãy quan tâm đến ta đi."
Trì Nam không giải thích được động tác này của Chu Phú, nàng không hiểu hỏi: "Ta phải quan tâm chàng như thế nào? Chàng bao nhiêu tuổi rồi, đừng làm loạn nữa, ta đi đón con trai về, nó còn quá nhỏ."
Chu Phú nghe nương tử nói như vậy, càng thêm nóng nảy, làm nũng như một đứa con nít nói: "Không không không, ta không đứng lên! Con... Con nhỏ, nhưng có nhiều người chăm sóc, ta...ta, ta...... Ta lại không có ai quan tâm, cực kỳ đáng thương."
Trì Nam bị hắn nói cho dở khóc dở cười: "Chàng bao nhiêu tuổi rồi, còn cần phải có người chăm sóc gì nữa chứ?"
Chu Phú nhìn nương tử mỉm cười yểu điệu, tim đập càng nhanh, hô hấp cũng dần dần dồn dập, chậm rãi lại gần nương tử, ấn xuống đôi môi mềm mại của nàng một nụ hôn dài.
Hắn vốn chỉ muốn hôn nhẹ nhàng, nhưng khi môi lưỡi hắn tiếp xúc với mỹ vị ngọt ngào, hắn như thể là nếm phải chất gây nghiện của cây anh túc (thuốc phiện), không thể ngừng lại được.
Chu Phú đưa đầu lưỡi ra cạy mở đôi môi có chút kháng cự của Trì Nam, liếm nhẹ hàm răng nàng. Không chịu nổi cảm giác tê dại chỗ khớp hàm, Trì Nam khẽ hé môi, hắn liền gấp rút đưa chiếc lưỡi linh hoạt vào trong miệng Trì Nam, khuấy đảo lật chuyển hút lấy mật ngọt trong miệng. Trì Nam chịu áp lực từ phía trên, muốn khép miệng lại, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được khoái cảm "hít thở không thông" đã lâu không được nếm này.
Nước bọt dâm mị từ từ chảy xuống theo cằm, lạnh lẽo nhỏ xuống phía trong vạt áo hơi mở rộng của Trì Nam.
"Chu Phú... chờ... chờ một chút."
Hai tay Trì Nam vùng ra, chống lên bả vai Chu Phú, muốn để hắn tỉnh táo lại, nhưng Chu Phú đã động tình thì làm sao có thể bỏ qua thời khắc tươi đẹp mà hắn đã mong chờ bấy lâu, môi lại phủ lên môi Trì Nam lần nữa, tìm mọi cách để dây dưa.
Trì Nam bị hắn hôn đến choáng vàng thở hổn hển, từ bỏ giãy dụa.
Chu Phú đè chặt hai cổ tay Trì Nam qua đỉnh đầu, một tay tới cởi vạt áo trước của Trì Nam, sau khi kéo nốt cái yếm che chắn ra, hai ngọn đồi trắng như tuyết bỗng nhiên đập vào mắt.
"Nương tử, dường như chỗ này thay đổi rồi."
Giọng Chu Phú khàn khàn thì thầm bên tai Trì Nam. Bàn tay cũng không hề nhàn rỗi, cầm một bên mềm mại vừa nắm, vừa vuốt ve, thỉnh thoảng lại liếm liếm.
Trì Nam bị hắn làm cho điên đảo, mặc dù biết bây giờ không phải là lúc làm chuyện này, nhưng không có hơi sức cự tuyệt được, chỉ đành phải không ngừng lắc đầu, nói: "Đừng bóp, sẽ có... ra ngoài."
Dường như Chu Phú không hề nghe rõ nương tử nói gì, khóe miệng nhếch lên, tà ác hỏi "Sẽ có cái gì ra ngoài?"
Nói xong hắn liền như thể cố ý, ngậm chặt quả thù du (*) trên ngực Trì Nam, hơi dùng sức hút, sữa không ngừng bị hắn hút vào trong miệng. Cảm giác này khiến hắn mê muội, giống như chưa từng có điều này.
(*) Quả thù du nó thế này http://goo.gl/zCd4ez, ai tưởng tượng nó trong câu văn trên ra cái gì thì ra.:v
Thì ra đây chính là sữa mà hằng ngày tiểu tử kia uống, không có hương vị gì, nhưng lại khiến hắn khó có thể tự kềm chế, vừa hút, vừa bắt đầu lấy tay đè ép bên kia. Trì Nam vừa cảm thấy e lệ, lại vừa cảm thấy một loại sung mãn không có gì sánh kịp, đây là chuyện mà nàng chưa bao giờ gặp khi cho con trai bú sữa mỗi ngày.
Trì Nam ôm đầu Chu Phú, ấn xuống trước ngực mình, dường như nàng đang không tiếng động yêu cầu hắn hút nhiều hơn. Hai chân nàng chủ động quàng lấy hông hắn, cảm thụ kích thích và ma sát đến từ hắn. Nàng chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ trong bụng vọt lên, lan tỏa khắp cơ thể.
Chu Phú liếm bầu ngực của nương tử đủ rồi, liền hôn một đường xuống phía dưới, từng lớp quần áo dần dần bị bắt lột bỏ. Chỉ chốc lát sau, nương tử của hắn đã bị hắn cởi sạch đồ, trần như nhộng nằm dưới thân hắn.
So sánh với lúc chưa sinh, nương tử đẫy đà lên không ít. Nếu ngày trước là "cốc u lan hoang vắng", thì này đã trở thành "mẫu đơn nở rộ", diễm lệ vô song.
"Nương tử, nàng thật sự rất đẹp."
Hắn nói xong liền ôm lấy hai chân hơi kẹp chặt của nàng, đột nhiên tách ra, nhất cổ tác khí*, lấy lửa nóng đã sớm không kìm nén nổi đến khó chịu của mình nhanh chóng đi vào.
(*Nghĩa: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. "Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)
Khoái cảm đã lâu không gặp khiến Chu Phú suýt nữa không kìm chế được muốn phát tiết ra ngoài, thật may là cuối cùng cũng mạnh mẽ áp chế được, nhờ vậy mới không rơi vào cảnh bị người chê cười.
Chu Phú thử động hai cái thì thấy nương tử nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, có thể là do đã lâu chưa trải qua chuyện này. Hắn không kịp suy nghĩ, bất ngờ tiến vào nên nàng cảm thấy quá đột ngột và không thoải mái. Hắn cố gắng đè nén dục vọng đang cuộn trào xuống, thả bàn tay đang giữ tay nàng lên đỉnh đầu xuống, nâng eo nàng lên, hai tay nắm lấy mông của nàng, vuốt ve hết lần này đến lần khác.
Vùng mẫn cảm trên thân thể Trì Nam bị Chu Phú tiến công liên tục, hóa thành một vũng "xuân thủy". Nàng đã sớm không còn phân biệt được mọi chuyện, hai mắt mông lung, chỉ có thể dùng hơi thở dồn dập để chứng minh nàng còn tri giác.
Cảm thấy nương tử ở dưới người đã buông lỏng, rốt cuộc Chu Phú cũng không chịu nổi nữa, gầm nhẹ một tiếng, liền mở rộng đất đai, phóng ngựa dong ruổi.
Hai người triền miên liên tục, không biết đã trải qua bao lâu, Trì Nam chỉ cảm thấy bụng đói khó chịu, lúc này mới cố gắng ngăn trở Chu Phú vẫn dây dưa không chịu ngừng nghỉ.
Chu Phú ôm nàng vào trong ngực, không để cho nàng xuống giường, dùng môi di chuyển lên trên liếm vành tai Trì Nam, khiến sau tai nàng ướt nhẹp, chỉ nghe giọng Chu Phú khàn giọng nói như thế: "Nương tử, cảm giác này quá tuyệt vời, sau này không cho phép nàng không để ý tới ta một thời gian dài như vậy nữa."
Trì Nam bất đắc dĩ nói: "Ta đâu có không để ý tới chàng?"
Chu Phú quấn lấy nàng không chịu buông, cứng mềm đều dùng: "Nàng có! Không cho ta đụng vào người trong khoảng thời gian dài như thế, nàng cũng biết rồi còn gì, ta sắp nghẹn chết rồi đó."
Trì Nam nhìn khuôn mặt vừa đáng thương vừa đáng giận của hắn, cuối cùng không nói thêm gì nữa, bấm nhẹ một cái trên má hắn, lúc này mới gật đầu nói: "Biết rồi."
Chu Phú nhận được sự đồng ý của nương tử, càng thêm hưng phấn, giơ tay lên dò tìm vào trong vạt áo của Trì Nam. Trong sáng nay Trì Nam đã trải qua mấy bận giày vò, sức cùng lực kiệt từ lâu, nàng bắt lấy bàn tay xấu xa của Chu Phú, thở dài nói: "Thôi. Hôm nay vậy là đủ rồi. Đi ăn một chút gì đã, sau đó đi đón con về."
Tuy nói Bách Lý Thừa tướng sẽ không đối xử tệ với con trai của mình, thậm chí sẽ rất thương nó, nhưng Trì Nam thân là mẹ đẻ sao có thể yên tâm được.
Nhưng Chu Phú lại không cho là đúng: "Không đón! Để cho con ở bên đó hai ngày, chúng ta cũng chăm sóc an ủi nhau, hưởng thụ thế giới chỉ có hai người, không được sao?"
"Nhưng..."
Chu Phú lấy ngón tay đè cánh môi Trì Nam, không cho nàng nói tiếp. Hắn nói:
"Nương tử, mới vừa rồi nàng đã đồng ý với ta, sẽ không phớt lờ ta, sẽ không quan tâm con trai quá nhiều nữa... Bây giờ nàng lại đổi ý sao? Không được, ta muốn trừng phạt nàng!"
Nói xong lại một trận náo loạn khiến Trì Nam dở khóc dở cười: "Ta chỉ nói là sẽ không phớt lờ chàng, chứ nói không quan tâm chăm sóc con chúng ta bao giờ?"
"Nàng xem nàng xem, nàng chính là không muốn để ý tới ta, có đúng không?" Chu Phú không sờ được da thịt non mềm của nương tử, bắt đầu cố tình gây sự.
Trì Nam hất phăng ma chưởng của hắn ra, nói: "Chu Phú, chàng có chừng có mực một chút cho ta!"