[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch

Chương 18: Thụ thương

Phó Hồng Tuyết ôm eo Diệp Khai, đưa Diệp Khai tới chỗ sâu trong ôn tuyền. Diệp Khai bám vào vai y, thả lỏng toàn thân, tùy ý Phó Hồng Tuyết tại trong nước phiêu đãng.

Phó Hồng Tuyết ôm theo hắn, chậm rãi xoay tròn trong ôn tuyền, “Bên này là chỗ nước đọng từ suối nước nóng, tạo thành một cái ao nhỏ, ta trước đây thích nhất trốn ở đây, mỗi lần tới đều lưu lại thật lâu, thẳng đến khi bị Băng Di thúc giục.”

Diệp Khai thuận theo bước đi của y, thân thể thả lỏng, trôi theo dòng nước, hai mắt khép lại. Lông mi hắn vừa dài vừa đen, không biết là do vừa khóc xong hay do hơi nước bốc lên từ ôn tuyền mà giờ phút này ướt sũng.

Phó Hồng Tuyết không biết huynh đệ những gia đình khác là như thế nào ở chung, nhưng cũng mơ hồ hiểu được, cảm tình Diệp Khai dành cho y, vì y trả giá, chỉ sợ sớm đã vượt xa các cặp huynh đệ khác.

Băng giá vì tuyệt vọng cùng đau thương mà dựng lên trong lòng y, giờ khắc này ôm Diệp Khai trong tay, chậm rãi tan rã. Y thậm chí còn mơ hồ nghe được thanh âm băng tuyết vụn vỡ từ nơi nào đó truyền tới, dòng nước lạnh băng từng chút chảy ra khỏi trái tim.

Tòa băng sơn vẫn tồn tại trong lòng hơn hai mươi năm qua, tuy còn để lại tiếc nuối cùng đau lòng, nhưng rốt cuộc cũng tan chảy, không còn áp y tới không dám động đậy không thể hô hấp nữa.

Mà tại vị trí vốn thuộc về tòa băng sơn kia, mọc ra một nhánh lá xanh non. Gân lá rõ ràng, bề mặt tinh mịn như tơ lụa, mang theo sắc xanh nhu hòa lóe ra quang mang nhàn nhạt, tản ra hương thảo mộc thanh mát.

Phó Hồng Tuyết nghe thấy thanh âm của chính mình nói với Diệp Khai, “Diệp Khai, ta muốn…..hôn lên mắt ngươi.”

Diệp Khai cũng không trợn mắt, chỉ hơi gật nhẹ đầu. Phó Hồng Tuyết ôm eo hắn, kéo hắn vào sát gần mình hơn nữa, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt Diệp Khai.

Nước trong ôn tuyền ấm nóng, Diệp Khai toát một tầng mồ hôi mỏng. Mà khi môi Phó Hồng Tuyết hạ xuống, Diệp Khai cảm giác được một trận tê liệt lan tràn toàn thân, mồ hôi thoát ra càng nhiều, nếu không nhờ Phó Hồng Tuyết đỡ, có lẽ hắn đã ngã vào trong nước rồi.

Nụ hôn này cũng không kéo dài, nhưng Diệp Khai lại cảm thấy tay chân đều nhẹ run rẩy. Hắn khép mắt đón nhận, khí lực toàn thân tựa hồ đều hư thoát không còn một mảnh.

Phó Hồng Tuyết ôm hắn tiến vào bờ, Diệp Khai tiếp xúc với ngọc thạch lạnh lẽo bên bờ ôn tuyền, thân thể run nhẹ, mở to mắt.

Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, ngươi còn nhớ rõ thời điểm chúng ta sơ ngộ không?”

Diệp Khai gật đầu, “Đương nhiên nhớ rõ, ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên.”, hắn cau mũi oán giận, “Ngươi rất hung nha, ta lần đầu tiên đối xử với một người tốt như vậy. Ta theo ngươi lâu như thế, ngươi còn không cho ta theo, cũng không muốn làm bằng hữu của ta, lòng ta khi ấy không biết đau bao nhiêu.”

Phó Hồng Tuyết nghe hắn nói vậy, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Diệp Khai khó hiểu hỏi, “Làm sao vậy?”

Phó Hồng Tuyết nói, “Ngươi cư nhiên còn không biết xấu hổ mà kêu đau, ta lúc ấy bị ngươi dọa một trận, ngươi có biết không.”

Y vươn tay cầm khăn lụa lau tóc cho Diệp Khai, “Đó là lần đầu tiên ta rời khỏi Vô Gian Địa Ngục, nghĩ nếu ta đã luyện thành Diệt Tuyệt Thập Tự đao thì nhất định phải giết sạch cừu nhân của phụ thân, thay phụ mẫu báo thù rửa hận. Ngươi bỗng nhiên từ đâu xông ra, đuổi theo ta, ta dùng hết toàn lực cũng đuổi không được ngươi. Ta khi ấy cực kì kinh ngạc, nghĩ tại sao trên giang hồ lại có cao thủ trẻ tuổi như vậy, vì cái gì ta khắc khổ luyện tập bao năm, lại có người tuổi xấp xỉ ta, võ công cũng tương đương.”

Diệp Khai cười nói, “Phó đại hiệp chẳng lẽ chỉ cho phép trên đời có một thiên tài là ngươi hay sao?” Hắn vuốt vuốt tóc mình, biểu tình đắc ý, “Cái gì gọi là tương đương, ta khi đó võ công căn bản còn cao hơn ngươi, chẳng qua là sợ làm ngươi bị thương, vừa không dám phóng phi đao, cũng không dám dùng toàn lực phát phi đao ảo ảnh, mới để ngươi chạy mất. Ngươi là bị võ công cao cường của ta dọa sợ sao?”

Phó Hồng Tuyết lắc đầu, trong mắt lộ ra tiếu ý, “Kia cũng không phải, có đối thủ cũng không có gì không tốt. Làm thiên hạ đệ nhất cao thủ, không có nổi một người cùng đẳng cấp, không khỏi quá mức cô hàn. Ta là bị lời nói của ngươi dọa. Cái gì mà muốn ta phải nghe lời ngươi, từ nay về sau ngươi bảo ta đi hướng đông ta sẽ không dám đi hướng tây. Nhưng ta căn bản còn không biết ngươi là ai, từ trước đến nay chưa từng thấy qua ngươi.”

Diệp Khai a một tiếng, sắc mặt hồng hồng, ngượng ngùng nói, “Đó là bởi vì ta rất sốt ruột. Ta đã muốn biết ngươi là ai, ngươi lại nói không quen biết ta. Ta hi vọng ngươi nghe theo lời ta, đi làm một Diệp Khai vui vui vẻ vẻ, không cần trở thành công cụ báo thù của mẫu thân.”

Trong mắt Phó Hồng Tuyết lộ ra thần sắc nghiền ngẫm.

Diệp Khai bị y nhìn tới ngượng ngùng.

Phó Hồng Tuyết khoác vai hắn, “Không quan hệ, nếu khi ấy ta biết ngươi là ai…….”

“Ta đáp ứng ngươi.”

Thanh âm ôn nhu như đã đồng ý.

Diệp Khai còn muốn nói gì đó, cảm giác buồn ngủ lại đột ngột dâng lên, hắn biết mình rất nhanh sẽ lâm vào mơ hồ. Hắn từng dùng toàn lực cùng dược lực đối kháng, vô luận gian nan như thế nào, chịu tra tấn ra sao, cũng muốn lưu lại một tia thanh tỉnh, đơn giản chỉ bởi trong lòng còn mang theo hi vọng, tin tưởng Phó Hồng Tuyết nhất định sẽ tới cứu mình.

Hiện tại không cần, hắn an tâm khép mắt lại, chỉ cần còn ở bên Phó Hồng Tuyết, sẽ được an toàn.

Phó Hồng Tuyết nhìn Diệp Khai nhắm mắt lại, khi mở ra, đã mang theo biểu tình thiên chân mê muội, biết hắn đã rơi vào trạng thái mơ hồ. Y đem Diệp Khai ôm khỏi mặt nước, thay Diệp Khai lau khô thân thể.

Thời điểm Diệp Khai mơ hồ không thường nói chuyện, chỉ thích cười. Lúc ban ngày Phó Hồng Tuyết đã đem rất nhiều quần áo của Diệp Khai để tại đây. Y chọn lấy một kiện y phục nhẹ nhất, khoác lên người Diệp Khai. Thời điểm thắt đai lưng, đụng tới eo Diệp Khai. Động tác tay y nhẹ nhàng ổn trọng, Diệp Khai cảm thấy nhột, xoay người ôm lấy y, cười thành tiếng.

Phó Hồng Tuyết nhìn vào mắt hắn, “Ngươi yêu cười như vậy, từ khi sinh ra đã nên làm một Diệp Khai vui vui vẻ vẻ rồi.”

Diệp Khai thoạt nhìn giống như mệt nhọc, ngáp một cái, nhào vào lòng y, nhắm mắt lại.

Phó Hồng Tuyết nắm tay hắn, “Hôm nay tự đi về đi.”

Diệp Khai nghi hoặc mở to mắt, lộ ra thần sắc hoang mang. Chợt nhíu mày suy tư, một lát sau lựa chọn không thèm để ý tới lời Phó Hồng Tuyết, lại nhắm mắt lại, dùng sức chui vào lòng Phó Hồng Tuyết, như trước đòi y ôm.

Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ ôm hắn, Diệp Khai phát ra tiếng reo hoan hô, ôm cổ y, chôn mặt vào vai y, còn thỏa mãn cọ a cọ.

Trở lại phòng, nhẹ nhàng đặt Diệp Khai lên giường, Phó Hồng Tuyết kéo gối kê xuống đầu hắn. Diệp Khai mở to mắt, hướng y lộ ra tươi cười, lại chậm rãi cảm thấy không đúng. Hắn ngồi dậy, xem xét bài trí trong phòng, lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Phó Hồng Tuyết không nghĩ tới năng lực quan sát của hắn lại tốt như vậy. Dựa theo lời Liễu Thiên, Diệp Khai lúc mơ hồ tâm trí chỉ như tiểu hài đồng. Gian phòng này cùng phòng y mặc dù có khác biệt, kì thật cũng chỉ có vài điểm bất đồng rất nhỏ mà thôi.

Diệp Khai giật mình nhìn mấy điểm bất đồng này, lại nhìn nhìn Phó Hồng Tuyết, ánh mắt lộ ra lo sợ cùng nghi hoặc, dần dần chuyển thành hoảng sợ. Hắn bổ nhào vào lòng Phó Hồng Tuyết, gắt gao bấu lấy lưng Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết không ngừng xoa lưng hắn, giúp hắn trấn tĩnh lại. Qua đã lâu, Diệp Khai đại khái cũng mệt mỏi, rốt cục buông tay, mềm mại ngả người trên nệm.

Phó Hồng Tuyết một tay chống má, nghiêng người nằm cạnh hắn, một tay đều đều vỗ nhẹ, hống hắn ngủ.

Nếu là bình thường, Diệp Khai khẳng định đã sớm ngủ, lúc này hắn chốc chốc lại bừng tỉnh một lần, mở to mắt, thấy Phó Hồng Tuyết vẫn còn bên người mới một lần nữa nhắm lại.

Phó Hồng Tuyết đợi đã lâu, cho rằng hắn đã ngủ say, động tác cực khinh đứng dậy, Diệp Khai lại lập tức mở to mắt, giữ chặt tay áo y.

Phó Hồng Tuyết một lần nữa nằm xuống, ôn nhu hỏi, “Làm sao vậy?”

Diệp Khai đem mặt chôn trong lòng y, thanh âm nhỏ xíu nhưng thật rõ ràng, “Ca ca, trở về.”

Phó Hồng Tuyết khẽ thở dài, “Diệp Khai, ca ca đã là người trưởng thành, ngươi cũng vậy. Người trưởng thành sẽ có…….”

Y không biết nên giải thích thế nào, tuy rằng đây bất quá chỉ là sự tình thực bình thường của con người. Loại sự tình này đối với một Diệp Khai thanh tỉnh cố nhiên là tuyệt đối nói không nên lời, đối với Diệp Khai mơ mơ hồ hồ tựa hồ cũng vô pháp nói rõ ràng.

Diệp Khai lại tò mò ngước đầu nghe y nói, đôi mắt to trong suốt chớp động, mang theo hơi nước ủy khuất.

Phó Hồng Tuyết đành tiếp tục giải thích, “Người trưởng thành sẽ có một vài cảm xúc đặc thù, đây là không thể khống chế. Loại sự tình này là chuyện riêng tư, để người khác đụng tới sẽ…….sẽ xấu hổ…….”

Y càng nói thanh âm càng thấp, Diệp Khai rõ ràng không có nghe hiểu, vẫn lôi kéo ống tay y, bỗng nhiên mở miệng nói, “Ca ca.”

Phó Hồng Tuyết đáp một tiếng, Diệp Khai leo lên trên người y, hôn lên mắt y. Phó Hồng Tuyết cũng không để ý, cứ để mặc cho hắn hôn. Diệp Khai hôn hôn một hồi, nụ hôn trằn trọc đi xuống, rơi trên môi Phó Hồng Tuyết.

Đôi môi non mềm tựa như đóa hoa mùa xuân, xúc cảm ẩm ướt.

Phó Hồng Tuyết giờ khắc này chỉ có thể nhớ tới một từ, đó là kiều diễm ướt át. Y biết đây vốn chỉ để hình dung hoa, thế nhưng trước giờ chưa từng có đóa hoa nào có thể khiến y liên tưởng tới từ này. Diệp Khai hôn một hồi, tách ra nhìn y, đôi môi đỏ mọng hơi sưng, quả thực chính là kiều diễm ướt át.

Phó Hồng Tuyết cảm thấy khí huyết trên người dần dần di động, ẩn ẩn nhưng lại khắc chế không được, bèn dùng sức một phen đẩy Diệp Khai ra. Diệp Khai ngã nhào lên trên chăn nệm, nghi hoặc nhìn y.

Phó Hồng Tuyết thuở nhỏ cơ khổ, hoàn toàn không biết huynh đệ trên thế gian là như thế nào ở chung. Huynh đệ thân thiết là chuyện bình thường, nhưng hôn lại hôn như vậy, y nghĩ hẳn là chuyện không thể. Nhưng càng thân mật, cảm giác trong lòng càng rối rắm khó hiểu, ẩn ẩn cảm thấy có chút chờ mong, lại cảm thấy tựa hồ không ổn, nhất thời không biết phải nói với Diệp Khai như thế nào.

Phó Hồng Tuyết kéo chăn phủ lên người hắn, “Ngủ  đi.”

Diệp Khai bị y dùng chăn bọc lấy, cơn buồn ngủ lúc này thực sự trỗi dậy, rốt cuộc đã quên mình đang trong một căn phòng xa lạ. Hắn lôi kéo tay áo Phó Hồng Tuyết, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Lúc này cũng đã rất khuya, ánh trăng chiếu lên gương mặt Diệp Khai, lóe ra một tầng ánh sáng. Phó Hồng Tuyết rút tay áo ra, nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Khai, xoay người rời đi.

Từ lúc bắt đầu có ý thức tới giờ, Phó Hồng Tuyết vẫn luôn cô độc một mình. Y vì chiếu cố Diệp Khai mới tạm thời an trí Diệp Khai ở tại trong phòng mình. Cô độc quá lâu, sẽ dần dưỡng thành thói quen, dần dần quên đi cái gì gọi là cô độc.

Thế nhưng đêm nay, y lại có chút mất ngủ. Để quen được với sự cô độc, cần tới mười mấy năm, nhưng quen với ôn nhu, quen có một người khác bên cạnh, cư nhiên chỉ cần hơn mười ngày.

Y ngồi dậy, cầm mũ phượng Diệp Khai đã tu hảo lên thưởng thức. Kim sí trên mũ phượng tuôn rơi lay động, phát ra thanh âm dễ nghe.

Phó Hồng Tuyết nhìn thật lâu, thật lâu sau, mới đem mũ phượng đặt ở đầu giường, rốt cục cũng ngủ.

Y ngủ thực không an ổn. Không biết qua bao lâu, gió lạnh tựa hồ dẫn theo tiếng khóc Diệp Khai. Thanh âm như có như không, tựa như tiếng Diệp Khai khóc kêu ‘ca ca’, theo từng đợt gió đêm truyền tới.

Phó Hồng Tuyết sợ hãi bừng tỉnh, thân hình hơi động, theo cửa sổ nhảy ra, tiến về hướng thanh âm phát ra.

Bên tai truyền đến tiếng gió gào rít, là có người khởi động đại trận phòng hộ của Vô Gian Địa Ngục. Đại trận này trước đây đã được Phó Hồng Tuyết mở ra toàn bộ, uy lực so với trước kia đúng là một trời một vực.

Phó Hồng Tuyết còn chưa tới trước đại trận, đã nghe từng tiếng đá lăn ầm ầm vang động. Y vừa sợ vừa e ngại, lòng bàn tay đã thấm đầy mồ hôi lạnh.

Diệp Khai đang đứng giữa quần thạch vụng về né tránh. Hắn nửa đêm tỉnh lại, không thấy Phó Hồng Tuyết bên cạnh, thật sự kinh hoảng. Một người đẩy ra cửa phòng, muốn chạy đi tìm Phó Hồng Tuyết, nhưng không tìm được đường, càng chạy càng xa, thế nhưng lại chạy tới Vô Gian Địa Ngục bên cạnh, kích khởi đại trận hung hiểm này. Hắn giờ phút này tâm trí còn chưa khôi phục, chỉ toàn dựa vào bản năng khổ tu thuở nhỏ mà né tránh.

Tiếng nổ lớn như thế, Lạc Thiếu Tân cùng Liễu Thiên cũng nghe thấy. Hai người bọn họ đều chỉ mặc trung y liền chạy vội ra, từ xa đã thấy Diệp Khai loay hoay giữa đám quần thạch, cơ hồ bị dọa ngốc luôn rồi.

Liễu Thiên cùng Lạc Thiếu Tân trao đổi một ánh mắt, nghiêng thân muốn nhảy vào trong đại trận, nhưng giữa chừng lại bị một cỗ đại lực ngăn chặn, nửa bước cũng không di chuyển nổi.

Phó Hồng Tuyết một chưởng đem bọn họ đánh lui, “Không cần đi vào, tòa đại trận này càng nhiều người đi vào, sẽ càng lợi hại.”

Lạc Thiếu Tân bị thanh âm lãnh túc này trấn trụ, nhìn ra trong mắt Phó Hồng Tuyết thế nhưng hằn lên tia máu đỏ đậm, biết y hẳn đang lo lắng tới cực điểm. Hắn cùng Liễu Thiên võ công đều kém xa Phó Hồng Tuyết, lại càng không am hiểu tòa đại trận này, trong lòng dù nôn nóng nhưng cũng không giúp được gì.

Băng Di cũng từ xa chạy tới, võ công nàng yếu nhất trong mấy người, đến chậm nhất, thấy Diệp Khai bị vây trong đại trận, nhất thời khóc không thành tiếng. Liễu Thiên vội thấp giọng an ủi nàng, “Băng Di, đừng lên tiếng làm Diệp Khai phân tâm.”

Từng khúc cây, cột đá, tên tẩm độc lao vùn vụt trong không trung, không ngừng đập vào nhau tạo nên tiếng động kinh người. Diệp Khai tung dải áo, quấn lấy một cột đá, mượn lực bay qua, tránh được một khối cự thạch. Liên tục như vậy, mấy lần suýt rơi vào hiểm cảnh.

Băng Di đứng một bên xem mà lòng nóng như lửa đốt, không ngừng run rẩy.

Lạc Thiếu Tân thấy thân pháp Diệp Khai quỷ dị khó lường, thường thường ở thời điểm nguy hiểm không còn chỗ né tránh thoát được, một thân khinh công đã muốn xuất thần nhập hóa. Hắn từng đọc qua điển tịch của phái Điểm Thương, mặt trên ghi lại võ công Điểm Thương luyện tới tầng cao nhất có thể di chuyển nhẹ như hơi thở, không kẻ địch nào không ngăn được, nội công ngoại công thành thục như bản năng. Hắn vốn nghĩ đến đây là tiền nhân tự khoa trương, giờ phút này nhìn Diệp Khai, mới biết được cái gì gọi là tuyệt thế thần thông, cái gì gọi là đăng phong tạo cực.

Diệp Khai cũng không thoải mái như hắn tưởng tượng.

Hắn dáng người uyển chuyển, kì thực trong lòng đã sợ tới cực điểm, chỉ dựa vào khinh công mà chật vật né tránh giữa đại trận, không ngừng khóc kêu ‘ca ca’, ‘ca ca’.

Phó Hồng Tuyết tiến tới gần đại trận, kình phong do đá va đập vào nhau quất vào mặt. Diệp Khai trông thấy y, lộ ra kinh sợ xen lẫn vui mừng, thân pháp chậm lại, một mũi tên từ bên người hắn bắn tới, mắt thấy sẽ không cách nào tránh được

Phó Hồng Tuyết từ nhỏ sinh trưởng tại Vô Gian Địa Ngục, biết rõ tòa đại trận này lợi hại tới mức độ nào, nếu mình nhảy vào trong trận, Diệp Khai khẳng định không gặp kết cục tốt, cách không dùng toàn lực phát ra một chưởng, chưởng phong đảo qua mũi tên, làm tên thoáng lệch đi một chút, xẹt qua làm đứt dây cột tóc Diệp Khai. Diệp Khai kinh hoảng né tránh, hướng Phó Hồng Tuyết kêu ra một chồng tiếng kêu sợ hãi.

“Ca ca!”

“Ca ca!”

“Ca ca!”

Phó Hồng Tuyết đang đợi sinh môn của đại trận xuất hiện, không dám loạn động, mắt thấy Diệp Khai mấy lần gặp nạn, tâm đau như muốn nứt ra. Diệp Khai chống đỡ được nửa canh giờ, thấy y còn chưa tiến vào, trong lòng càng thêm sợ hãi, cả người cũng càng thêm mỏi mệt. Hắn chật vật né tránh, đai lưng bị xuyên thủng, một phần đứt đoạn, mũi tên cứ thế tiến nhập cơ thể.

Lạc Thiếu Tân, Liễu Thiên, Băng Di đồng loạt kinh hô.

Đai lưng Diệp Khai bị gió núi xuy phất, cuốn qua người Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết chỉ cảm thấy trên mặt hơi lạnh, theo bản năng nâng tay chà lau, lại phát hiện thì ra là một giọt máu.

Kia…….

Là máu của Diệp Khai.

Là máu thân nhân duy nhất còn lại trên đời của y.

Ào choàng tuyết trắng trên người Diệp Khai đã nhiễm đầy máu, như những đóa hoa đỏ rực. Hắn bị từng luồn tên bắn ra không ngừng làm bị thương, trên mũi tên còn chứa kịch độc. Mà hắn lúc này vừa kinh hoảng vừa e sợ, khí huyết trong cơ thể cuồng lưu, chỉ e so với vừa rồi càng thêm hung hiểm vạn phần.

Phó Hồng Tuyết cố sức trấn định bàn tay run rẩy, hô hấp càng lúc càng dồn dập, cả người bắt đầu run lên từng chặp, tê liệt lan tràn khắp cơ thể.

Căn bệnh hiểm nghèo đáng sợ kia lại tới nữa, lúc nào cũng nhằm ngay thời khắc y khẩn trương cùng yếu ớt nhất mà phát tác.

Phó Hồng Tuyết nâng tay phải, điểm mấy yếu huyệt trên người, đau đớn trong nháy mắt lan khắp toàn thân, tê liệt chấn động ghê tởm kia nhờ vậy mà ngừng lan rộng.

Lạc Thiếu Tân cùng Liễu Thiên thấy y tự làm mình bị thương đều hoảng sợ. Liễu Thiên nhảy dựng lên, điểm mấy huyệt trên người y.

Đất đá cuồn cuộn, vài sợi dây thừng bắn về phía Diệp Khai, cuốn lên người hắn. Đúng lúc này, sinh môn Phó Hồng Tuyết chờ đợi rốt cục xuất hiện. Y nhanh như chớp lao ngay vào giữa đại trận.

Diệp Khai còn đang bay giữa không trung, thấy y rốt cuộc cũng tiến vào cứu mình, hướng Phó Hồng Tuyết lộ ra tươi cười, hắn mi mục như họa, một nụ cười này so với mặt trời trên đỉnh Triêu Dương còn huyến lệ hơn.

Một khối cự thạch từ phía sau hắn bay tới. Diệp Khai còn đang kinh ngạc nhìn Phó Hồng Tuyết, hoàn toàn không biết mà né tránh. Cự thạch vững chắc quất thật mạnh lên người hắn, cho dù có võ công cao thâm, nội lực hộ thể, vẫn như cũ bị đánh văng ra xa.

Cự thạch va chạm với nội công Diệp Khai, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, văng ra ngoài đại trận. Lạc Thiếu Tân tránh không kịp, bị đá vụn đụng vào, thụt lui hai bước, sắc mặt trắng bệch. Băng Di cũng bị đánh trúng, võ công của nàng không bằng Lạc Thiếu Tân, bị đẩy lui tới vài chục bước, phun ra một ngụm tiên huyết.

Dư uy còn như vậy, mà Diệp Khai bị khối cự thạch nguyên bản đả thương, thương thế nguy kịch thế nào, không cần nghĩ cũng biết. Nhất thời thiên địa im ắng, phảng phất ngay cả thanh âm hô hấp cũng không tồn tại.

Phó Hồng Tuyết mang Diệp Khai ra khỏi đại trận, đặt lên mặt đất.

Diệp Khai hơi thở mỏng manh, một tay lôi kéo ống tay áo y. Ngón tay hắn vốn dùng để nắm Tiểu Lý phi đao, nay cũng nhịn không được run rẩy.

Liễu Thiên lúc này mới có phản ứng, vọt lên, ở trên người Diệp Khai điểm mấy chục huyệt đạo, mới thân thủ bắt mạch cho Diệp Khai.

Diệp Khai khó chịu khi thấy hắn chắn giữa mình và Phó Hồng Tuyết, dùng hết toàn lực giãy dụa đối hắn nói, “Tránh ra.”

Liễu Thiên vội vàng lui về phía sau.

Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết, hơi nước trong mắt chậm rãi ngưng tụ, nước mắt trên mặt vỡ òa.

“Ca ca, ngươi đi đâu?”

Hắn bị trọng thương, đau nhức từ lưng truyền tới, trên người một trận rét run, bàn tay đang túm lấy ống tay áo Phó Hồng Tuyết dần dần vô lực.

Phó Hồng Tuyết trong lòng chua xót, hận không thể thay hắn chịu khổ, ôm hắn buồn bã nói, “Ta không đi, ta không có đi, ta nơi nào cũng không đi. Diệp Khai, ta nơi nào cũng không đi, ta vĩnh viễn cùng ngươi.”

Thanh âm y thống khổ, ẩn chứa bi thương khôn cùng vô tận.

Diệp Khai bị thanh âm kia chấn động, lại mở mắt. Sinh mệnh hắn đang nguy kịch, tuy chỉ mang tâm trí của tiểu hài tử, nhưng dường như cũng biết mình sắp lâm vào bóng tối khôn cùng, không bao giờ có thể tỉnh lại nữa.

Trước lúc đó lại nhịn không được giãy dụa nghĩ muốn nói chuyện với Phó Hồng Tuyết.

Nước mắt của Phó Hồng Tuyết rớt trên mặt hắn.

Diệp Khai nhẹ vươn tay lau đi nước mắt y, “Ca ca, đừng khóc.”

Phó Hồng Tuyết ôm chặt hắn, khổ sở nói, “Diệp Khai, ta không thể nhìn ngươi chết trước mặt ta!”

Lúc này trời đã tảng sáng, sương mù trong mắt Diệp Khai dần tán đi. Lồng ngực hắn một trận đau đớn kích thích, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi.

Vì sao lại đau như vậy, đau tới mức linh hồn cũng muốn tán đi?

Vì sao biểu tình trên mặt Phó Hồng Tuyết lại bi thương tới vậy?

Hắn quan tâm tới Phó Hồng Tuyết còn hơn xa chính bản thân mình, giờ khắc này gấp rút muốn biết Phó Hồng Tuyết bị làm sao, cố gắng áp chế đau đớn trong cơ thể, hướng Phó Hồng Tuyết hỏi.

“Hồng Tuyết, ngươi làm sao thế?”

Phó Hồng Tuyết không nói gì, một giọt lệ dừng trên mặt Diệp Khai.

Y là người Diệp Khai để ý nhất trên cõi đời này, thương tiếc y tràn ngập nội tâm Diệp Khai, lại biết y vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn, cho dù núi lở cũng không sợ hãi. Lúc này y bi thống như vậy, khẳng định đã xảy ra chuyện lớn.

Diệp Khai bị thương nặng, tư duy dần tan rã, cố chống đỡ một hơi. Trong lòng hắn sốt ruột, hơi thở càng thêm không thuận, một búng máu mạnh mẽ phun ra, phun tới trên ngực Phó Hồng Tuyết tạo thành từng điểm loang lổ, ngón tay túm lấy ống tay áo Phó Hồng Tuyết cũng chậm chạp buông xuống.