Phố Dài

Chương 42-2: Tú Xuân (2)

Hôm nay lại là một ngày phải tăng ca, việc tăng ca này là do sơ xuất của nhân viên công ty tạo nên, 80% nhân viên trong công ty đều đang gặp khó khăn và phải vùi đầu bận rộn với công việc của riêng mình.

Hướng Dụ bận bịu đến tận mười một rưỡi đêm. Sau khi kết thúc, Chu Liệt chủ động đề xuất nói muốn đưa cô về nhà.

Hướng Dụ không từ chối.

Nếu như Chu Liệt muốn nói gì đó thì nói rõ ràng sớm một chút cũng tốt.

Ngoài cửa sổ trời đã tối ngòm, nhưng Đế Đô luôn có một điểm tốt, bất kể là lúc nào thì màn đêm vẫn luôn có đèn đuốc sáng bừng.

Tòa nhà thương mại phía xa xa treo bảng hiệu sáng rực với chi phí quảng cáo lên tới hàng triệu đồng, ánh đèn đường uốn lượn quanh tòa nhà dọc theo đường phố, nhìn giống như một chuỗi trang sức châu báu.

Chu Liệt đột nhiên hỏi cô: "Hai chậu cây trên bàn làm việc của cô là cây gì vậy?"

Hai chậu cây này Hướng Dụ đã chăm sóc mấy năm rồi.

Nhưng cô không giỏi chăm bón, cứ nhớ mãi chuyện trước kia nuôi chết hai cây Tiên nhân chưởng và Tiên nhân cầu, thế là cô không dám tưới nhiều nước.

Sau đó trơ mắt nhìn hai chậu cây khô khéo đến mức rụng lả tả lá xuống dưới.

Về sau phải khó khăn lắm mới làm chủ được chu kỳ tưới nước, thì cái thứ này lại sản sinh ra sâu bọ, thoi thóp chết dần.

Cô dằn vặt rất lâu, vừa đến cuối tuần là chạy ngay đến chợ Hoa Điểu, xin ít kinh nghiệm từ ông chủ bán hoa, đổi liên tục mấy loại thuốc diệt sâu bọ.

Cuối cùng có một ông chủ bán hoa chỉ cách cho cô, nói cô thay đất, đất mới thì dùng nước nóng tưới qua mấy lần trước, rồi phơi khô, sau đó gϊếŧ hết trứng sâu bọ, sau cùng mới vun trồng lại.

Sâu bọ gϊếŧ hết rồi, nhưng chất dinh dưỡng của đất lại không đủ, phiến lá toàn có màu xanh xanh vàng vàng, trông cũng chẳng có sức sống.

Hướng Dụ chỉ đành học cách bón phân.

Quay đi quay lại, cô mang hai chậu cây đó đến phòng làm việc từ năm 2015, đã bốn năm rồi, vậy mà qua tay cô nó mới chỉ mọc được có mỗi một tí.

Mơ hồ nhớ lại trước kia, Cận Phù Bạch cái tên xấu xa đó còn chế giễu cô ngay sau khi cô nuôi chết cây Tiên nhân chưởng.

Vào một buổi chiều nào đó, anh ngồi dạng chân trên sô pha, ném cho cô một chiếc hộp nhỏ, là chiếc hộp mà bình thường anh dùng để đựng trầm hương.

Hướng Dụ mở ra, bên trong có một miếng rêu đã chết khô.

Cô không hiểu nên ngước mắt nhìn, nghe thấy Cận Phù Bạch mang theo điệu cười nói, tài năng làm vườn của em giỏi như vậy, không thể uổng phí, em dứt khoát nuôi sống lại cái miếng rêu này luôn đi.

Hướng Dụ dùng bạo lực trấn áp lại lời đề nghị này của anh, kết quả không ngờ anh lại nhét hạt cam vào trong chậu hoa.

Nghe thấy Chu Liệt hỏi vậy, Hướng Dụ bật cười.

Cô vừa bỏ sạc pin điện thoại vào trong túi xách vừa nói: "Chỉ là mấy hạt cam được anh ấy tiện tay trồng, tôi cứ vậy nuôi thôi."

"Anh ấy" ở đây chỉ ai, trong lòng bọn họ đều biết rõ.

Chu Liệt gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Không phải anh ta cố ý trầm lặng, mà chỉ là không còn lời gì để nói.

Liên quan đến những lời đồn về Hướng Dụ, những điều mà anh ta nghe được trong mấy năm qua không chỉ có lời đồn trong phòng làm việc, mà vẫn còn nhiều hơn thế nữa.

Vì vậy từ đầu tới cuối anh ta không thể xác định, rốt cuộc Hướng Dụ là người phụ nữ như thế nào.

Ở trong mắt Chu Liệt, cô không hề ham hư vinh, cô vô tư lý trí, hơn nữa còn chung thủy.

Giống như thái độ của cô đối với chậu cây cam con trên bàn làm việc vậy, đủ để có thể nhìn ra được cách đối nhân xử thế của cô.

Những phiến lá của cây con hẹp và dài, trải dài dưới ánh đèn.

Chu Liệt cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ bận rộn diệt sâu bọ cho hoa của cô.

Khi đó anh ta vẫn chưa có bất cứ tâm tư gì khác với cô, còn đùa nói: "Cái mùi thuốc này nồng nặc quá, đừng để không gϊếŧ được sâu bọ lại khiến cô bị bệnh tật."

Kỳ thực không quá khó để nhìn ra được tình yêu của cô dành cho Cận Phù Bạch.

Hai chậu cam con này vẫn luôn được đặt ở đây, nhưng bất luận xảy ra vấn đề gì, thì cô cũng không hề nghĩ tới việc vứt bỏ chúng đi.

Mà là theo bản năng, nghĩ cách để cứu chúng.

Xe lái tới dưới nhà Hướng Dụ. Chu Liệt tắt máy, nhưng không nhấn nút mở khóa cửa xe.

Hướng Dụ cũng không vội, yên lặng ngồi đợi anh ta lên tiếng.

"Xin lỗi, tôi không nên nói mấy lời đó với cô, đã tạo cho cô áp lực không cần thiết rồi. Chuyện có cảm tình với cô là chuyện của riêng tôi, hy vọng cô sẽ không dùng điều này để làm tiêu chí cho việc liệu có từ chức hay không."

Chu Liệt là người phương Nam, thanh âm nhã nhặn: "Hướng Dụ, những năm qua nếu như không có cô thì công ty cũng sẽ không thể phát triển được như ngày hôm nay. Từ đầu đến cuối tôi luôn coi cô là một trong những người sáng lập công ty, vậy nên mức lương của cô là xứng đáng, hy vọng cô sẽ suy nghĩ kỹ thêm."

Hướng Dụ lịch sự mỉm cười: "Nếu như có chức vụ phù hợp thì tôi sẽ suy nghĩ, còn lễ tân thì thôi, bây giờ tôi già rồi, không thích hợp đảm đương lễ tân được nữa."

"Bộ phận nhân sự thì thế nào?"

Sau khi Chu Liệt hỏi đến chuyện chậu cây, anh ta đã kiềm chế lại tâm tư ích kỷ của mình.

Anh ta đề xuất một cách chân thành: "Nói thật cô nhìn người rất chuẩn, mỗi lần tôi muốn sa thải ai muốn giữ lại ai, cô đều có thể nhanh chóng phân tích cái lợi và cái hại. Chi bằng cô đến làm ở bộ phận nhân sự, ngoài tuyển người ra thì cũng có thời gian chơi game."

"Điều kiện tiên quyết đó là công ty không di dời địa chỉ."

Không nói rõ được vì sao, khoảnh khắc đó, sau khi tăng ca xong Hướng Dụ mang theo cơn buồn ngủ nghĩ ngợi:

Cận Phù Bạch phá của như vậy, ngộ nhỡ sau này bọn họ có cơ hội gặp lại, liệu anh có bởi vì cô đổi địa điểm làm việc mà lại chạy đi mua cả tòa nhà văn phòng đối diện để dùng nó cắm hoa không?

Suy cho cùng thì anh cũng là một tên phá gia chi tử chính cống kia mà!

Công ty thật sự không chuyển địa chỉ đi, giá chào bán của tòa nhà văn phòng độc lập chênh lệch quá nhiều so với ước tính của Chu Liệt, vậy nên chỉ có thể từ bỏ.

Hướng Dụ tự xin chuyển sang làm quản lý của bộ phận nhân sự, lương cũng tăng hơn trước một chút, nhưng ngược lại yên tâm thoải mái.

Gần đến mùa tốt nghiệp của sinh viên đại học nên bộ phận nhân sự có chút bận bịu. Ngày tuyển dụng nhân viên lễ tân mới, Hướng Dụ không ngờ lại gặp được một người quen.

Cô gái "mắt hạnh" năm đó giờ đây đang ngồi trong phòng phỏng vấn của công ty bọn họ.

Cô ấy nhìn thấy Hướng Dụ, đầu tiên là ngẩn người, sau đó để lộ ra một ánh mắt bất ngờ. Sau bất ngờ thì lại bất an lo lắng không thôi.

Có lẽ lo lắng Hướng Dụ biết được những chuyện trong quá khứ của mình, mượn cớ này để không tuyển dụng cô ấy.

Hiếm thấy "mắt hạnh" vẫn giống hệt trước kia, có cảm xúc gì cũng đều để lộ hết ra mặt.

Vừa đáng yêu lại vừa minh bạch.

Hướng Dụ nghĩ như vậy, cô ngồi giữa ba người phỏng vấn, bỗng nhiên bật cười thành tiếng.

"Mắt hạnh" lập tức ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt lại càng mở to hết cỡ.

Tài liệu phỏng vấn ở trong tay bị cô ấy siết chặt đến mức nhăn cả mép bên.

Hôm đó sau khi kết thúc phỏng vấn, Hướng Dụ ở hành lang gọi cô ấy lại: "Đến phòng làm việc của chị ngồi lát đã? Chị pha cà phê cho em uống?"

"Mắt hạnh" không còn vẻ căng thẳng như lúc ban nãy phỏng vấn nữa, đi vào trong với Hướng Dụ, ngắm nhìn xung quanh phòng làm việc của cô, lên tiếng thở dài nói: "Đã lâu không gặp chị."

Hướng Dụ cười nói: "Đúng là đã lâu không gặp. Sao em lại nghĩ tới việc nộp CV vào đây?"

"Là một bạn học giới thiệu cho em, em cũng vừa mới tốt nghiệp năm nay. Khi còn học đại học không chịu học hành tử tế, bị trượt tận mấy môn nên phải học lại..."

Nói xong, "mắt hạnh" lại cả kinh: "Em, thật ra năng lực của em cũng được lắm, chỉ là năm đó, chỉ là..."

Hướng Dụ đưa cà phê đã pha xong cho cô ấy, tỏ rõ bản thân sẽ không ngáng chân: "Bước vào trong phòng chỉ đơn thuần ôn lại chuyện cũ thôi."

"Ồ."

Có lẽ mỗi người đều có quá khứ, chôn sâu tận trong lòng, và không muốn nhắc đến nó với bất cứ ai.

Nhưng khi thật sự gặp phải người có liên quan tới quá khứ đó, thì lại không nhịn được mà thao thao bất tuyệt.

Nhiều năm trôi qua, "mắt hạnh" đã không còn đeo chiếc vòng tay kim cương ấy nữa.

Cô ấy mỉm cười nói, cô ấy đã bán chiếc vòng tay đó rồi, dùng số tiền đó làm tiền sinh hoạt phí và học phí cho một năm học lại.

Cô ấy giải thích tường tận, nói năm đó gặp được Cừ tổng là khi cô ấy mở quầy hàng bán mấy thứ đồ linh tinh ở trong chợ đêm của trường. Có người đi xe điện đè nghiến vào hàng hóa của cô ấy, nhưng lại không muốn bồi thường, cô ấy gấp đến mức khóc nấc lên.

Đúng lúc đó Cừ tổng xuất hiện, kịp thời giải vây giúp cô ấy.

"Cừ tổng mặc một bộ vest, vậy mà lại ngồi xổm xuống dưới đất thu dọn đồ giúp em, rồi lại đưa em về tận bên dưới tòa ký túc. Khi ấy em cảm thấy anh ấy giống như một vị anh hùng vậy."

Không bao lâu sau, Cừ tổng bắt đầu hẹn cô ấy ra ngoài.

Mới đầu thì mời cô ấy đi ăn cơm, mua đồ cho cô ấy. Sau đó bắt đầu đưa cô ấy đến khách sạn thuê phòng.

"Mắt hạnh" thở dài: "Về sau chia tay em mới nghĩ kỹ lại, em gặp được anh ấy không phải vì duyên phận tốt đẹp mà trời cao đã định sẵn. Khi đó anh ấy đang qua lại với một cô gái ở Khoa khiêu vũ, hôm đó chỉ là đưa cô gái ấy về trường nên mới tình cờ gặp được em."

"Về sau chị không còn nhìn thấy em ở sân tennis, vẫn cảm thấy rất tiếc nuối vì không để lại phương thức liên lạc." Hướng Dụ nói.

"Khoảng thời gian đó tâm trạng của em rất tệ. Em tưởng rằng anh ấy chỉ không ngừng thay đổi người con gái bên cạnh, vậy nên vẫn nỗ lực mong muốn ở bên cạnh anh ấy lâu một chút. Tới tận sau này mới biết anh ấy là người đàn ông đã có vợ con, em còn từng nhìn thấy con gái của anh ấy, đã học cấp hai rồi. Em không thể tiếp tục ở cạnh anh ấy được nữa, cái chuyện chen chân vào hạnh phúc gia đình của người khác, em càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu."

Chia tay là do "mắt hạnh" nói ra.

Về điểm này đã khiến Hướng Dụ thoải mái hơn rất nhiều.

Nói chuyện phiếm rất lâu, "mắt hạnh" đột nhiên hỏi: "Chị Hướng Dụ, bây giờ chị với anh Cận vẫn còn bên nhau chứ?"

Cô ấy hỏi xong, có lẽ cảm thấy không ổn, gấp đến độ mặt đỏ cả lên, nhỏ giọng nói: "Em không phải có ý đấy đâu, em chỉ cảm thấy hai người không giống nhau, vậy nên..."

Hướng Dụ hiểu ý của cô ấy.

Năm đó "mắt hạnh" có tình cảm với Cừ tổng, bản thân cô ấy có tiếc nuối, vì vậy cô ấy hy vọng rằng, chí ít thì người khác cũng nên được vẹn toàn viên mãn.

Hướng Dụ cụp mắt cười nhạt, không trả lời.

Sau đó, "mắt hạnh" đã thực sự trải qua hai vòng phỏng vấn, trở thành nhân viên lễ tân mới của công ty.

Mỗi ngày Hướng Dụ đi làm tan làm đều có thể nhìn thấy cô ấy, thỉnh thoảng cô cũng ngồi trò chuyện tán gẫu với cô ấy dăm ba câu.

~Hết chương 42.2~