Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 17

Phương pháp này của ta vô cùng mạo hiểm, chỉ cần có một chút sơ suất, thực sự thời gian tử vong có thể sẽ còn nhanh hơn người trúng độc. Nhưng cũng không còn cách nào, phương thuốc ta chế ra xác thực có tỷ lệ thành công rất cao, hơn nữa người trúng độc vốn cũng nhất định phải chết, nếu là thật sự không được, sử dụng phương thuốc này, mặc dù trị không hết cho hắn, nhưng cũng có thể làm cho hắn không phải chịu giày vò.

Xú lão đầu kéo quai hàm suy nghĩ một lát, ta đoán hắn cũng có ý nghĩ giống như ta. Hồi lâu, mới thấy hắn ngẩn đầu, nhìn ta không chuyển mắt, ánh mắt toát ra một cỗ ý tứ ‘Thật sự là coi thường ngươi’.

Ta vừa thấy ánh mắt này của hắn, trên mặt liền vui vẻ, nháy mắt đắc ý vô cùng.

Ai ngờ lão nhân kia lại một cái tát vỗ vào trên đầu ta!

Hết sức choáng vàng! Ta ôm đầu cổ họng không phát ra được một chút âm thanh, đợi đến hai ba giây sau, mới hét lớn: “Ngươi đánh ta làm gì!”

“Ta đánh ngươi xem ta có phải đang nằm mơ hay không.”

“Ngươi!” Ta kêu to: “Nếu ngươi muốn biết tại sao không tự đánh mình đi!”

Xú lão đầu lơ đễnh, nói: “Cái đó đau lắm, ngươi là vãn bối, ngươi chịu đau là đúng rồi.”

...

Hắn thấy ta phản ứng kịch liệt như thế, cũng biết chính mình không phải đang nằm mơ. Nhưng biểu tình phức tạp trên mặt lại một chút cũng không biến mất. Có lẽ là cũng đã chấp nhận sự thật, hắn nhép nhép miệng nói: “Ngươi này nhất mất trí nhớ thật đúng là thần kỳ, tính tình thay đổi không nói, ngay cả đầu óc cũng đều thay đổi. Nhớ lúc trước ngươi dụng độc cũng không xuất sắc như bây giờ, giờ thì tốt rồi, công phu sở trường trước kia thì không dùng được, nhưng dùng độc thật ra còn lợi hại hơn so với ta.”

Ta vẻ mặt ai oán nhìn hắn, vui vẻ không nổi.

Một cái tát đổi một cục đường, ta tình nguyện không cần đường, cũng không muốn chịu một cái tát của ai kia.

Lão nhân còn nói: “Bất quá chiêu này của ngươi cũng thật mỉa mai, ngươi cho thuốc giải, nếu trị không hết cũng có thể giúp hắn không phải chịu giày vò. Cho dù trị, ta đoán người này cũng phải phế đi.”

“Ta không quan tâm nhiều như vậy.” Ta nói: “Phương pháp này cũng phải dựa vào thời gian hắn trúng độc, nếu chậm, mặc dù hiện tại được ta cứu sống, hắn cũng sống không được bao lâu, nội tạng cũng đã bị hủy mất rồi. Thời gian sớm, may mắn một chút, mặc dù thành phế nhân cũng sống thêm được hơn mười, hai mươi năm cũng không có vấn đề gì.”

Lão nhân gật gật đầu, cam chịu.

Xem ra hắn đã thừa nhận thực lực của ta, kỳ thực những thứ này cũng đã nằm trong dự kiến, tốt xấu gì đời trước ta cũng là sinh viên y khoa có tài năng chứ bộ.

Hai ta lại tĩnh tọa một lát, lão nhân đột nhiên lấy từ sau lưng một cái hồ lô rượu nhỏ, hung hăng uống một hớp lớn, thoải mái cười hắc hắc vài tiếng mới nói: “Được rồi, xem ra hết thảy đều là ý trời.”

Gì chứ? Điều này thì liên quan gì đến ý trời?

“Ngươi có biết bản Độc Kinh trong tay ngươi là từ đâu mà có không?” Lão nhân đột nhiên hỏi ta.

Lắc đầu, ta mới ở chỗ này lăn lộn chưa đến một tháng, làm sao mà biết được.

Lão nhân gật gật đầu, một lát sau mới nói: “Tương truyền, hơn ba trăm năm trước...”

“Dừng. Dừng. Dừng!” Ta nói “Lập tức nói đến trọng điểm, trời sắp sáng rồi!”

“Ngươi, tên nhãi con này.” Lão nhân liếc mắt trừng ta một cái, “Khi đó giang hồ đột nhiên xuất hiện một nam tử, công phu dụng độc quả thực xuất thần nhập hóa, trong tay hắn có hai bản bí tịch, chính là hai bản trong tay ngươi hiện giờ. Giang hồ đồn đãi, chỉ cần có thể luyện thành hai bản bí tịch này, trong thiên hạ sẽ không có ai là địch thủ của ngươi nữa. Cho nên trong lúc đó, mọi người đều bắt đầu liều mạng chém giết tranh đoạt bí tịch trong tay vị nam tử kia. Nhưng, bất luận là ai cũng đều không thực hiện được, những người đã từng tiếp xúc cùng nam tử kia, không ai sống sót. Sau đó, người của triều đình biết được chuyện này, ngay lúc đó hoàng đế sợ hãi hắn sẽ trở thành mối uy hiếp với mình, vì thế liền xuất quân, bao vây tiêu trừ nam tử kia để trừ hậu họa.”

Xem ra lại là một trường thiên chuyện xưa, ta cưỡng chế cảm giác buồn ngủ của mình, ngắt lời nói: “Sau đó thì sao.”

“Hắn một thân một người, mặc dù công phu xuất thần nhập hóa, cũng khó có thể chống lại mấy vạn quân đội của triều đình. Bất quá ngay cả như vậy, triều đình cuối cùng cũng không thể giết hắn cướp lấy bí tịch. Hắn bị trọng thương, được tổ sư gia của bổn phái cứu. Tổ sư gia dốc lòng chăm sóc hắn hơn nửa năm nhưng vẫn không thể chữa khỏi, hắn thấy tổ sư gia là người phúc hậu, vì thế liền đem bí tịch cho tổ sư gia, cũng dặn dò hắn không kiến bang, không lập phái, hảo hảo tu luyện bí tịch, xem thời thế mà hành sự, rồi tìm một người kế thừa, đem bí tịch truyền dạy cho đời sau.”

Xú lão đầu nói xong cũng không hề hé răng nữa, ta lúc này mới ý thức được chuyện xưa đã kết thúc, nhưng mà ta nghe vẫn còn thấy mơ hồ, vì thế liền hỏi hắn “Không còn gì nữa sao?”

“Không có.”

“Ngươi cũng quá thổi phồng chuyện rồi.” Ta cười hắn: “Câu chuyện này quá gượng ép, theo như ngươi nói, bí tịch này chính là thứ tốt, hắn có thể tùy tiện liền đem cho tổ sư gia sao?”

“Ngươi cái xú nha đầu!” Hắn lại đánh đầu ta một cái, sau đó kêu lên: “Hắn lúc ấy bị thương đến không xuống giường được, bên cạnh chỉ có một mình tổ sư gia, không đem cho hắn thì cho ai!”

Ta thật oan ức ôm đầu đang ẩn ẩn phát đau, vẫn không tin nói: “Vậy ngươi làm sao mà biết được rõ ràng như vậy!”

Hắn đắc ý hừ hừ nói: “Tất nhiên là đời đời truyền xuống, môn phái của chúng ta đều là cao nhân bí ẩn, cả đời chỉ nhận một đồ đệ, đợi sau khi thời cơ chín muồi, những thứ này sẽ truyền cho đồ đệ của mình, sau này ngươi cũng sẽ theo như vậy mà làm.”

Ta âm thầm liếc mắt xem thường một cái, trong lòng nói thầm ta còn lâu mới làm như vậy nhá, loại chuyện không có căn cứ như chuyện này, có đứa ngu mới đi tin.

“Ngươi nói cho ta biết những chuyện này là có ý gì?” Ta hỏi hắn.

“Ngu ngốc!” Hắn còn muốn đánh đầu ta, bị ta lập tức né tránh, mắt thấy không thực hiện được, hắn mới phẫn nộ thu hồi nắm đấm, nói: “Hai bản bí tịch này trải qua một đời lại một đời, người luyện đều đem công phu luyện đến xuất thần nhập hóa, nhưng Độc Kinh vẫn chưa hiểu rõ hết. Ta nghe sư phụ nói, sư phụ hắn đã từng nói với hắn, nếu có người có thể hiểu rõ thấu đáo mọi thứ trong Độc Kinh này thì cho dù là toàn bộ võ lâm cũng không là gì cả.”

Ta biết hắn có ý tứ gì, nhưng việc này thì có tác dụng gì kia chứ? Hai đấm khó có thể địch lại bốn chưởng, lúc trước chẳng phải vị nam tử giống như trong thần thoại kia không phải cũng bị triều đình truy diệt đến trọng thương đó sao. Kỳ thật, theo ta thấy, bản Độc Kinh này cũng không có gì khó, có lẽ là vì lúc này mọi thứ đều rất lạc hậu, nếu thực đặt nó vào hiện đại, ngược lại cũng không có quý hiếm đến như vậy.

Ta chỉ là sinh viên y khoa còn chưa tốt nghiệp, lại có thể phá giải nó. Nếu đem mấy vị giáo sư, từng người từng người xuyên đến đây, không phải đều sẽ trở thành tiên y, thần y, thánh y sao.

Thấy ta trầm mặc không nói, xú lão đầu lại nói tiếp: “Tóm lại, ngươi hiện tại đối với Độc Kinh để tâm như thế, vậy thì cứ chuyên tâm luyện độc đi. Về phần bản bí tịch công phu kia, ngươi có thể tìm con nha đầu Cửu xin chỉ bảo, nàng cũng là người tập võ, học cùng nàng cũng như học cùng ta thôi.”

Ta phi!

“Rốt cuộc ngươi là sư phụ ta hay là nàng mới là sư phụ ta!” Bảo ta tìm nàng học, nàng còn không đem ta dày vò đến chết sao.

“Đều giống nhau thôi.” Lão nhân không kiên nhẫn xua tay: “Các ngươi là phu thê, học tập lẫn nhau, cùng nhau nỗ lực. Ta cũng vì chuyện thu đồ đề này mà đã vất vả hơn nửa đời người rồi, ngươi cũng nên để ta vui vẻ khoái hoạt một chút chứ.”

Lão nhân này cũng thật quá vô trách nhiệm rồi.

Ta còn muốn nói nữa, lại bị hắn trừng mắt một cái. “Đừng nói nữa, ta đã quyết định rồi.” Hắn uống một ngụm rượu, làm động tác trấn an với ta, “Yên tâm yên tâm, qua một hai năm, ta sẽ lại trở về gặp ngươi thôi mà.”

Ta xuy thanh, nói thầm qua một hai năm còn không biết sẽ phát sinh cái tình huống gì, ở đây lại không giống hiện đại thông tin nhanh chóng, lỡ như đến lúc đó ta không ở Phò mã phủ, ta xem ngươi sẽ đi chỗ nào tìm ta.

Đôi ta lại ngồi một lát, mặt trời dần dần ló dạng, nhưng xú lão đầu lại không vội, đến khi uống hết rượu trong hồ lô, mới đứng dậy vỗ vỗ mông nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi trở về.”

Ta cũng nhanh chóng đứng lên theo, nhưng lại chợt nhớ đến cách thức lúc ta rời khỏi Phò Mã phủ, vừa nghĩ đến, trong lòng nháy mắt lòng ta đều run lên, ta cẩn thận nhìn chằm chằm lão nhân kia nói: “Ngươi không phải là lại muốn ‘đem’ ta trở về nữa chứ.”

Lão nhân không dự đoán được ta sẽ hỏi câu này, nghe xong sửng sốt một chút mới vuốt râu cười ha ha, rồi sau đó nói: “Ngươi thật là thông minh.”

Ta vừa nghe, trong lòng nói xong rồi, vừa định xoay người chạy, ngay sau đó phía sau lưng đã bị bắt lấy, nháy mắt trong đầu ta trống rỗng. Lúc này cùng buổi tối có chút bất đồng, ban đêm tối đen cái gì cũng nhìn không thấy, thế nhưng bây giờ là ban ngày, ta có thể rõ ràng nhìn thấy khoảng cách của ta với mặt đất là cao xa như thế nào!

Lỡ như xú lão đầu nắm ta không chặt, từ đây mà rơi xuống không mất cánh tay cũng gẫy cái chân!

...

Chỉ trong thời gian một chung trà nhỏ, hai ta rốt cục đã trở về Phò Mã phủ, một đường này ta thật không biết như thế nào về được, chân vừa chạm đất, lòng ta mới xem như bình tĩnh lại được, lập tức liền cảm thán cảm giác còn sống thật tốt, về sau cho dù có nói gì cũng không thể lại đâm đầu vào chỗ chết nữa.

“Được rồi.” Lão nhân vỗ vỗ tay: “Nhiệm vụ cuối cùng của ta đã hoàn thành, về sau sẽ không đến đây nữa, ngươi ngoan ngoãn tu luyện, một năm sau ta sẽ đến kiểm tra.” Dứt lời, lão nhân liền xoay người muốn đi.

“Đợi đã.” Ta gọi hắn lại.

“Lại làm sao vậy.”

Ta quét mắt liếc nhìn lão Cửu đang ngủ say bên kia, chỉ vào nàng hỏi: “Nàng khi nào thì tỉnh?”

Lão nhân liếc mắt nhìn Cửu công chúa một cái, nói: “Chờ đi, trước buổi trưa có thể tỉnh.”

“Còn có...”

Lão nhân thấy ta còn muốn đặt câu hỏi, giận đến phẫn nộ: “Ngươi như thế nào nhiều chuyện như vậy, còn có cái gì hỏi mau! Hạ nhân lập tức sẽ đến đây đấy!”

Ta cười hắc hắc, nói: “Kỳ thật ta chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, tổ sư gia của chúng ta có lai lịch gì, lợi hại không?”

“Tổ sư gia a... Là...” Lão nhân ý vị thâm trường nhìn ta liếc mắt một cái, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, trước khi đi còn để lại cho ta ba từ ‘người hái thuốc.’

Được lắm, lòng ngưỡng mộ của ta với sư phụ của sư phụ... Chính là một tên hái thuốc a.

"9,