Ngày hôm sau, Bạch Cơ để lại một câu “Hiên Chi ở lại trông tiệm, không được bán đồ giá rẻ lung tung” rồi ra ngoài.
Giữa trưa, một cơn mưa rơi xuống. Sau mưa, bầu trời xanh thẳm, rêu xanh trong ngõ nhỏ cũng trở nên xanh mượt, còn vương vài giọt nước. Trong đại sảnh, Nguyên Diệu cầm tách trà ngồi sau quầy đọc sách.
Hồ ly nhỏ ngồi bên cạnh đập hạt dẻ, bóc nhân hạt dẻ, buổi tối định làm một đ ĩa hạt dẻ hổ phách.
Nguyên Diệu đang mải mê đọc sách, chợt nghe tiếng của một thiếu niên: “Thập Tam, quả nhiên ngươi đang ở Phiêu Miểu Các!”
Thập Tam Lang nói: “Ơ, Lật, sao ngươi lại đến đây?”
“Cha bảo ta đến tìm ngươi về nhà, mau về nhà thôi.”
“Mỗ không về. Mỗ phải tìm được cây Vô Ưu mới về.”
Nguyên Diệu ngẩng đầu, không thấy người đâu, đứng lên mới thấy một con hồ ly nhỏ màu hạt dẻ đi vào Phiêu Miểu Các, đang nói chuyện với Hồ Thập Tam Lang.
Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: “Vị này là…?”
Hồ Thập Tam Lang giới thiệu: “Đây là tứ ca của mỗ, tên là Lật. Lật, đây là Nguyên công tử.”
Nguyên Diệu cười nói: “Thì ra là Lật huynh đệ. Tiểu sinh họ Nguyên, tên Diệu, tự Hiên Chi.”
“Cút đi! Ai là huynh đệ với ngươi?! Hồ ly chúng ta nói chuyện, ngươi đừng chen miệng vào!” Lật bực bội nói.
Nguyên Diệu đành im lặng.
Lật nói với Thập Tam Lang: “Thập Tam, ngươi đừng bướng bỉnh chọc cha giận nữa. Trồng chết cây Vô Ưu cũng không phải chuyện to tát, nhận lỗi với cha là được, người luôn đối xử tốt với ngươi, sẽ không trách mắng đâu, làm thế ai cũng vui vẻ.”
Thập Tam Lang nói: “Mỗ không làm chết cây Vô Ưu! Nếu không tìm được cây Vô Ưu, rửa sạch oan khuất thì mỗ sẽ không về!”
Lật mất kiên nhẫn, giơ chân đạp lên đầu Thập Tam Lang, ấn nó xuống đất, hung dữ đe dọa: “Không được nói nhảm nữa! Ngoan ngoãn về nhà nhận lỗi với cha cho ta!”
Hồ ly nhỏ vùng vẫy: “Mỗ không làm chết cây Vô Ưu, tại sao phải xin lỗi?!”
Lật ấn chặt đầu Thập Tam Lang, hung tợn nói: “Nói ít thôi! Ta bảo ngươi về xin lỗi thì ngươi phải về xin lỗi!”
Lật thường xuyên bắt nạt Thập Tam Lang, Thập Tam Lang hơi sợ nó, cũng không mạnh bằng nó, vùng vẫy mãi không thoát thì nước mắt lưng tròng.
Nguyên Diệu không nhịn nổi, đi đến kéo Lật ra: “Lật huynh đệ, có chuyện gì từ từ nói, đừng bắt nạt Thập Tam Lang.”
“Biến đi! Ai là huynh đệ của ngươi?! Hồ ly chúng ta nói chuyện, ngươi đừng chen miệng vào, cút ra chỗ khác!” Lật giơ bộ móng dài sắc nhọn, cào mạnh về phía Nguyên Diệu.
Nếu cào trúng thì tiểu thư sinh chắc chắn sẽ bị xé toạc ruột gan. Tuy nhiên, khi móng vuốt của Lật còn cách ngực tiểu sinh nửa tấc, thì một tia sáng trắng toả ra từ trong lòng tiểu thư sinh, một khóm hoa cúc xanh thêu trên khăn tay bay ra, chạm vào móng vuốt của Lật rồi tan thành tơ nhện. Tơ nhện leo lên theo móng vuốt của Lật, quấn chặt lấy cơ thể nó.
Lật bị tơ nhện trói chặt, ngã xuống đất, không thể động đậy nữa.
Nguyên Diệu lấy khăn tay mà Bạch Cơ tặng ra, thấy trên đó đã trở nên trống rỗng, không còn họa tiết gì. Vừa lau mồ hôi, Nguyên Diệu vừa thầm than thật nguy hiểm. May mà vẫn còn để lại khóm hoa cúc này.
Hồ Thập Tam Lang được tự do, đứng dậy, rũ lông trên người, thở phào nhẹ nhõm.
Lật cố sức vùng vẫy, phun ra lửa hồ ly, nhưng tơ nhện vẫn không bị cháy đứt. Nó niệm chú ngữ, thuật pháp thì đều bị phản lại, tơ nhện càng quấn chặt hơn. Lật từ bỏ kháng cự, chửi rủa: “Đồ yêu rồng thối, dám nấp trong bóng tối đánh lén? Ngươi gọi cái đó là anh hùng sao? Có gan ra đây đấu với ta một trận!! Tương lai nếu ta làm vua Cửu Vĩ Hồ, thì chắc chắn dẫn hồ tộc san bằng Phiêu Miểu Các, lột da rồng, rút gân rồng của ngươi, để yêu quái Trường An đều đến ăn thịt rồng của ngươi!!”
Nguyên Diệu nghe xong, thì giận dữ nói: “Rõ ràng là ngươi định hãm hại tiểu sinh, sao lại ngậm máu phun người, ngang ngược không biết lý lẽ như thế?!”
Hồ Thập Tam Lang cũng rất tức giận: “Lật, không được vô lễ với Bạch Cơ! Cha vẫn còn sống, gì mà ngươi làm vua Cửu Vĩ Hồ? Sao dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy?!”
Lật không thèm để ý: “Có gì mà không dám nói? Cha đã già lẩm cẩm, lúc nào cũng buồn rầu, ưu tư, đã đến lúc nhường lại ngôi vị hồ vương rồi. Nhìn khắp tộc Cửu Vĩ Hồ, ai có pháp lực cao thâm như ta? Ai dũng cảm như ta? Ai có trí tuệ vô song như ta? Ai có phong thái vương giả như ta? Ai có… ư ư…”
Nguyên Diệu không nghe nổi nữa, lấy hai hạt óc chó nhét vào miệng Lật: “Đại trượng phu sinh ra giữa trời đất, phải lấy ‘hiếu’, ‘nhân’, ‘tín’ làm gốc lập thân. Ngươi không hiểu chữ ‘hiếu’, có pháp lực và dũng cảm cũng vô dụng. Theo tiểu sinh, Thập Tam Lang còn giống đại trượng phu hơn ngươi, thích hợp làm hồ vương hơn.”
“Ư ư…” Lật ngậm hạt óc chó, không nói được.
Nguyên Diệu nói với Thập Tam Lang: “Thập Tam Lang, nếu ngươi không phiền, tiểu sinh sẽ ném nó ra khỏi Phiêu Miểu Các.”
Hồ ly nhỏ bước tới: “Mỗ cũng muốn giúp một tay.”
Nguyên Diệu và Thập Tam Lang cùng khiêng Lật ra khỏi Phiêu Miểu các, rồi ném sau cây liễu lớn, không thèm để ý đến nó nữa.
Quay lại Phiêu Miểu các, hồ ly nhỏ ngượng ngùng hỏi Nguyên Diệu: “Nguyên công tử thật sự nghĩ mỗ giống đại trượng phu sao?”
Nguyên Diệu nghe vậy thì ngẩn ra: “Tất nhiên, Thập Tam Lang hiếu thảo, nhân ái, giữ chữ tín, rất có phong thái của đại trượng phu.”
Thập Tam Lang rất vui nhưng cũng ngượng ngùng, xoa mặt: “Ta nghĩ, ta vẫn giống hồ ly nhỏ hơn.”
Hoàng hôn buông xuống rồi nhưng Bạch Cơ chưa trở về, Nguyên Diệu và hồ ly nhỏ ăn tối trước. Người và hồ ly ngồi tâm sự, còn uống nửa bình rượu hoa quế.
Thập Tam Lang hơi say, nói: “Mọi người đều nói cây Vô Ưu có thể làm cho người ta không lo lắng, nhưng từ khi ta bắt đầu trồng cây Vô Ưu, thì dường như lại càng lo lắng hơn, thậm chí Bạch Cơ và Nguyên công tử cũng không vui.”
“Có lẽ vui hay không vui, thực ra không liên quan đến cây Vô Ưu.” Nguyên Diệu nói: “Có cây Vô Ưu, chưa chắc đã vui. Không có cây Vô Ưu, chưa chắc không vui.”
Hồ ly nhỏ xoa mặt: “Nhưng, mọi người đều tin rằng cây Vô Ưu có thể làm cho người ta vui vẻ không lo lắng. Mọi người đều tin điều đó, chắc là không sai đâu.”
Nguyên Diệu nói: “Tuy là vậy, nhưng tiểu sinh vẫn không thể tin được.”
Nguyên Diệu và hồ ly nhỏ ăn xong bữa tối, lo Lật đói bụng nên chuẩn bị một đ ĩa thịt gà và một ít cơm.
Nguyên Diệu mang đến cho Lật.
Lật nằm dưới gốc cây liễu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng vẫn rất giận, không thèm để ý đến Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu lấy hạt óc chó ra khỏi miệng Lật, nó trợn mắt nhìn rồi cắn Nguyên Diệu.
Tay Nguyên Diệu bị cắn in hằn dấu răng, mới lấy được hạt óc chó ra.
Nguyên Diệu đặt thịt gà và cơm bên miệng Lật: “Lật huynh đệ, ăn một chút đi.”
“Hừ!” Lật không nhận lòng tốt, nhắm mắt giả vờ chết.
Nguyên Diệu đành để mặc nó.
Đêm khuya, Bạch Cơ vẫn chưa về, hồ ly nhỏ vì uống rượu nên ngủ rất say. Nguyên Diệu lo lắng cho Bạch Cơ, trằn trọc không ngủ được. Nguyên Diệu thực sự không ngủ nổi, bèn nhẹ nhàng đứng dậy, khoác áo, mở cửa Phiêu Miểu Các. Trong đêm tối, con ngõ sâu hun hút, lạnh lẽo, sương đọng trên cỏ. Nguyên Diệu ngồi lặng lẽ bên cửa, đợi ốc sên đến báo tin bình an.
Trong bóng tối, vang lên tiếng lục đục.
Nguyên Diệu lắng tai nghe, âm thanh dường như phát ra từ dưới gốc cây liễu. Ánh trăng lưỡi liềm trên trời tỏa ra ánh sáng mờ ảo, Nguyên Diệu mạnh dạn đi đến bên cây liễu, nhìn kỹ.
Dưới gốc cây liễu, một con hồ ly nhỏ màu hạt dẻ đang ngấu nghiến ăn thịt gà và cơm. Nghe thấy tiếng bước chân của Nguyên Diệu, Lật ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác, nhưng khóe miệng vẫn dính một hạt cơm.
“Ồ, Lật huynh đệ, ngươi vẫn ăn mà.” Nguyên Diệu rất vui.
Bị Nguyên Diệu bắt gặp đang ăn, Lật rất xấu hổ, rồi chợt tức giận, dùng miệng hất đ ĩa ra, đ ĩa vỡ, cơm và thịt gà rơi vãi khắp nơi: “Hừ! Ai ăn đồ của người chứ? Ta là vua Cửu Vĩ Hồ tương lai, sao có thể ăn đồ do con người ban cho được?!”
“Lật huynh đệ, ăn thì ăn thôi, ngươi đừng ngại, ngươi còn dính hạt cơm ở khóe miệng kia kìa!”
Lật đưa lưỡi li3m một cái, quả nhiên li3m được một hạt cơm ở khóe miệng, càng thêm xấu hổ giận dữ, vừa phun lửa tứ tung vừa chửi bới: “Ai cần ăn cơm của ngươi?! Cơm này khó ăn chết đi được! Thịt gà vừa cứng vừa khó nhai! Khó ăn chết đi được! Khó ăn chết đi được!!”
“Ôi!” Nguyên Diệu vội vàng tránh né lửa hồ ly.
Lật gây ra tiếng động quá lớn làm Thập Tam Lang thức giấc, nó chạy ra, thấy Lật đang bực bội phun lửa thì hơi tức giận: “Lật, ngươi yên lặng một chút. Đêm khuya thế này, sẽ làm ồn đến hàng xóm!”
Lật ngang ngược không biết lý lẽ, tiếp tục ồn ào, lúc thì chửi mắng Bạch Cơ, lúc thì đe dọa Thập Tam Lang, lúc thì khinh miệt Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu và Thập Tam Lang không còn cách nào khác, đành phải lao tới ghì chặt Lật, muốn lại bịt miệng nó. Thập Tam Lang ôm chặt Lật, Nguyên Diệu chạy vào bếp tìm hạt óc chó nhưng đã hết.
Nguyên Diệu nhìn quanh, bên lò sưởi có một chiếc khăn tay.
Nguyên Diệu cầm lên xem, là khăn tay của công chúa Thái Bình. Trước đó, khi Nguyên Diệu từ phố về, đã để nó cùng giỏ thức ăn trong bếp. Có lẽ hồ ly nhỏ thấy khăn tay đẹp nên khi nấu ăn đã dùng để lau mặt, lau tay.
Nguyên Diệu cũng không quan tâm nhiều, bèn cầm khăn tay chạy ra ngoài.
Nguyên Diệu và Thập Tam Lang hợp lực, dùng khăn tay trói miệng Lật lại, không cho nó tiếp tục làm ồn.
Không biết vì sao, ngay khi nhìn thấy khăn tay, Lật lập tức trở nên yên lặng. Đôi mắt của nó đột nhiên mở to, như thể rất ngạc nhiên. Bị khăn tay trói miệng, Lật lặng lẽ nằm dưới gốc cây liễu, trầm tư suy nghĩ.
Nguyên Diệu và Thập Tam Lang thấy Lật yên lặng, lập tức vào Phiêu Miểu Các ngủ.
Nguyên Diệu mơ thấy ốc sên đến báo bình an, khóe miệng nở nụ cười, giấc mơ ngọt ngào.
Sáng hôm sau, Bạch Cơ trở về. Thấy hồ ly nhỏ màu hạt dẻ bị tơ nhện trói chặt, bị khăn tay trói miệng nằm sóng soài dưới gốc cây liễu, cười lớn: “A, đây chẳng phải là Lật của nhà hồ ly sao?”
Lật hơi sợ hãi, nhưng vẫn hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Cơ.
Bạch Cơ không cởi trói cho Lật, mà xách hồ ly nhỏ vào Phiêu Miểu các.
Trong Phiêu Miểu các, Nguyên Diệu đang ngồi sau quầy đọc sách.
Bạch Cơ mỉm cười nói với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, ta làm cho ngươi một cái áo ngắn bằng da hồ ly để mặc vào mùa đông nhé. Ngươi có thích màu này không?”
Mắt Lật mở to, đầy sợ hãi.
Nguyên Diệu ngẩng đầu lên, cười: “Mùa hè còn chưa đến, nói gì đến mùa đông? Bạch Cơ, đừng dọa Lật huynh đệ nữa.”
Bạch Cơ ném Lật xuống đất, cười lạnh lẽo: “Vậy thì nuôi trước đã, đợi đến mùa thu rồi lột da.”
Lật sợ đến run rẩy, nhưng vẫn cố chấp trừng mắt với Bạch Cơ.
Thập Tam Lang hóa thành hình người, cầm giỏ đi chợ mua thức ăn, thấy Bạch Cơ trở về thì rất vui mừng, nhanh chóng biến lại thành hồ ly nhỏ, chạy về pha một tách trà thơm mang lên: “Bạch Cơ, vì cây Vô Ưu mà ngươi phải chạy đôn chạy đáo mấy ngày nay, thật sự làm phiền ngươi quá.”
Bạch Cơ cười nói: “Thập Tam Lang không cần khách sáo. Cây Vô Ưu vừa là nguyện vọng của ngươi, cũng là ‘nhân quả’ của ngươi và ta. Ta tìm cây Vô Ưu cũng vì ‘quả’.”
Hồ ly nhỏ xoa mặt: “Dù sao thì, mỗ cũng rất cảm ơn ngươi.”
Bạch Cơ cười nói: “Nếu Thập Tam Lang thật sự muốn cảm ơn ta, vậy thì làm nhiều món ngon một chút.”
“Được, mỗ sẽ đi chợ mua thức ăn ngay.” Thập Tam Lang ngậm giỏ thức ăn, vui vẻ chạy đi mua.
“Người hình, người hình, Thập Tam Lang.” Nguyên Diệu gọi theo.
Sau khi Thập Tam Lang đi, Bạch Cơ khẽ lắc ngón tay, khăn tay trói miệng Lật lập tức tháo ra.
Lật nhìn theo cửa lớn nơi Thập Tam Lang vừa rời đi, giận dữ nói: “Thậm chí còn nấu ăn cho một yêu rồng, thật là một đứa em vô dụng, mất mặt hồ tộc Cửu Vĩ!”
Bạch Cơ nhìn Lật, cười nói: “Hôm qua ta đã đến núi Thúy Hoa, trò chuyện một lúc với vua Cửu Vĩ Hồ, cũng đi vòng qua thung lũng nơi Thập Tam Lang trồng cây Vô Ưu, phát hiện ra một điều thú vị.”
Ánh mắt Lật sáng lên: “Chuyện gì?”
Bạch Cơ uống một ngụm trà: “Ngươi giỏi hơn Thập Tam Lang, dũng cảm, thông minh, nhưng hồ vương lại không thích ngươi, hắn thích và thương yêu Thập Tam Lang hơn. Mọi người đều nói, ngươi thường xuyên vô cớ bắt nạt Thập Tam Lang, trêu chọc Thập Tam Lang.”
“Hừ! Đó là vì ông già mắt mờ! Ta không bắt nạt Thập Tam, Thập Tam yếu quá, ta chỉ sợ nó làm mất mặt hồ tộc Cửu Vĩ, nên thỉnh thoảng dùng vũ lực huấn luyện nó trở nên mạnh mẽ hơn thôi.”
Bạch Cơ uống một ngụm trà: “Vậy thì, nhân lúc Thập Tam Lang đi lấy nước suối từ rừng trúc tím, mở kết giới hồ tộc Cửu Vĩ, thả người vào trộm cây Vô Ưu, khiến Thập Tam Lang chịu oan ức, ép nó phải rời khỏi nhà, đây cũng là cách ngươi huấn luyện nó trở nên mạnh mẽ hơn sao?”
Lật giật mình, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Yêu rồng, ngươi đừng ngậm máu phun người! Ngươi nói vậy có chứng cứ gì không?”
“Chứng cứ là cái này.” Bạch Cơ mở tay ra, thổi một cái, một sợi lông cáo màu hạt dẻ rơi xuống đất: “Ta tìm thấy nó ở nơi trồng cây Vô Ưu.”
Lật toát mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói: “Sao có thể?! Rõ ràng ta không hề qua đó, chỉ đứng từ xa nhìn nữ nhân đó hái cây Vô Ưu thôi.”
Vừa dứt lời, Lật nhận ra mình lỡ miệng, mồ hôi lạnh rơi như mưa.
Nguyên Diệu há hốc miệng: “Lật huynh đệ, hóa ra… hóa ra ngươi là kẻ trộm cây Vô Ưu…”
Lật nghiến răng, trừng mắt nhìn Bạch Cơ: “Không thể nào, lông của ta không thể ở nơi trồng cây Vô Ưu được…”
Bạch Cơ liếc nhìn sợi lông cáo màu hạt dẻ dưới đất, đột nhiên vỗ tay: “A, nhầm rồi.” Bạch Cơ lại mở lòng bàn tay, thổi ra một sợi lông cáo màu đỏ, mỉm cười nói: “Đây mới là sợi lông cáo tìm thấy ở nơi trồng cây Vô Ưu. Của Thập Tam Lang. Sợi lông màu hạt dẻ này có thể là khi nãy lúc xách ngươi vào, vô tình dính vào tay, một lúc không chú ý, nhầm lẫn rồi, thật xin lỗi.”
“Ngươi…” Lật tức đến không nói nên lời.
Nguyên Diệu lau mồ hôi, nghĩ thầm: “Con yêu rồng này thật gian xảo, lại dùng cách quỷ quyệt như vậy để moi ra sự thật từ Lật.”
“Được rồi, Lật, ta không hỏi tại sao ngươi lại dẫn người đến trộm cây Vô Ưu nữa. Ta chỉ hỏi ngươi, người trộm cây Vô Ưu là ai? Cây Vô Ưu hiện đang ở đâu?” Bạch Cơ uống một ngụm trà, lạnh lùng hỏi.
Lật đáp: “Không biết.”
“Tốt lắm.” Bạch Cơ cười, khóe mắt có một giọt lệ đỏ như máu: “Hiên Chi, đi lấy dao hồ ly ra đây, dù chưa đến mùa đông, nhưng lột một miếng da hồ ly để dành cũng không hại gì.”
Nguyên Diệu toát mồ hôi, khuyên nhủ Lật: “Lật huynh đệ, đến nước này rồi, ngươi cứ nói thật đi.”
Lật hét lên: “Ta thật sự không biết. Nếu biết là ai, ta đã đi lấy lại cây Vô Ưu trả lại cho Thập Tam rồi.”
“Đầu đuôi chuyện này là sao?” Bạch Cơ hỏi.
Lật đành phải kể thật.
Hóa ra, Lật ghen tị việc Thập Tam Lang trồng cây Vô Ưu, được lão hồ vương yêu thích nên luôn muốn phá hoại nhưng không thể ra tay. Vì cây Vô Ưu được bảo vệ bởi pháp thuật, chỉ cần lại gần sẽ để lại dấu vết không thể xóa bỏ, sẽ bị người phát hiện.
Hôm đó, Lật lại lang thang trong thung lũng, từ xa thấy Thập Tam Lang vui vẻ chăm sóc cây Vô Ưu. Tâm trạng Lật rất tệ, bèn chạy vòng quanh thung lũng. Lật chạy một lúc thì gặp một nữ nhân. Nữ nhân mặc váy lộng lẫy, trang phục giống như người có địa vị cao quý. Nàng ta đi dạo trong thung lũng, thần sắc u sầu.
Lật rất ngạc nhiên, vì bình thường, con người rất khó xâm nhập vào kết giới của tộc Cửu Vĩ hồ. Điều kỳ lạ hơn là, trên người nữ nhân không có bất kỳ khí tức nào, dường như có một sức mạnh lớn đang che giấu khí tức của nàng, bảo vệ nàng.
Nữ nhân đi dạo không mục đích trong thung lũng.
Lật tiến lại gần nhìn, thì giật mình, thần sắc nữ nhân mơ hồ không giống như trong trạng thái tỉnh táo.
Lật đảo mắt, nảy ra một ý. Lật chạy ra ngoài, phát ra tiếng động, thu hút sự chú ý của nữ nhân. Nàng ta bị thu hút, đi theo Lật.
Lật dẫn nữ nhân đến trung tâm thung lũng, nơi Thập Tam Lang trồng cây Vô Ưu. Thập Tam Lang vừa rời đi, cây Vô Ưu với bốn lá xanh biếc tỏa ánh sáng vàng dịu.
Nữ nhân bị ánh sáng vàng của cây Vô Ưu thu hút, lững thững đi tới.
Lật không dám lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn.
Nữ nhân tiến đến cây Vô Ưu, không bị pháp thuật cản trở. Nàng ta cúi người hái cây Vô Ưu, đứng thẫn thờ tại chỗ.
Lật hơi lo lắng, sợ Thập Tam Lang đột nhiên trở về, lập tức hét lên một tiếng đáng sợ, dọa nữ nhân.
Nữ nhân quả nhiên giật mình, chạy đi thật nhanh.
Lật nhìn mặt đất trống rỗng thì cười khoái trá.
Lật nói: “Chuyện là như vậy. Sau đó, Thập Tam phát hiện cây Vô Ưu biến mất, mọi người đều đi tìm. Nhưng không hiểu sao, không ai phát hiện nữ nhân đó đã xâm nhập, mọi người đều nghi ngờ Thập Tam đã làm chết cây Vô Ưu. Sau khi Thập Tam rời nhà, cha càng thêm buồn rầu, ta thấy trò đùa quá đáng quá bèn đi tìm lại cây Vô Ưu. Nhưng dù ta nhớ rõ diện mạo nữ nhân đó, nhưng không có khí tức của nàng ta nền không thể theo dõi nàng ta được. Chỉ nhờ vào việc nhận diện để tìm một nữ nhân ở Trường An chẳng khác nào mò kim đáy biển. Ta vẫn chưa tìm được.”
Lật dừng lại một lúc, nhìn chiếc khăn tay dưới đất, nói: “Nhưng bây giờ, ta có thể đoán được lai lịch của nàng ta rồi.”
Bạch Cơ nói: “Ồ? Nói nghe thử xem?”
Lật nói: “Nàng ta là người của Phiêu Miểu Các.”
Bạch Cơ chưa kịp nói thì Nguyên Diệu đã không nhịn được bật cười: “Lật huynh đệ, ngươi lại vu oan rồi.”
Lật trừng mắt nhìn Nguyên Diệu: “Cút! Ai là huynh đệ của ngươi?! Ta nào có vu oan? Nếu nữ nhân đó không phải người của Phiêu Miểu Các thì sao khăn tay của nàng ta lại ở đây?!” Lật nhìn chằm chằm chiếc khăn tay dưới đất, nói: “Ta nhớ rất rõ, khi đó nàng ta đã cầm chiếc khăn tay này!”
Nguyên Diệu giật mình, Bạch Cơ cũng hơi biến sắc, nàng giơ tay làm chiếc khăn tay dưới đất bay lên. Bạch Cơ mở chiếc khăn tay, trên đó thêu một bức tranh “Hoa chi xuân mãn, thiên tâm nguyệt viên”, góc phải dưới dùng chỉ lửa thêu một cái tên: Lệnh Nguyệt.
“Khăn tay của công chúa Thái Bình sao lại ở Phiêu Miểu Các?” Bạch Cơ nhíu mày.
Nguyên Diệu trấn tĩnh lại, giải thích nguồn gốc của chiếc khăn tay.
Bạch Cơ lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cây Vô Ưu lại ở trong phủ Thái Bình ư?”
Nguyên Diệu không chắc chắn, nói: “Có lẽ, có thể, hoặc là, có khả năng… ở đó?”
Bạch Cơ nói: “Vậy thì đi phủ Thái Bình một chuyến.”
“Tiểu sinh cũng đi sao?”
“Cùng đi. Dù sao Hiên Chi ở nhà cũng nhàn rỗi.”
“Tiểu sinh mà đi thì ai coi cửa hàng?”
Bạch Cơ liếc nhìn Lật, thổi một hơi. Con hồ ly nhỏ bị trói bằng tơ nhện từ từ bay lên, đi về phía cửa Phiêu Miểu Các. Một sợi tơ nhện bay ra, vòng qua biển hiệu của Phiêu Miểu Các, buộc một cái nút.
Lật bị treo lơ lửng ở cửa Phiêu Miểu các, trông như một cái bánh chưng lớn màu nâu.
Bạch Cơ cười nói: “Lật coi cửa hàng nhé.”
Lật giận dữ vùng vẫy: “Ai thèm coi cái Phiêu Miểu Các chết tiệt này cho ngươi, con yêu rồng gian xảo, thả ta xuống mau!!”
Bạch Cơ phớt lờ Lật, bước ra ngoài.
Nguyên Diệu nói một câu: “Lật huynh đệ, nhờ ngươi trông coi cửa hàng nhé.” Rồi cũng theo Bạch Cơ ra ngoài.