Búa sắt lượn một đường vòng cung, đập vào bia Hiến tế.
Ngay sau đó, một tiếng vỡ vụn khe khẽ vang lên trước người hắn.
Nhưng cảnh tượng này, lại hiện ra hoàn toàn khác biệt trong ánh nhìn của Mắt Ưng.
Mắt Ưng thấy Tiền Thương Nhất vung búa sắt lên; nhưng mà, lúc búa sắt vung đến một nửa, thế mà dừng lại giữa không trung.
Bọn bóng đen trên bãi đất trống bắt đầu run rẩy, thậm chí những sợi lông tơ trên cơ thể chúng cũng dần dần thực thể hóa rõ ràng.
“Có tác dụng! Tiếp tục đi!” Mắt Ưng hô to, sau đó cầm lấy một cây búa sắt chạy tới.
Tiền Thương Nhất vừa giơ búa sắt lên, hít sâu một hơi, đang định đập xuống lần nữa thì bọn bóng đen phía trước bỗng nhiên đứng lên, tựa như một trang giấy dựng thẳng đứng lên vậy.
Chúng đứng lên, ôm lấy cổ của Tiền Thương Nhất.
Hắn lập tức cảm thấy mệt mỏi, uể oải cả người.
Tiền Thương Nhất vẫn cố gắng gượng một hơi cuối cùng, đập búa sắt xuống.
Thế nhưng mà...!búa sắt lại rơi thẳng xuống mặt đất.
“Cái quái gì thế?” Tiền Thương Nhất hoảng hốt..
Vừa rồi, không phải là hắn buông cây búa sắt ra, mà khi hắn vung cây búa lên cao quá đỉnh đầu - cây búa trực tiếp rơi xuyên qua đầu hắn, xuyên qua tay hắn rồi rớt xuống mặt đất.
Bọn bóng đen tấn công, khiến Tiền Thương Nhất xụi lơ, ngã sóng xoài xuống bãi đất trống.
Trong màn 1 của kịch bản, đây đúng là đòn tấn công mà Biên Triết gặp phải.
Tiền Thương Nhất cảm giác cả thân thể chẳng còn chút sức lực nào.
Dựa vào ý chí cầu sinh, hắn mở mắt ra, vươn tay phải về phía cây búa sắt nằm cạnh người.
Tuy nhiên, tay hắn lại xuyên thẳng qua cây búa sắt kia.
Hắn không thể chạm vào cây búa sắt được nữa, cứ như búa sắt và hắn không ở cùng một thế giới.
Thôi toang rồi...!
Tiền Thương Nhất thử lại một lần nữa, kết quả vẫn như cũ.
Bên kia, Mắt Ưng đã chạy tới; bóng đen đang chặn đường gã.
Sau khi bia Hiến tế bị đập trúng lần đầu, hành động của bọn bóng đen cũng bị ảnh hưởng rõ rệt.
Bọn bóng đen vừa đứng lên tấn công Tiền Thương Nhất kia cũng đã biến mất, trong khi nhóm bóng đen còn lại tựa hồ còn đang khôi phục.
Mất 1 giây sau, chúng mới bắt đầu trườn về phía Mắt Ưng.
Khi Mắt Ưng phát hiện bóng đen bắt đầu vây quanh mình, gã đạp mạnh chân phải xuống mặt đất, tung cả người lên không trung.
Thời gian lơ lửng ngắn ngủi giữa không trung lúc này lại vô cùng quan trọng, vì bóng đen không thể tấn công gã trong khoảnh khắc này.
Mắt Ưng nhắm hai mắt lại, đập mạnh búa sắt xuống.
Một âm thanh trong trẻo vang vọng giữa không gian trống trải, tựa như bía Hiến tế đang dần nứt ra.
Tiền Thương Nhất nhìn chung quanh; bọn bóng đen đang vây quanh Mắt Ưng bắt đầu run rẩy kịch liệt, càng kịch liệt hơn lúc trước nữa.
Thậm chí, bọn chúng không thể nào duy trì được hình người.
Nhưng mà, đám bóng đen kia cũng đã sớm chờ sẵn vào lúc Mắt Ưng rơi lại xuống mặt đất.
Mà vừa rơi xuống đất, Mắt Ưng cố gắng thử né tránh.
Nhưng sau khi cuộn tròn cơ thể lăn đi một vòng trên mặt đất, Mắt Ưng cũng nằm ngay đơ.
Giống như Tiền Thương Nhất, thể lực của gã cũng đã bị bào mòn sạch sẽ.
“Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi mà!”
Tiền Thương Nhất muốn thét to lên, nhưng dường như thanh âm lại bị kẹt ở cổ họng.
Hắn lại đưa tay về phía cây búa sắt kia.
Lần này, không ngờ là có thể nắm được.
Ngọn lửa hy vọng sắp dập tắt, giờ lại nhen nhóm lên lần nữa, nhưng...!Hắn đã không còn chút sức lực nào rồi, huống chi là nhấc cây búa sắt lên.
Thậm chí, hắn còn không thể đứng dậy nổi nữa.
“Mình sẽ chết như thế này à...”
Tiền Thương Nhất liếc mắt nhìn bọn bóng đen đang dần khôi phục, cố gắng nắm chặt cây búa sắt lần thứ hai.
Đột nhiên, có một đôi chân xuất hiện trước mặt hắn.
Đó là một đôi chân của trẻ con.
Tiền Thương Nhất ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt non nớt.
Đây chính là khuôn mặt của Lý Lĩnh; sau lưng Lý Lĩnh, lại có càng nhiều bóng dáng hiện ra.
Dân làng Vũ Khê đều xuất hiện bên cạnh hắn, sau đó, đưa tay về phía hắn.
Nhờ dân làng Vũ Khê giúp đỡ, Tiền Thương Nhất đã có thể đứng dậy được.
Sau đó, các dân làng cường tráng kia nâng đôi tay đang nắm chặt búa sắt của hắn lên.
Hắn biết rõ, sở dĩ dân làng không tự tay cầm búa sắt, là bởi vì họ không chạm được vào nó.
Nhưng bởi vì có liên quan đến Hiến tế, họ có thể chạm vào hắn.
“Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.”
Tiền Thương Nhất vừa nói, vừa nhắm hai mắt lại.
Đáng nhẽ ra, trong mắt hắn hẳn là một vùng tối tăm, nhưng lúc này lại không phải.
Tấm bia Hiến tế nứt nẻ chằng chịt xuất hiện ở phía trước; vô số ký hiệu tối nghĩa đang xoay tròn xung quanh tấm bia này.
Từ vị trí trung tâm của mặt bia rách nát, hai bên tấm bia tách hẳn thành 2 khu vực - ánh sáng và bóng tối - rõ rệt.
Dân làng hỗ trợ Tiền Thương Nhất đang đứng bên vùng có ánh sáng, còn bọn bóng đen lại đang chiếm cứ vị trí ở phần bóng tôi.
Một giây tiếp theo, ánh sáng và bóng tối bắt đầu xoay vần rồi đan xen vào nhau, tựa như một tấm bảng của trò chơi phòng phi tiêu với những ô đen trắng loạn xạ vậy.
Ranh giới giữa sự sống và cái chết tạm thời bị lu mờ đi vào thời điểm này.
Tiền Thương Nhất không hề do dự, dưới sự trợ giúp của thôn dân, gồng người ném mạnh cây búa trong tay về phía tấm bia.
“Cho mày nát như tương này!”
Cây búa sắt đập trúng vào tấm bia, hoàn thành một đòn kết liễu cuối cùng.
Bốp!!!!!
Tấm bia Hiến tế vỡ nát hoàn toàn, mất đi hình dạng ban đầu, trông tựa như một căn nhà sụp đổ.
Đồng thời, dân làng Vũ Khê cũng hoàn toàn biến mất.
Mất đi sự giúp đỡ của dân làng, Tiền Thương Nhất lại ngã xuống mặt đất lần nữa, đánh rơi luôn cả cây búa.
“Mình sẽ sống sót ư?”
Hắn tự hỏi bản thân, vì cũng không rõ diễn biến tiếp theo sẽ thế nào.
Phía trước mặt, tấm bia Hiến tế vỡ vụn hiện ra hình dạng thật của nó.
Nửa thân trên của tấm bia vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, trong khi 1/3 thân dưới vẫn còn nguyên vẹn.
Ở chân trời xa xa, một chút ánh sáng cuối cùng cũng biến mất.
Đêm tối hoàn toàn giáng lâm.
Phần thể lực bị đánh cắp vừa rồi đang phục hồi lại trong cơ thể mình.
Tiền Thương Nhất lộ rõ vẻ vui mừng, thế là chống tay xuống đất, cố gắng đứng dậy.
Mắt Ưng cũng đứng lên.
Một tia chớp màu đỏ lướt qua giữa bầu trời, chiếu sáng cả một vùng rộng lớn.
Nhưng một biến cố khác lại đột nhiên xảy ra.
Tấm bia Hiến tế vỡ nét kia bắt đầu thay đổi.
Bộ phận nguyên vẹn bên dưới dần dần ngưng tụ thành một cơ thể đen kịt toàn thân, không khác gì mấy con ma-nơ-canh trong các tiệm bán quần áo.
Sau khi ngưng tụ thành hình, bóng dáng màu đen đó chậm rãi tiến về phía hai người.
Thế nhưng, nó bước đi loạng chạong, tựa hồ còn chưa thích ứng với thân thể mới này.
“Cái quái gì thế?” Tiền Thương Nhất hoảng sợ.
“Chạy!” Thét to một câu, Mắt Ưng lập tức chạy nhanh về phía cổng làng Vũ Khê.
Lúc này, bóng dáng đen đặc đó quay sang Tiền Thương Nhất, vặn ra một nụ cười hình trăng lưỡi liềm trắng nhách.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười này, hắn cảm giác cả người mình lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Mắt Ưng nắm lấy cánh tay của Tiền Thương Nhất, kéo hắn chạy về phía cửa thôn.
Tiền Thương Nhất lấy lại tinh thần, cố gắng đuổi kịp bước chân của Mắt Ưng.
Mặc dù thể chất của hắn đã được phục hồi lại rất nhiều, nhưng sự kiệt quệ của đôi bàn chân vẫn còn đó.
Hiện tại, hắn cảm giác đôi chân bên dưới dường như không còn thuộc về chính mình nữa.
Hai người chạy một hồi, Tiền Thương Nhất bỗng nhiên cảm giác phần lưng mình vô cùng lạnh giá.
Hắn tăng nhanh tốc độ, mà cảm giác đụng chạm nhè nhẹ sau lưng vừa rồi cũng khiến cả người hắn run rẩy mạnh hơn.
Lại một tia chớp màu đỏ xẹt qua bầu trời.
Nhân cơ hội này, Tiền Thương Nhất quay đầu lại, nhìn thoáng qua; bóng dáng đen kịt kia ở sát ngay sau lưng hắn.
Mắt Ưng cũng nhận ra tình huống này, thế là thét to lên.
“Cứ tiếp tục như vậy, cậu chết chắc.
Chúng ta phải tách nhau ra.
Tôi sẽ dẫn con quỷ quái này đi trước một đoạn, lạng sang một con đường xa hơn để chạy vòng về cổng làng.
Cậu rẽ sang con đường gần hơn, cố gắng tranh thủ rời khỏi nơi này.
Hiện tại, dù có một con quỷ nào khác đuổi theo cậu trên đường chạy, tôi cũng không thể cứu cậu.
Quãng đường còn lại, cậu chỉ có thể tựa dựa vào chính mình.
Cố gắng tìm đường sống đi nhé.”
Nói tới đây, Mắt Ưng tăng nhanh tốc độ, hoàn toàn là kéo lấy Tiền Thương Nhất chạy đi.
Tiền Thương Nhất chợt nảy sinh ảo tưởng rằng: Nếu hắn không ngã sấp mặt với tốc độ này, vậy có thể nhanh chóng đến kịp cổng làng Vũ Khê.
Phía trước xuất hiện một ngã rẽ, một trái và một phải.
Ngã rẽ bên trái có chiều dốc đi lên, trong khi bên phải là độ dốc đi xuống.
Mắt Ưng kéo Tiền Thương Nhất chạy về phía ngã rẽ có chiều dốc lên, đây là một con đường vòng xa hơn.
Lúc điều tra, về cơ bản thì hai người đã đi vòng vòng khắp các địa điểm xung quanh, thế nên mới có thể biết được hai ngã rẽ này sẽ dẫn đến đâu.
Nhưng lúc trở về sẽ khác hẳn với lúc đi điều tra.
Lúc đi điều tra, bọn họ phải lục soát từng ngôi nhà.
Nhưng hiện tại, chỉ cần chạy thẳng một mạch đến cổng làng là được.
Do đó, lộ trình đã rút ngắn đi rất nhiều.
“Ừm.” Tiền Thương Nhất gật đầu.
Dưới tình huống hiện tại, không nên lắm lời.
Chỉ cần chạy ra khỏi làng Vũ Khê là có thể sống sót.
Câu hỏi đặt ra là, hắn có thể làm được sao?
Tiền Thương Nhất cũng không rõ.
Mắt Ưng cũng không thể giải thích gì nhiều cho hắn vào lúc này.
Bóng dáng đen kịt hình thành từ bia Hiến tế đang bám sát theo sau hai người.
Tia chớp màu đỏ lại xé nát bầu trời một lần nữa, chiếu sáng con đường phía trước, cũng chính là con đường sống sót..