Phim Trường Thoát Hiểm

Chương 2: Hãy Bắt Đầu Với Một Biệt Danh



Dịch: Thương Khung Chi Chủ
***
Tiền Thương Nhất thở phào nhẹ nhõm, tự giễu một câu:
“Cũng may, chỉ là ảo giác...”
Gặp tình huống này, hắn thà tin là mình có vấn đề về mặt tâm thần.

Nếu thực sự có chữ viết trong đó, nghĩa là có thể hắn đã gặp quỷ.

Tuy Tiền Thương Nhất không phải là người vô thần kiên định, nhưng quỷ...!Hắn quả thật không nghĩ là mình nên gặp phải.

“Có thể là do thức khuya quá nhiều? Mình nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới được...”
Tiền Thương Nhất vẫn chưa thực sự bỏ qua được vấn đề này; những ký tự trong tròng mắt vẫn khiến hắn băn khoăn.

“3:00 giờ chiều! Nếu không nói rõ là ngày nào, 80 - 90% chính là hôm nay.

Điều gì sẽ xảy ra vào lúc 3:00 giờ chiều nay?”
Hắn chân thành hy vọng rằng, sẽ không có gì xảy ra cả.

......!
Trên vách tường trắng như tuyết, sau khi kim giây của chiếc đồng hồ treo tường nhảy qua số 12, đã đến 3:00 chiều rồi.

Quá trình chờ đợi lâu dài cuối cùng cũng kết thúc.

Tiền Thương Nhất nín thở; trái tim bắt đầu tăng nhịp một cách mất kiểm soát.

Trong phòng, hết thảy đều bình thường.

Trên vách tường không có xuất hiện chữ máu, cũng không có bất kỳ chuyện quỷ dị nào khác.


Gương mặt khẩn trương của Tiền Thương Nhất dần lộ ra một nụ cười:
“Mấy ngày gần đây, mình sẽ ưu tiên nghỉ ngơi đầy đủ.

Thức đêm nhiều quá, đúng là tổn thật.”
Khi đang có ý định đứng dậy, hắn đột nhiên cứng đờ cả người, sau đó mất luôn quyền kiểm soát cơ thể.

What...!Chuyện méo gì thế này?
Tiền Thương Nhất muốn hô hoán lên; nhưng hiện tại, thậm chí ngay cả mở miệng mà hắn cũng không làm được.

Trong một tích tắc này, trái tim của hắn như muốn vọt lên tận cổ họng vậy.

Nhớ lại dòng chữ trên con ngươi, hắn đã rõ cả rồi.

Mọi thứ vừa rồi đều là ảo giác.

Thế nhưng mà, thân thể của hắn lại bắt đầu bước ra khỏi cửa, trong khi hắn không hề chủ động làm vậy.

Tuy Tiền Thương Nhất đích xác muốn ra ngoài, nhưng toàn bộ quá trình đều không có bất kỳ quan hệ gì với ý chí của hắn cả.

Thân thể của hắn đang bị một lực lượng thần bí nào đó khống chế.

Cơ thể không thể tự kiểm soát kia vẫn tự đi xuống cầu thang như bình thường, chẳng thu hút sự chú ý của bất cứ một ai.

Sau khi ra khỏi cổng căn hộ, cơ thể hắn rẽ trái, tiếp tục di chuyển.

Có ai nghe tôi nói gì không? Có ai đó nghe thấy tôi nói không?
Tiền Thương Nhất thử cầu cứu người qua đường, nhưng vẫn không cách nào phát ra thanh âm.

Hắn tuyệt vọng, cứ như xung quanh đang bị bao trùm lấy bởi một màn sương dày đặc.

Hắn cảm giác bản thân cứ như một con rối bị buột dây, toàn bộ mọi cử động đều bị người khác điều khiển.

Mãi cho đến khi đến một trạm xe buýt gần đó, rốt cuộc cơ thể hắn mới dừng lại.

Có ai không...? Ai đó cứu tôi với?
Tiền Thương Nhất thầm cầu cứu, nhưng vẫn là chẳng có tác dụng gì.

Bầu trời kéo mây đen dày đặc; trước trạm xe buýt, chỉ có mỗi hắn ở đó.

Nửa phút sau, một chiếc xe buýt đen kịt chậm rãi chạy đến từ một góc tối tăm cách đó không xa.

Kiểu dáng xe buýt này rất kỳ quái, chỉ có một cánh cửa; thân xe đen ngòm, không có cửa sổ và kính phía trước.

Tất cả đều mang lại một cảm giác, đây là một cỗ quan tài biết di chuyển.

Dù có nhìn góc độ nào đi chẳng nữa, thì chẳng ai tin là có người dám lái một chiếc xe thế này.

Cảm giác sợ hãi mãnh liệt khiến Tiền Thương Nhân có chút khó thở.

Hắn muốn chạy trốn, muốn thét to, nhưng mà, không hề có tác dụng gì.

Thân thể hắn vẫn vậy, không thể tự kiểm soát được.

Chiếc xe buýt màu đen đậu chính xác ngay trước người Tiền Thương Nhất.

Cửa xe mở ra.

Trông từ ngoài vào, toàn bộ không gian bên trong xe đều là khói đen, chẳng thể thấy rõ bất cứ thứ gì.

Tiền Thương Nhất đi về phía cửa trước của chiếc xe buýt màu đen; ngay sau đó, hắn bước lên.


Trong quá trình này, dù cho hắn có hạ mệnh lệnh cho thân thể mình như thế nào, hạ mệnh lệnh gì, thì tất cả đều như muối chìm đáy biển, bặt vô âm tín.

Cửa xe nhẹ nhàng đóng lại trong nháy mắt; Tiền Thương Nhất chợt lấy lại được quyền điều khiển cơ thể.

Hắn hít một hơi thật sâu, hít thở dồn dập, sau đó nhìn về phía vị trí tài xế.

Ở ghế lái, bác tài đội mũ trùm đầu màu đen, cả người đều ẩn giấu trong một lớp sương mù đen đặc, khó mà thấy rõ vóc dáng.

Tiền Thương Nhất vừa định mở miệng, muốn bác tài dừng xe, thì một giọng nam trầm ổn chen ngang vào.

“Đừng kêu, vô ích thôi.”
Hắn quay đầu, nhìn về phía nguồn âm thanh - cũng là một vị trí nào đó trong thùng xe buýt này.

Trên nóc xe có một ngọn đèn huỳnh quang hình tròn chiếu sáng cả toa xe.

Nơi vốn là chỗ ngồi, nay lại được đổi thành hai cái ghế sô pha màu đen; chính giữa hai chiếc ghế sô pha ấy là một chiếc bàn thấp hình chữ nhật, màu đen.

Trên chiếc ghế sô pha nằm bên trái chiếc bàn thấp, có một người đàn tóc ngắn, mặc áo gió màu đen đang ngồi tại đó.

Thanh âm vừa rồi chính là do người này mở miệng nói lên.

“Anh vừa nói cái gì?” Tiền Thương Nhất đã nghe rõ ràng, nhưng vẫn muốn xác nhận lại.

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha quay đầu lại; gã có một khuôn mặt cứng rắn, ánh mắt sắc bén như đại bàng.

Kẻ này thấy Tiền Thương Nhất vẫn không tin, thế nên nói tiếp:
“Kể từ thời điểm được chọn, cậu đã không có quyền từ chối.

Mà tôi cũng không phải là MC của cậu, thế nên cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện này.

Có tin hay không, tùy cậu thôi.”
Tiền Thương Nhất không vội trả lời ngay.

Thay vì rối rắm vấn đề tin hay không, chi bằng tự mình thử một lần.

Cầu người không bằng cầu mình.

Hắn xoay người, nhìn bác tài xế thần bí, sau đó vươn tay phải ra.

Khi tay hắn sắp chạm đến màn sương đen kia, máu thịt trên đầu ngón tay dần dần tiêu tán, chỉ để lại xương cốt trắng hếu.

Và lạ thay, hắn lại không có bất cứ cảm giác đau đớn nào.

ĐCM!
Diễn biến kinh hoàng như thế khiến Tiền Thương Nhất lập tức rút tay lại.

Sau khi giật tay về, bàn tay của hắn nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Hiện tại, có muốn không tin cũng không được.

Tiền Thương Nhất bước lên bậc thang, tiến vào khoang xe, ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên phải.

Hắn đảo mắt qua chiếc bàn thấp màu đen, muốn tìm chút manh mối nào đó.

Cạnh bàn thấp có hoa văn hình lăng kính màu đỏ tươi tinh xảo; ngoài ra, không có bất kỳ dấu hiệu đáng chú ý nào.

Hắn không thể xác định nhà sản xuất và nơi sản xuất.

Sau đó, hắn lại liếc mắt sang chiếc ghế sô pha, nhưng kết quả vẫn như cũ.


Điểm khác biệt duy nhất chính là chiếc ghế này chẳng có bất cứ hoa văn gì.

Cho dù là hiện tại, Tiền Thương Nhất vẫn giữ lấy một chút hy vọng cuối cùng.

Tất cả hẳn là một trò đùa chứ nhỉ?
Hắn khẽ thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc áo khoác bên cạnh, hỏi:
“Xin hỏi anh, tôi nên xưng hô với anh thế nào?”
Trong lúc hỏi, hắn cũng cố tình quan sát kẻ này.

Gã để tóc ngắn; áo gió màu đen trên người khá sạch sẽ nhưng cổ tay áo có vết mài mòn; thân dưới mặc quần dài màu đen; chân mang một đôi giày màu đen.

Người này có khí chất lạnh lùng, cao ngạo, cộng thêm bộ đồ màu đen nên tỏa ra một vẻ cực kỳ khó gần.

Tương tự, người đàn ông kia cũng đang quan sát hắn.

Nhìn vào mắt Tiền Thương Nhất, gã đáp:
“Cậu có thể gọi tôi là Mắt Ưng. Đây là biệt danh mà tôi tự đặt cho bản thân.

Tôi đề nghị cậu nên ưu tiên tự lấy một biệt danh cho chính mình như vậy, sau đó mới tiện trao đổi hơn.”
Tiền Thương Nhất cúi đầu, nhìn thoáng qua chiếc bàn thấp.

Tuy không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng đúng là giao lưu lẫn nhau thông qua biệt danh sẽ có vẻ ổn hơn là dùng họ và tên thật.

Một vài nickname online chợt lóe lên trong đầu hắn; sau đó, hắn trả lời lập tức:
“Cứ gọi tôi là Thương Nhất.”
Mắt Ưng gật đầu, hơi nhích nhẹ cơ thể về phía trước, nói:
“Thương Nhất, ắt hẳn cậu phải rất tò mò là vì sao chúng ta nên dùng biệt danh nhỉ?
Đây là do các diễn viên khác nói cho tôi nghe.

Về nguyên nhân cụ thể, tôi cũng không biết.

Tóm lại, người đi trước làm thế nào, chúng ta nên làm như thế đó.

Đây kể như là một luật bất thành văn, riết rồi trở thành thường thức.”
Tiền Thương Nhất gật đầu, không nói tiếp, chỉ chờ Mắt Ưng mở lời.

Vừa rồi, kể như là Mắt Ưng đang giải đáp nghi hoặc cho hắn.

Có lẽ, gã ấy sẽ tiết lộ thêm một số thông tin cho hắn biết.

Nếu chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên mà quá lắm lời, ai cũng sẽ cảm thấy rất ngán ngẫm với người đối diện.

Nói cách khác, số lượng câu hỏi thực sự bị hạn chế.

Thoạt nhìn, tình huống hiện tại cũng không hẳn là quá nguy hiểm.

Vậy cho nên, thay vì hỏi lung tung, chẳng bằng chờ đối phương nói rõ vấn đề trọng điểm trước đã, sau khi nắm rõ tình hình sơ bộ thì mới nên hỏi tiếp..