Lại nói đến Tiêu Nam Tần, thiếu nữ si tình này đã hoàn toàn thất lạc trong mê lộ tình cảm. Nàng vô cùng thương tâm vì nàng phát hiện ra rằng tình cảm của người mà mình yêu sâu sắc nhất đối với mình không bằng một phần ngàn tình cảm của mình đối với chàng. Nhưng nàng không hối hận việc mình dành tình cảm cho chàng, vì đây là lần đầu tiên trong đời nàng trao tình cảm cho người khác phái. Tuy nhiên nàng không thể không đau lòng trước thái độ vô tình của chàng, đồng thời cũng cảm thấy thất vọng.
Sau một hồi chạy cuồng loạn, lúc này nàng cảm thấy toàn thân rã rời, thế là nàng đành chậm bước lại. Chẳng những nàng không nhận ra chính mình mà còn không nhận ra phương hướng đường đi.
- “Nên đi đâu bây giờ?”
Nàng hoang mang tự hỏi. Xung quanh nàng là bóng đêm mờ mịt với rừng cây núi đá.
Đối với một người thương tâm, điều đó há chẳng phải là một sự thê lương cô độc hay sao? Nàng không phải là nữ tử yếu đuối, cũng không quen cầu xin cảm tình từ người khác. Nhưng nàng không hận Y Phong chỉ thương hại cho chính mình mà thôi.
Trong sự thương tâm lại có hối hận, hối hận là tại sao trước đây nàng phải đối phó với những người yêu mình tha thiết?
Bóng đêm bao la, bóng đêm mù mịt. Trong cái bao la mờ mịt ấy, bỗng nhiên nàng nghe có tiếng người nói rất khẽ, tựa như đang tranh chấp một chuyện gì đó. Thế là nàng lập tức dừng bước, tập trung tinh thần lắng nghe.
Tiếng người nói càng lúc càng lớn, truyền ra từ một cánh rừng hoang bên trái...
- Tạ hương chủ! Không phải là tiểu đệ không tin ngươi, nhưng rõ ràng là Giáo chủ đi Tứ Xuyên, trước khi đi còn nói với tiểu đệ rằng, nghe nói Nam Thâu Bắc Đạo trước đây không hề quy ẩn hoặc tạ thế gì cả, mà đang ở trong núi Vô Lượng tranh đoạt một báu vật hy hữu thế gian. Giáo chủ đi chuyến này cũng là vì chuyện đó.
Một người khác khẽ “hừ” một tiếng rồi nói :
- Vi hương chủ! Ngươi nói thế nghĩa là sao? Lẽ nào Tạ Vũ Tiên ta không muốn làm Chưởng môn Chung Nam? Lẽ nào ta còn cố ý bịa ra chuyện để lừa người? Bọn Hồ hương chủ cũng đều tận mắt trông thấy Giáo chủ xuất hiện ở Huyền Diệu quán, đâu chỉ có mình ta trông thấy.
Tuy trong lòng đang mê loạn nhưng nghe những lời này thì Tiêu Nam Tần không khỏi kinh tâm động phách. Và biết người đan gnói chuyện trong rừng là Đa Thủ chân nhân Tạ Vũ Tiên, một người khác có lẽ cũng là Hương chủ của Thiên Tranh giáo. Nàng kinh động không phải vì những điều đó, mà từ trong những lời bọn họ nói có thể nghe ra diện mạo sau khi dịch dung của Y Phong hoàn toàn giống với Thiên Tranh giáo chủ Tiêu Võ.
Đây là một sự việc trùng hợp ngẫu nhiên, ngay chính nàng cũng không tin được.
Nhưng qua những lời đối thoại vừa rồi, có thể chứng minh đó là chuyện dường như đã thiên chân vạn xác.
Nhất thời nàng không biết nên làm thế nào, vì hai người trong rừng có vẻ nói chuyện không hợp nhau lắm nên lúc này đã im lặng.
Tiêu Nam Tần quay người, nàng định tránh xa nơi này, kẻo lại vướng thêm phiền phức.
Nào ngờ thân hình nàng vừa động thì trong rừng truyền ra tiếng quát lớn :
- Là ai?
Theo dư âm tiếng quát là hai bóng người phi ra như chớp.
Vừa rồi Tiêu Nam Tần mới chạy cuồng loạn một hồi, lúc này chân lực vẫn chưa hồi phục kịp. Còn thân pháp của hai bóng người kia khinh linh nhanh nhạy, khinh công đã thuộc hàng cao thủ đệ nhất trong võ lâm. Huống hồ lúc này trong lòng nàng chợt nảy ra ý niệm, ta và Thiên Tranh giáo vốn không thù không oán, việc gì phải tránh né người tả Sau khi cân nhắc lợi hại thì nàng quyết định dừng bước.
Ngay lúc đó, sau lưng nàng lại có tiếng quát :
- Là kẻ nào? Nếu không dừng lại thì Tạ Vũ chân nhân ta phải giáo huấn ngươi đấy!
Tiêu Nam Tần cười nhạt một tiếng rồi dừng bước. Tiêu Tương Phi Tử vốn có tiếng trong võ lâm là tâm cao khí ngạo, lúc này tâm tình buồn bực, lại nghe tiếng quát chẳng mấy hay ho kia thì bất giác nộ khí xung thiên.
Nào ngờ khi nàng vừa quay người lại thì đã có mấy luồng kình phong kích tới.
Bóng đêm mờ mờ, mấy luồng kình phong như ô quang lấp loáng, tiếng gió vù vù, thế đi cực nhanh. Bộ vị phát ám khí cũng cực kỳ bá đạo, hai luồng kình phong nhằm đánh vào trước ngực nàng, một đánh vào chính diện và có hai điểm hàn quang khác đánh vào khoảng trống hai bên chân nàng. Như vậy, bất luận Tiêu Nam Tần tung người lên hoặc né trái tránh phải cũng đều bị ám khí khống chế.
Thủ pháp phát ám khí này quả nhiên cao minh. Mà ám khí phát ra ô quang thì tất nhiên đã được tẩm độc dược cực kỳ lợi hại chứ không nghi ngờ gì nữa. Trước khi phát ám khí, ngườiphát ám khí không quát một tiếng “đánh” đủ thấy người này lòng dạ thâm độc, thủ đoạn âm hiểm. Thi triển độc thủ như vậy đối với một người chưa biết là địch hay là bạn, đủ thấy người này chẳng coi quy luật giang hồ là gì.
Nhưng nói về ám khí thì Tiêu Tam gia năm xưa có thể liệt vào hàng cao thủ thượng thừa. Tiêu Nam Tần được phụ thân chân truyền nên công phu ám khí cũng đã sớm vang danh giang hồ.
Lúc này tuy thân thể vừa mới xoay chuyển, nhưng từ tiếng gió của ám khí, nàng đã biết bộ vị mà ám khí sẽ đánh tới. Nàng lập tức đề khí, “vù” một tiếng, thân hình đã ngã ngửa ra sau. Năm mũi ám khí bay vèo vèo qua người nàng rồi rơi xuống đất.
Không hỏi cũng biết, người phát ám khí tự nhiên là Đa Thủ chân nhân Tạ Vũ Tiên.
Bấy giờ lão lướt tới, cười nhạt một tiếng rồi nói :
- Bằng hữu khá lắm! Vẫn còn vài trò nữa, hãy tiếp lấy!
Song thủ vung lên, một loạt tiếng vù vù phát ra, theo đó là mười mấy đạo ô quang kích thẳng về phía Tiêu Nam Tần. Ám khí mà Tạ Vũ Tiên phát ra, chính là Ngũ Lăng Xà Cốt Chân mà giang hồ nghe danh đã biến sắc. Loại ám khí này hoàn toàn được chế từ xương cốt của độc xà và được tẩm thêm độc dược cực kỳ lợi hại. Chỉ cần người trúng ám khí xuất huyết là chết ngaỵ Thủ pháp phát ám khí của lão ta lại chính là Mãn Thiên Hoa Vũ, thủ pháp này có thể xưng là nhất tuyệt trong võ lâm, bằng không thì làm sao Tạ Vũ Tiên có được danh hiệu Đa Thủ chân nhân?
Nhưng lão lại không ngờ đối phương cũng là một đại hành gia về ám khí. Trong lúc ngã người tránh né, trong tay Tiêu Nam Tần đã chuẩn bị sẵn Ngũ Mang Châu. Trong các loại ám khí, Ngũ Mang Châu được xem là loại quang minh chính đại nhất. Tuy nhiên trong tay một danh gia thì loại ám khí quang minh chính đại này trở nên có uy lực kinh thế hãi tục.
Lúc này Tiêu Nam Tần chỉ khẽ vung tay ra, bảy đạo ngân quang mang theo kình phong đánh thẳng vào mười mấy luồng ô quang do Tạ Vũ Tiên phát ra. Trong lúc vung tay, thân hình nàng cũng đột nhiên trượt ra xa sáu thước.
“Choang! Choang!” Một loạt tiếng khẽ vang, những đạo ô quang của Tạ Vũ Tiên đã bị đánh rơi hơn nửa. Nhưng thế đi của bảy đạo ngân quang không hề suy yếu, vẫn mang theo kình phong đánh thẳng vào người Tạ Vũ Tiên. Từ đó có thể thấy công lực phát Ngũ Mang Châu này rất thâm hậu.
Nói thì chậm nhưng sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt. Tạ Vũ Tiên bất giác chau mày, thân hình vội né trái tránh phải, thuận tay lão chụp luôn một viên Ngũ Mang Châu.
Sau khi liếc mắt nhìn qua thì lão vội quát lớn :
- Bằng hữu hãy ngừng tay! Nếu các hạ là người của Tiêu Tam gia thì họ Tạ ta phải giao tình thôi.
Tiêu Nam Tần cười nhạt một tiếng, nàng biết Tạ Vũ Tiên đã nhận ra ám khí danh chấn võ lâm của phụ thân mình, đôi mày liễu của nàng hơi nhướng lên, giọng lạnh lùng nói :
- Ai cần ngươi giao tình chứ!
Song thủ lại vung lên, lần này nàng cũng thi triển thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ để phát ám khí, mười đạo ngân quang bắn ra như chớp, đánh thẳng về phía Đa Thủ chân nhân.
Nào ngờ khi mười viên Ngũ Mang Châu sắp đến trước thân hình Tạ Vũ Tiên thì toàn bộ đều bị chặn lại, chỉ nghe leng keng mấy tiếng khẽ vang lên. Tiếp theo là một bức tường kim quang cuộn ngược lại, mười viên Ngũ Mang Châu cũng mất tung mất tích.
Tiêu Nam Tần bất giác biến sắc, nàng định thần nhìn kỹ thì thấy bên cạnh Tạ Vũ Tiên có một người mập lùn, toàn thân mặc kim ỵ Trong tay cầm một vật tựa như chiếc lưới, mười viên Ngũ Mang Châu đang nằm gọn trong chiếc lưới này.
Tiêu Nam Tần thầm kinh hãi. Tuy niên kỷ con trẻ nhưng nàng là một nhân vật lão luyện giang hồ. Lúc này, từ tấm lưới trong tay kim y nhân mập lùn kia, nàng đã nhìn thấy khắc tinh của mình.
- Thất Hải Ngư Tử Vi Ngạo Vật.
Chỉ cần là người sử dụng ám khí hành tẩu giang hồ thì không ai là không sợ gặp Thất Hải Ngư Tử Vi Ngạo Vật, vì binh khí của người này cực kỳ quái lạ, đó là một chiếc lưới cá. Đương nhiên đó không phải là chiếc lưới bình thường, mà là một chiếc lước đặc biệt được đan từ những sợi kim tợ Chẳng những chuyên phá ám khí của các môn phái trong thiên hạ, mà chiêu thức còn tự hình thành một nhà. Chính vì vậy mà đồ chơi của Thất Hải Ngư tử cũng rất nổi tiếng trong võ lâm.
Khắp thiên hạ đã có Thất Hải Ngư Tử Vi Ngạo Vật là người sử dụng binh khí quái dị nhất, và người sử dụng ám khí trong khắp thiên hạ không ai là không biết nhân vật này.
Tiêu Nam Tần thấy Thất Hải Ngư Tử Vi Ngạo Vật xuất hiện thì vừa kinh hãi vừa lấy làm kỳ quái. Nàng thầm nghĩ :
- “Xưa nay Vi Ngạo Vật luôn độc lai độc vãng, sao bây giờ cũng gia nhập Thiên Tranh giáo?”
Thất Hải Ngư Tử Vi Ngạo Vật giũ mạnh hữu thủ một cái, toàn bộ Ngũ Mang Châu trong chiếc lưới đều rơi xuống đất. Vi Ngạo Vật cười ha ha, đoạn nói :
- Bằng hữu là hắc đạo hay bạch đạo? Có phải là môn hạ của Tiêu Tam giả Đang đêm bằng hữu lén nghe huynh đệ bọn ta nói chuyện là có dụng ý gì? Xin cứ nói cho họ Vi ta biết một tiếng. Vi mỗ tuy bất tài nhưng tốt xấu gì cũng phải giao tình với bằng hữu ngươi. Nhưng bằng hữu dấu đầu lòi đuôi như vậy, rõ ràng là không đủ tư cách để giao tình rồi. Như thế cũng chớ trách Vi mỗ không nghĩ tình bằng hữu!
Thần sắc của Vi Ngạo Vật tuy luôn tươi cười, nhưng mỗi câu nói ra đều rất có phân lượng.
Còn Tiêu Nam Tần, tuy trong lòng đã có ý khiếp, nhưng ngoài miệng lại không muốn tỏ ra yếu đuối, nàng cũng cười nhạt, nói :
- Người thiên hạ đi trên đường thiên hạ, con đường này đâu phải do các vị mua, tại sao tại hạ không thể đi!
Nàng lại cười nhạt rồi tiếp lời :
Tại hạ chỉ là người đi đường, ai cần nghe lén các vị nói chuyện? Cái gì là giao tình với không giao tình, tại hạ không hiểu.
Vừa nói trong lòng nàng vừa hoang mang, vì lúc này từ xa xa lại có hai người nữa đang chạy đến. Nàng nghĩ mình đơn thân độc mã với hai nhân vật trước mắt này đã không thể ứng phó nổi, bây giờ đối phương lại có trợ thủ đến, vạn nhất phải động thủ thì mình hoàn toàn thiệt thòi. Nhưng từ nhỏ nàng đã ngạo mạn thành tính, khi hành tẩu giang hồ mọi người không sợ võ công của nàng mà nể phần nhan sắc tuyệt mỹ của nàng cùng với uy danh của Tiêu Tam gia phụ thân nàng nên cũng phải nhượng nàng vài ba phần. Vì thế vô tình càng nuôi dưỡng tính khí ngạo mạn của nàng.
Bây giờ tuy trong lòng nàng đã mềm, nhưng trên ngôn từ vẫn nói rất cứng.
Đa Thủ chân nhân và Thất Thải Ngư Tử bỗng nhiên cùng phát ra một tràng cười nhạt, Tạ Vũ Tiên nói :
- Vậy thì các hạ hãy để lại hai lỗ tai ở đây thì huynh đệ bọn ta nói chuyện, bằng không...
Lão ta lại cười nhạt một tiếng.
Lúc này hai bóng người vừa lướt tới đã đứng sau lưng Vi Ngạo Vật, sau khi trông thấy Tiêu Nam Tần thì chúng lập tức kề vai Vi Ngạo Vật thầm thì mấy câu.
Hiện tại Tiêu Nam Tần đã tập trung toàn bộ tinh thần phòng bị, nàng thấy hai người vừa đến là hai hán tử trẻ tuổi mặc đạo bào, có lẽ là giáo đồ Thiên Tranh giáo giả trang đạo sĩ tham dự đại hội trên Chung Nam sơn.
Xưa nay nàng chuyên cắt tai người khác, bây giờ lại bị người ta đòi cắt tai mình, bất giác trong lòng cảm thấy dở khóc dở cười. Nàng chăm chú nhìn Tạ Vũ Tiên, xem thử sau tiếng cười nhạt thì lão nói gì nữa, hay là im lặng động thủ.
Nào ngờ Tạ Vũ Tiên cười nhạt mấy tiếng rồi bế khẩu, Thất Hải Ngư Tử Vi Ngạo Vật đã bước tới trước, luôn miệng cười lớn rồi bất giác cung thủ xá Tiêu Nam Tần một cái. Điều này khiến Tiêu Nam Tần sững sờ. Đa Thủ chân nhân cũng bất giác biến sắc không biết Vi Ngạo Vật xá đối phương như vậy là có dụng ý gì?
Lão đâu biết rằng hai tên giáo đồ Thiên Tranh giáo mặc đạo bào kia đã từng thấy Tiêu Nam Tần đi chung với Y Phong trên đường đi Chung Nam sơn, sau đó Y Phong xuất hiện làm cho Tiền Dực và bọn Đa Thủ chân nhân kinh khiếp thối lui, bọn chúng cũng từng mục kiến. Khi nghe bọn Đa Thủ chân nhân nói chuyện chúng cũng cho rằng Y Phong là Giáo chủ của chúng, và đương nhiên cũng cho rằng Tiêu Nam Tần là bằng hữu của Giáo chủ.
Vì thế bọn chúng vừa nói với Thất Hải Ngư Tử thì nhân vật này lập tức tỏ ra cung kính.
Vi Ngạo Vật cười lớn một tràng rồi bỗng nhiên nghiêm túc nói với Tiêu Nam Tần :
- Vừa rồi có điều gì mạo phạm, xin các hạ bỏ qua chọ Có điều Vi mỗ còn một chuyện muốn thỉnh giáo, người đồng hành với các hạ sáng nay, hiện tại đã đi đâu rồi?
Là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, qua một thoáng suy nghĩ là nàng đã biết thâm ý trong lời nói của đối phương. Tâm niệm xoay chuyển, nàng cố ý làm mặt lạnh, cười nhạt một tiếng rồi nói :
- Người đồng hành với tại hạ tự nhiên là bằng hữu của tại hạ, nhưng tại hạ không thể quản lý hành động của người ta, vì vậy hắn đi đâu tại hạ cũng không biết. Nếu các vị bằng hữu là bằng hữu của người đó, tự nhiên chẳng có gì để nói nữa, nhưng nếu các vị bằng hữu có khúc mắc gì với người đó, tại hạ tuy bất tài nhưng cũng có thể bồi tiếp các vị.
Vi Ngạo Vật cười ha ha rồi nói :
- Trước mặt minh nhân không nói oán ngữ, huynh đệ bọn tại hạ là ai, lẽ nào bằng hữu còn không biết? Nếu các hạ vẫn không chịu nói hco biết thì Vi mỗ đành phải lưu giữ các hạ trước thôi.
Thất Hải Ngư Tử này chẳng những võ công tự thành một phái mà còn có cơ trí thâm trầm, là túi mưu trí của Thiên Tranh giáo chủ, sự biến lần này ở Chung Nam cũng là kế sách của nhân vật này. Lão ta vốn có hoài nghi đối với chuyện này, vì thế vừa rồi mới có tranh luận với Tạ Vũ Tiên trong rừng.
Bây giờ nếu Tiêu Nam Tần thừa nhận là bằng hữu của Thiên Tranh giáo chủ thì nàng không thể không biết đối phương là ai. Đây chính là mưu trí cao thâm của Vi Ngạo Vật.
Ý niệm nghi ngờ vừa sinh thì thân hình lão cũng lập tức dịch động, chiếc kim tơ ngư võng trong tay khẽ vung lên, nhằm chụp xuống đầu Tiêu Nam Tần. Sự biến này rất đột ngột, Tiêu Nam Tần cả kinh vội xoay người tránh né, nào ngờ nàng mới lướt đi mấy bước thì kim tơ ngư võng cũng chuyển hướng quấn ngang vào thân nàng.
Kinh nghiệm động thủ của Tiêu Nam Tần không phải là ít, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp phải loại binh khí ngoại môn bá đạo này. Chân đã lách bước, nàng đành tiếp tục tránh né, ngay cả lực đánh trả cũng không có.
Thất Hải Ngư Tử cười nhạt một tiếng, hữu thủ xoay chuyển, tuy chiếc lưới vẫn giữ nguyên thế kích vào người Tiêu Nam Tần, nhưng đã biến thành một chiếc nhuyễn côn dài năm thước. Chiếc kim tơ ngư võng này, bị lão dùng chân lực thu lại, rồi dùng chiêu thức của nhuyễn côn điểm vào đại huyệt Chương Môn của Tiêu Nam Tần.
Tuy kinh dị trước chiêu thức quái lại của Thất Hải Ngư Tử, nhưng theo bản năng, Tiêu Nam Tần liền xoay người qua tránh né, tả chưởng kích mạnh vào cổ tay phải Vi Ngạo Vật, hữu thủ trở ra sau chụp trường kiếm. Nàng dĩ công vi thủ, thân pháp vốn rất tuyệt diệu, nào ngờ Vi Ngạo Vật thấy vậy lại bật cười ha ha một tràng. Trong tràng cười đó, hữu thủ của lão bỗng nhiên giật mạnh, chiếc nhuyễn côn lập tức bung ra.
Tiêu Nam Tần cảm thấy kim quang lấp loáng trước mắt, lòng biết bất ổn, nhưng lúc này lực đạo của toàn thân nàng đã tận xuất công địch. Một khi kim tơ ngư võng trương ra thì toàn thân đối phương được che chở, ngay cả một khe hở cũng không có, đồng thời toàn thân nàng đã nằm dưới uy lực của đối phương, tuy có thể ngã người ra sau nhưng đã không kịp.
Nàng chỉ cảm thấy một trời kim quang chụp xuống đầu mình, hữu thủ tuy đã bạt trường kiếm, nhưng ngay cả một chút lực cũng không có, cả người lẫn kiếm đều bị lưới cá bao chặt.
Đa Thủ chân nhân cười nhạt, nói :
- Công phu của Vi hương chủ quả nhiên phi phàm, hôm nay coi như Tạ mỗ được đại khai nhãn giới rồi.
Tuy là lời tán thưởng nhưng trong ngữ khí chẳng có một chút ý tán thưởng.
Nguyên giáo đồ của Thiên Tranh giáo phân thành năm cấp, thân phận của những Kim Y hương chủ chỉ đứng sau Giáo chủ, người có đủ tư cách mặc Kim y thì tự nhiên không thể là hạng vô danh trên giang hồ, nhưng trong hàng Kim Y hương chủ, võ công, thân phận cũng vẫn có phân cao thấp.
Tuy bọn họ đều là giáo đồ của Thiên Tranh giáo, nhưng những người này vốn đã dương danh lập oai trong võ lâm, có địa bàn hoạt động trên giang hồ, vì thế mà không tránh khỏi có sự đố kỵ và khuynh loát lẫn nhau.
Với danh vọng, võ công và cơ trí của mình, Thất Hải Ngư Tử Vi Ngạo Vật vốn đã là nhân vật tuyệt đỉnh trong võ lâm, sau khi gia nhập Thiên Tranh giáo, tự nhiên lão ta trở thành nhân vật tâm phúc của Giáo chủ.
Còn Đa Thủ chân nhân tung hoành Qúy Châu nhiều năm, tiếng tăm vang lừng một cõi, vốn đã chẳng coi Vi Ngạo Vật ra gì, lại thêm chuyện Chung Nam sơn nên đôi bên càng thêm mâu thuẫn. Bây giờ thấy Vi Ngạo Vật thu phục Tiêu Nam Tần thì cho rằng đối phương cướp công, vì vậy mà trong lời nói tự nhiên khôngvui.
Thất Hải Ngư Tử thầm “hừ” một tiếng, nhưng ngoài mặt chẳng có biểu hiện gì, lão cười cười nói :
- Tạ hương chủ quá khen, trên giang hồ ai không biết công phu trên ám khí của Đa Thủ chân nhân có chỗ độc đáo ngoài thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ ra, còn có tuyệt kỹ Liễu Tự Hồi Phong.
Đa Thủ chân nhân ngửa mặt cười lớn, đoạn nói :
- Vi hương chủ chớ đưa Tạ mỗ lên trời, khắp thiên hạ ai lại không biết Kim tơ thần công của Thất Hải Ngư Tử là khắc tinh của ám khí của các môn phái.
Thất Hải Ngư Tử biết lão ta đã từng nếm mùi vị, nên chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm.
Đa Thủ chân nhân nhìn Tiêu Nam Tần đang vùng vẫy trong “Kim tơ ngư võng” rồi cười nhạt, nói :
- Người này là do Vi hương chủ bắt được, tất nhiên là tùy Vi hương chủ xử lý. Ngày sau nếu Giáo chủ có trách tội, bằng vào thân phận và địa vị của Vi hương chủ, tất nhiên cũng tự gánh vác lấy...
- Còn như tại ha... Vạn lần không gánh vác nổi, bây giờ đành cáo biệt thôi.
Vi Ngạo Vật lại có dự tính khác, vì thế lão ta chỉ luôn miệng mỉm cười, sắc diện của Tạ Vũ Tiên càng trở nên khó coi, lão lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi bỗng nhiên tung mình lướt đi như chớp.
Vi Ngạo Vật dõi mắt nhìn theo bóng hình Tạ Vũ Tiên dần khuất trong màn đêm, tuy lúc này lão không có cử động gì, nhưng trong lòng đã nổi sát cơ, dự định ngày sau nếu có cơ hội tất sẽ trừ khử nhân vật luôn chống đối này.
Đoạn lão từ từ quay sang Tiêu Nam Tần và nói :
- Bằng hữu! Nằm yên một tí nhé!
Nói đoạn lão phất tả thủ như dao, theo đó là một luồng kình phong xuyên qua mắt lưới điểm vào Côn Luân huyệt ở giữa trán Tiêu Nam Tần. Tiêu Nam Tần oằn mình một cái rồi hôn mê bất tỉnh.
Vi Ngạo Vật vung hữu thủ một cái, “Kim tơ ngư võng” lập tức tản ra, lão quay sang nói với hai giáo đồ Thiên Tranh giáo thủy chung đứng sau lưng :
- Đem giấu người này đi, sau đó tìm một cỗ xa mã, chuyện ở đây đã xong, chúng ta lập tức trở về Tổng đàn Giang Nam ngay trong đêm.
Lão khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp :
- Các ngươi tin hay không thì tùy, nhưng không chừng trong hai ngày tới bổn giáo sẽ xảy ra nhiều chuyện quái lạ đấy.
Hai người này tuy không biết rõ tại sao Vi Ngạo Vật làm như vậy, nhưng biết với cơ trí của Thất Hải Ngư Tử thì việc này rất có thâm ý. Do đó bọn chúng vòng qua người nàng để khiêng đi. Nhưng vừa chạm vào ngựa nàng thì bọn chúng bất giác kêu thất thanh :