Phò Mã 16 Tuổi

Chương 56: Thái Sơn (B)



"Còn muốn ăn một chút nữa."
Thái tử ăn xong một quả đào, hướng về rổ đào duỗi duỗi tay.
Tô Hạo liền  cầm một quả đào đưa đến, xé  vỏ ra đưa tới trước mặt thái tử, thái tử vẫn nắm tay nhỏ Tô Hạo đem đào đưa đến bên mép, cắn một cái nói, "Đào năm nay so với năm trước ngon hơn rất nhiều."
Tô Hạo nhân cơ hội nói, "Sang năm đào lại càng ngon, Điện hạ nhất định phải đem thân thể dưỡng cho tốt mới phải."
Thái tử cũng không đáp lại, chờ sau khi ăn xong ba quả đào xong, lúc này mới cúi đầu rơi lệ nói, "Ta vốn là văn không thể văn, võ không thể võ, mỗi lần gặp phải đại sự đều là Trường Ninh ở sau lưng ta nghĩ kế, phụ hoàng tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định đã sớm biết , nhất định đã sớm đối với ta bất mãn, lần này mẹ con Lan Phi có chuyện, phụ hoàng  cũng không một lần  đến thăm ta, hiển nhiên là không còn thái tôn ngay cả ta cũng không muốn lưu lại, thái tử như ta đây chỉ sợ ngày phế truất không còn xa."
Tô Hạo nói, "Điện hạ nghĩ như vậy là sai rồi, thích khách kia trong đêm tối đến ám sát, vốn chính là muốn tạo thành chuyện kinh hoàng trong hoàng tộc, khiến cho phụ hoàng mất đi bình tĩnh, bọn họ sẽ nhân cơ hội đó khởi sự, vì lẽ đó Điện Hạ mất đi vợ con đương nhiên là sẽ tổn thương rất lớn, nhưng nếu thái tử vì thế mà rơi vào trạng thái uể oải, suy sụp chẳng phải vừa vặn rơi vào kế của phản tặc hay sao ? Phụ hoàng không đến thăm ngươi, nhất định là vì tiếc mài sắt không lên kim, thứ hai phụ hoàng cũng sợ xúc cảnh sinh tình -- Con trai của Điện hạ cũng chính là cháu của phụ hoàng, nỗi đau mất đi cháu trai, phụ hoàng chỉ sợ còn đau lòng hơn ngươi. Ngươi cũng nên đứng về phía lập trường của phụ hoàng mà ngẫm lại."
Thái tử nắm ống tay áo xoa xoa nước mắt, "Quả thực Phụ hoàng suy nghĩ như phò mã nói sao ?"
Tô Hạo gật gù, từ trong lòng móc ra một khăn lụa đưa cho thái tử, nói tiếp, "Bàn về trưởng ấu, Điện hạ chính là trưởng tử của phụ hoàng, bàn về thứ, Điện hạ chính là con của vợ cả phụ hoàng, từ xưa phế trưởng lập ấu, phế cả  lập thứ đều là thiên hạ đại  loạn, mà Điện hạ lại là người nhân hậu, lại chưa từng có sai lầm gì, đừng nói là phụ hoàng có tâm muốn phế trưởng lập thứ, kể cả có đi chăng nữa, văn võ bá quan trong  triều cùng vạn dân thiên hạ cũng không có đáp ứng, Điện hạ lo lắng bị truất phế, đúng là lo nghĩ quá nhiều rồi."
Thái tử nghe xong tâm tình thật tốt, ánh mắt sáng quắc lóe sáng nói, "Ta còn muốn ăn một quả đào nữa."
Tô Hạo đang muốn đưa tay vào rổ đào lấy đào, Trường Ninh bỗng quay người cầm một quả đào phóng tới trong tay thái tử, "Thái tử hơn nửa tháng đã không ăn uống, lần này ăn quá nhiều cũng không tốt." Lệnh thị nữ hai bên, "Còn không mau đem rổ đào này thu lại."
Thị nữ Đông cung cũng đều biết tính khí Trường Ninh, chính là thái tử cũng sợ Trường Ninh ba phần, lại huống hồ các nàng đều là hạ nhân, lập tức như phụng thánh chỉ đem rổ mang đi.
Tô Hạo đến lúc này cũng hiểu được lý do rồi, bởi vậy bộ dạng phục tùng cũng không dám lên tiếng, mãi đến tận khi thái tử hỏi nàng, "Theo góc nhìn của phò mã, ta hiện tại phải làm sao mới có thể lọt vào mắt xanh của phụ hoàng ?"
Trường Ninh nhìn Tô Hạo một chút, lạnh lùng thốt, "Phò mã. . . . . ."
 Vốn là muốn ngăn cản Tô Hạo tiếp tục nói, lại nghe thái tử nói, "Muội muội đừng đi khắp nơi ngăn cản không cho phò mã ra mặt, vi huynh cũng không phải người ngoài, thứ hai là vì bây giờ đang là thời điểm cần người ra mưu vẽ sách, Phò mã chính là Đại Tề Tân Khoa Trạng Nguyên, mười sáu tuổi  từ trong mười triệu người bộc lộ tài năng, trí tuệ tài hoa tất nhiên là không kém người, muội muội không muốn cho phò mã vì vi huynh hiến kế lẽ nào ngược lại muốn hắn đi hiến kế cho người khác sao ?"
Trường Ninh liếc thái tử một chút, không tiếp tục nói nữa.
Lông mi Tô Hạo  hơi chuyển động, lén lén nhìn Trường Ninh một chút, thấy nàng cũng không tức giận mới yên lòng, tiếp theo hướng về thái tử nói, "Ngươi nên ngồi chờ lệnh, nếu phụ hoàng hứa cho phép ngươi, ngươi  vì lập được quân công, trên triều đình tự mình dựng lên uy phong, nếu như phụ hoàng không cho phép, cũng sẽ vui mừng vì ngươi là người can đảm, nhìn ngươi bằng ánh mắt khác."
Thái tử gật đầu liên tục, "Kế này quả thực rất hay."
Buổi tối ngày đó, hiếm thấy Hoàng thượng không có chuyên sủng cưng chiều Vương Quý Phi, mà bãi giá đi tới tẩm cung Khôn Bình Cung của Hoàng Hậu.
Hoàng hậu cố ý nói, "Ngọn gió nào đem Hoàng Thượng thổi đến đây a."
Hoàng đế nở nụ cười, "Làm sao, trẫm không thể đến nơi này của Hoàng hậu ngồi một chút sao ?"
Lập tức Đế hậu ngồi xuống.
Hoàng đế nói, "Trẫm tối nay tới, là có chuyện muốn tham khảo ý kiến Hoàng Hậu."
Hoàng hậu thấy không phải việc nhỏ, vẻ mặt không khỏi trở nên nghiêm túc.
" Đại Tề Thái Tổ ta năm đó khởi sự, xuất binh bất lợi, dẫn dắt mấy ngàn tên tàn binh bại tướng lùi vào Thái Sơn, nằm gai nếm mật an dưỡng điều chỉnh mười năm sau lần thứ hai xuất binh, mới một lần liền bình định Trung Nguyên, chính là có thiên hạ. Điển cố này Hoàng Hậu đã từng nghe thấy."
Hoàng hậu gật đầu, "Thần thiếp  xác thực nghe qua, có điều, thần thiếp chỉ nghe nói Thái sơn nằm ở nơi ' Thiên hạ to lớn ngăn trở, Cửu Châu chi hiểm ' bên trong Tần Lĩnh, cũng không biết vị trí cụ thể."
"Ngươi đương nhiên không biết, " Hoàng đế mặt lộ vẻ đắc ý, "Vị trí của Thái Sơn chỉ có Hoàng Đế Đại Tề mới biết."
Hoàng hậu nói, "Thần thiếp còn nghe nói ngọn núi Thái Sơn này thập phần kì bí, mỗi năm đều thay đổi bị trí như cối xay, từ một chỗ di chuyển sang chỗ khác, lúc còn đang ở Sơn Đông, trong nháy mắt liền di động đến Vân Nam."
"Ha ha ha, " Hoàng đế vuốt râu cười to, khoát tay nói, "Đều là thế nhân hiếu kì, lập ra thần thoại, Thái Sơn từ trước đến giờ đều nằm ở trong Tần Lĩnh, là huyết mạch của Đại Tề ta, vẫn có trọng binh trấn thủ."
Hoàng Hậu trong lòng không rõ, "Không biết vì sao hoàng thượng đột nhiên cùng thần thiếp nhắc tới việc này ?"
Hoàng đế nói, "Tình hình hiện nay, Tam đại vương khác họ phản tâm ngày càng hưng thịnh, đầu tiên là phái người ám sát thái tử, sau lại ở kinh thành cố tình làm náo loạn, làm cho nhân tâm thiên hạ hoang mang rối loạn, chỉ sợ không lâu liền muốn khởi binh tạo phản; ngoài ra còn có Quan Tây thế tộc nắm chặt binh quyền không chịu giao ra, sớm có ý đồ không tốt. . . . . ."
"Hoàng thượng ý là?"
"Thái Sơn còn thì Đại Tề còn, trẫm muốn phái một tên tâm phúc của mình đi tọa trấn Thái Sơn, bảo vệ long mạch hoàng tộc, bảo đảm giang sơn Đại Tề."
Hoàng hậu gật gù, "Đáng tiếc hiện tại võ tướng có thể tín nhiệm quá ít."
"Hà tất nhất định phải là võ tướng,50 ngàn tướng sĩ  Thần Cơ Doanh   trấn thủ Thái Sơn mỗi người dũng mãnh, hiện tại cần chính là một người chỉ huy tinh thông cơ mưu, mà người chỉ huy này nhất định phải một lòng hiếu trung Đại Tề."
"Vậy thì khó khăn, " Hoàng Hậu lắc đầu, "Lòng người cách  bụng, bây giờ đi đâu tìm người  một  lòng hiếu trung , một khi chọn người không đúng, há chẳng phải tự mình móc ra căn cơ ?"
Hoàng đế nói, "Trẫm đang nghĩ đến một người, lòng trung thành của hắn không có ai có thể hoài nghi."
"Hoàng đế ý là ?"
"Phò mã Tô Hạo."
Hoàng hậu cả kinh, "Phò mã tài trí linh khí đương nhiên người thường không thể so sánh, lòng trung thành cũng không thể hoài nghi, nhưng là tuổi tác quá nhỏ, làm sao có thể lập uy chỉ huy tướng sĩ được ?"
Hoàng đế nói, "Phò mã cũng không phải sẽ không lớn lên, hơn nữa, hiện nay trung thành so với cái khác đều quan trọng hơn, nếu như phái hoàng tử đi rất khó có thể tránh hoàng tử tự mình lập binh, nếu như phái triều thần đi, khó bảo toàn người đó sẽ không hai lòng."
Hoàng hậu suy nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý, "Phò mã cũng nên đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, đều ở bên người Trường Ninh, chỉ sợ vĩnh viễn không trưởng thành được," nói tới chỗ này lại nhắc tới chuyện hái đào, "Hoàng thượng là không tận mắt thấy, Phò mã liền ngay cả hái đào cũng đều phải Trường Ninh cho phép, có thể thấy được bị quản hơi nghiêm."
Hoàng đế cười to nói, "Ha ha ha, trẫm không cần tận mắt nhìn, cũng có thể đoán được ba phần."
"Tuy là nói như vậy, chia rẽ một đôi ân ái phu thê chỉ sợ cũng không tốt, " Hoàng Hậu nói tới chỗ này đột nhiên nghĩ đến, "Vì sao không cho Trường Ninh cùng Phò mã cùng đi, có thể tương trợ lẫn nhau."
Hoàng đế lắc đầu, "Có trách thì chỉ trách trẫm từ nhỏ sủng ái Trường Ninh, khiến cho người bên trong triều đình không ai là không biết, không ai là không hiểu Trường Ninh, nếu tự dưng mai danh ẩn tích, tất nhiên sẽ gây ra ngờ vực, vì lẽ đó nhất định Trường Ninh phải ở bên cạnh trẫm."
"Hoàng thượng quả nhiên cân nhắc chu toàn, Phò mã ốm yếu từ nhỏ nhiều bệnh, lần này đi, cùng lắm cũng chỉ cần nói là ốm đau thôi." 
Hoàng Hậu nói xong, vẫn cứ khó có thể yên tâm, "Nói đến dường như không có sơ hở nào, nhưng can hệ trọng đại, hoàng thượng còn phải cân nhắc thêm mới phải."
Hoàng đế gật đầu, "Cái này là đương nhiên." Phò mã còn cần thử thách một hồi.
Sau ba ngày, thuộc cấp của Thanh Hà vương  ở Huy Châu khởi binh, liệt kê mười tội lớn của Tề Minh Đế, tuyên thệ "Thảo phạt hôn quân" , Thanh Thành Vương Hòa cùng Xuyên Vương ở Giang Tây, Ba Thục khởi binh hưởng ứng, Thiên Hạ Chấn Động.
Ba bên thám mã liên tiếp phi báo Kinh Thành, Hoàng đế mặc dù sớm có linh cảm, tiếp được thư báo vẫn nổi trận lôi đình, tháp chuông gióng trống, chiêu tập văn võ bá quan, suốt đêm xuất binh ba đường, tiến hành đàn áp.
Ngày kế muộn, Tô Hạo được triệu vào cung, vào Càn Cùng điện bái kiến vua.
Lý công công nhìn thấy Tô Hạo, tiến lên hành lễ nói, "Hoàng thượng ở tẩm điện, Phò mã xin mời đi vào phía trong."
Tô Hạo chưa bao giờ tiến vào tẩm cung Hoàng Đế, chần chừ không bước, mãi đến khi giọng nói của Hoàng Đế  từ sau bức rèm che truyền đến, "Phò mã chỉ cần tiến lên phía trước, không phải lo sợ." Tô Hạo lúc này mới chỉnh trang lại trang phục đi vào.
Hoàng đế thấy, nói, "Phò mã chỉ đến nhà thăm phụ hoàng, không cần câu nệ."
Tô Hạo đáp một tiếng, "Vâng" lúc này mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hoàng đế thân mặc quần áo ngủ, tóc tai bù xù, ngồi xếp bằng ở  bên trên ngự tháp , sắc mặt ở trong ánh nến lúc sáng lúc tối, bóng người chiếu vào bức bình phong sơn thủy phía sau cao chót vót, còn nói ra không được cảm giác thần bí.
Ngọn núi kia. . . . . .
Ánh mắt Tô Hạo rơi vào bức bình phong sơn thủy trên kia,  nhất thời càng không có cách nào dời đi.
Hoàng đế trong lòng hơi động, "Bức bình phong phía sau trẫm không có gì lạ, phò mã vì sao không rời được con mắt ?"
Tô Hạo đến gần vài bước, lẩm bẩm, "Ngọn núi này nhất định nằm bên trong Tần Lĩnh..."
Ánh mắt Hoàng đế  sáng ngời, "Phò mã sao lại nói lời ấy?"
Tô Hạo nói, "Nhi thần ngu dốt được phụ hoàng yêu mến, cuộc sống thanh thản, sau khi tiến cung thị giảng cũng có lúc rảnh rỗi, liền đến Tàng Thư Lâu của Hàn Lâm Viện lật xem tàng thư, thấy trong đó bản đồ phong phú đều đầy đủ hết, liền từng cái đọc qua, hơn nữa miêu tả, về đến nhà, liền bằng trí nhớ vẽ ra, ngày thứ hai lại tới Tàng Thư Lâu đối chiếu khác biệt, nhiều lần đính chính, tháng ngày lâu, liền đều khắc trong tâm khảm."
Hoàng đế gật gù, lại hỏi, "Phò mã tại sao lại đối với bản đồ cảm thấy hứng thú?"
Tô Hạo thật thà nói, "Nhi thần khá quan tâm đến diễn biến trong thiên hạ, hy vọng có thể dùng chút sức mọn của mình phụ giúp cho phụ hoàng một chút sức lực."
Hoàng đế cười nói, "Phò mã hi vọng chiến tranh ?"
Tô Hạo vội nói, "Nhi thần kinh hoảng, nhi thần chỉ là. . . . . . Chỉ là phòng ngừa chu đáo mà thôi."
"Được lắm phòng ngừa chu đáo, " Hoàng đế vuốt vuốt râu mép, "Dãy núi Tần Lĩnh này kéo dài 1500 dặm , nam bắc chiều ngang 300 dặm, Phò mã có thể nhìn ra ngọn núi này nằm ở chỗ nào của Tần Lĩnh hay không ?"
Tô Hạo chăm chú nhìn tỉ mỉ chốc lát, được hoàng đế cho phép,  ở trên ngự án trải ra trang giấy, tay phải Chấp Bút, tay trái giữ tay áo, viết chữ như rồng bay phượng múa, vẽ ra một bức bản đồ toàn bộ của Tần Lĩnh, sau khi vẽ xong đánh dấu ở trên một ngọn núi, sau đó đem bản đồ dâng lên hoàng đế xem qua.
Hoàng đế không nhìn thì thôi, vừa nhìn bên dưới không khỏi cười ha hả, "A ha ha ha. . . . . ."
Tô Hạo bị cười vô cùng không thoải mái, đang muốn mở miệng hỏi dò, Hoàng đế đã ngưng cười, từ bên trong người rút ra một tấm bản đồ đưa cho Tô Hạo, Tô Hạo vừa nhìn, ngoài trừ kích thước to nhỏ không giống, tấm bản đồ này cùng với tấm bản đồ mình vừa vẽ không hề có sai biệt, vị trí ngọn núi là giống nhau, chỉ có điều không phải là dấu đánh dấu, mà là viết hai chữ ----- "Thái Sơn"
"Thái Sơn kỳ thực đã không còn là núi, từ hơn 100 năm trước đã bị Thái tổ hoàng đế san phẳng thành sơn thành, là một chỗ ẩn mật cứ điểm quân sự."
Tác giả có lời muốn nói: Được rồi, Phò mã cùng công chúa phải chia xa, vì lẽ đó a, chương 54 có thịt, nhưng thật ra là phò mã cùng điện hạ ly biệt a..........q_q
【 Đôi phu thê ân ái không bị nương của phò mã chia cách, mà cuối cùng lại bị phụ hoàng của công chúa chia cách 】(Nói chung cũng không phải lỗi của quả táo, đừng đánh ta *Vọt lẹ* )