Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 56

Đây là lần thứ hai Nam Tư Đồng nhìn thấy Lý Cường luyện khí, bởi vì sợ mình nhịn không được mà đặt câu hỏi, hắn vừa tiến vào phòng đã lấy ra một tấm da mềm bịt lấy miệng, hai mắt nhìn Lý Cường đầy vẻ chờ mong. Lý Cường dặn mọi người ngồi xuống xếp bằng, vừa liếc mắt nhìn thấy Nam Tư Đồng làm như vậy, vẻ mặt hắn nghi hoặc, cười nói: " Lão giáp trùng, ngươi đang làm gì vậy a?"

Hồng Thiêm mấy người cũng cảm thấy kỳ lạ, Khố Bột trêu chọc hắn: " Ai, Nam Tư Đồng ngươi muốn đi làm ăn cướp a, có bịt mặt cũng vô dụng, ai cũng đều biết là ngươi, đừng có bịt nữa..mau gỡ xuống đi."

Nam Tư Đồng chỉ lắc đầu, không nói một lời. Lý Cường chợt nhớ, hắn từng nói với Nam Tư Đồng: Có thể nhìn, có thể nghe nhưng không được hỏi. Không nghĩ đến hắn lại làm như vậy để im miệng.

Lý Cường cười nói: " Đừng động đến hắn. Hồng Thiêm, ngươi dùng loại phi kiếm nào vậy? Đem ra cho ta xem một chút."

Hồng Thiêm hưng phấn vươn tay, đem ra một cây phi kiếm màu vàng đất dài cỡ tám thốn. Lý Cường cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại phi kiếm có màu sắc như vậy, không khỏi tò mò hỏi: " Đây là phi kiếm thổ tính mà, là ai luyện chế vậy? Gọi tên là gì?"

Ngữ khí Hồng Thiêm có chút cảm khái: " Là sư tôn của đệ tử tặng, nguyên lai là trước kia sư tôn có nói qua, đợi khi đệ tử đạt tới Nguyên Anh kỳ thì sẽ cấp cho một thanh phi kiếm tốt khác, nhưng…sau đó cũng không gặp lão nhân gia ngài nữa, phi kiếm này có tên là Trần Tiêu."

Phi kiếm này làm cho người ta có cảm giác rất là kỳ quái, có loại mùi vị như có bụi mù nổi lên khắp bốn phía. Lý Cường nhắm mắt dùng chân nguyên lực tìm kiếm, một hồi lâu mới nói: " Kiếm tốt!" Tiếp theo lại cuống quýt lắc đầu nói: " Đáng tiếc! Đáng tiếc a…đây là một đôi phi kiếm, phải còn một thanh phối hợp với nó mới đúng, thanh kiếm này chủ yếu là phòng ngự, phải còn một thanh chủ yếu để công kích, hơn nữa phải là loại phi kiếm thuộc tính kim là được."

Hồng Thiêm bội phục sát đất, liên thanh nói: " Sư thúc nói không sai, quả thật là một đôi phi kiếm, đáng tiếc là sư tôn cũng chỉ có một thanh này, ngài cũng từng nói qua, nếu có thể tìm thêm được một thanh, uy lực ít nhất phải tăng lên gấp ba."

Lý Cường cười nói: " Như vậy đi, để ta thử làm lại xem, bất quá…"

Hồng Thiêm mừng rỡ: " Sư thúc thiếu cái gì, để đệ tử đi tìm tới…"

Lý Cường trong lòng đem tài liệu tính toán lại một lần, cơ hồ tất cả đều cũng có, chỉ thiếu có duy nhất một khối Thiên Kim Thối, liền hỏi: " Thiên Kim Thối…có hay không? Chỉ còn thiếu có cái này thôi."

Hồng Thiêm trong lòng cả kinh, cười khổ nói: " Thiên Kim Thối…tinh hoa thạch kim tính, ai, cái này đệ tử không có…vậy phải làm sao?" Trong lòng hắn khổ sở cực kỳ, hắn biết bây giờ là một cơ hội vô cùng hiếm có, sau này dễ gì sẽ có một vị sư thúc đến đây, cho dù là có, cũng dễ gì đáp ứng sẽ đích thân luyện khí cho mình, sự hưng phấn của hắn không khỏi giảm xuống.

Nam Tư Đồng đột nhiên ô ô kêu lên, hắn lấy cái túi đeo trên lưng mở ra, bởi vì đang còn bịt miệng, hắn vừa kêu ô ô vừa mở nhanh cái túi, lấy ra một vật gì đó, thần sắc đắc ý dùng ngón tay cầm lấy, trong miệng lại ô ô một tràng.

Đồ vật ở trong túi chính là khối Thiên Kim Thối cỡ nắm tay, có dạng hình cầu màu đen lóe ra kim tinh. Lý Cường biết rõ sự trân quý của đồ vật này, hắn cầm lên tay xem xét, dùng Thiên Hỏa dễ dàng chia nó ra làm hai, lấy ra nửa khối, cười nói: " Bao nhiêu đây đủ rồi."

Mắt của Nam Tư Đồng thiếu chút nữa là rớt xuống, hắn từng dùng đủ thứ cách để cắt Thiên Kim Thối này ra nhưng đều thất bại, bây giờ thấy Lý Cường dễ dàng cắt đôi như cắt đất mềm, tiện tay đã cắt thành hai nửa, hắn thật không dám tin tưởng mắt mình, nếu không phải đã bịt miệng lại thì hắn đã kêu ra tiếng.

Lý Cường lấy ra nửa khối còn lại trả về bên người hắn, ý bảo hắn thu về. Nam Tư Đồng cuống quýt lắc đầu, hắn tự biết mình không có bản lãnh như Lý Cường, lưu lại cũng là lãng phí, ý của hắn là muốn tặng cho Lý Cường. Lý Cường hiểu lầm ý hắn, bèn suy nghĩ một chút, cầm lấy tất cả Thiên Kim Thối, dùng Thiên Hỏa rèn luyện. Lần này ngay cả Hỏa Tinh cũng đã đi ra hỗ trợ.

Nam Tư Đồng nhìn thấy Hỏa Tinh, dùng sức day day con mắt, hắn làm thế nào cũng không thể hiểu được Lý Cường từ nơi nào mà tìm được loại kỳ trân dị thú này, Hỏa Tinh này đã có công lực cao thâm phi thường, rất nhanh có thể hóa hình mà ra, loại Hỏa Tinh cao thâm thế này rất khó mà thu phục được. Hắn không biết khi Hỏa Tinh này vào tay Lý Cường thì vẫn còn rất tầm thường, sau đó trải qua sự rèn luyện của Huyễn Tật Thiên Hỏa trong cơ thể Lý Cường thì hỏa hầu của nó mới tiến thật nhanh, bây giờ đến lúc nó có thể hóa hình chỉ còn một ranh giới mong manh.

Triệu Hào có cảm xúc nhiều nhất, hắn nhớ tới lần đầu tiên ở Hàm Lâm thành khi nhìn thấy Lý Cường luyện khí thì kinh hãi, bây giờ chính mình cũng có được một thanh phi kiếm thật tốt, thanh kiếm này cũng nhờ sư tôn từ Hầu Phích Tịnh tiền bối tặng cho. Lần này sư tôn luyện khí đã hoàn toàn bất đồng như lúc ở Hàm Lâm thành, lúc đó chỉ dùng Tam Muội Chân Hỏa tu luyện, còn bây giờ là dùng Thiên Hỏa tu luyện, hắn có cảm giác sư tôn đã lão luyện hơn rất nhiều, trong lòng sự kính nể đối với sư tôn lại càng gia tăng thêm một tầng.

Rất nhanh hai thanh phi kiếm hình dáng thô sơ bắt đầu hình thành. Do Thiên Hỏa thiêu đốt, tốc độ đặc biệt nhanh, tất cả tạp chất đều đã tiêu thất, hai đạo kim quang lấp lóe trên tay Lý Cường. Nam Tư Đồng đột nhiên hiểu được Lý Cường đã hiểu lầm ý mình, bất quá trong lòng hắn cũng kinh hãi vạn phần, biết được hai thanh phi kiếm này mình nhất định sẽ có được một thanh.

Một viên rồi một viên tiên thạch bay vào trong hai phi kiếm, Lý Cường quát: " Hồng Thiêm đưa chân nguyên lực vào phi kiếm bên trái, lão giáp trùng bên phải là của ngươi, Hồng Thiêm trận pháp bên trong giống như trong Trần Tiêu, lão giáp trùng phóng công kích trận cơ bản nhất vào trong đi, cần phải là đơn giản nhất, sau này từ từ tu luyện thêm, tu vi của ngươi bây giờ không đủ."

Kim quang trên hai tay Lý Cường bắt đầu cô đọng lại, hắn cũng có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên hắn để cho người khác đưa chân nguyên lực vào trong lúc mình đang luyện khí, đã vậy còn là hai người. Trong lúc luyện khí mà làm như vậy xem như hắn là một người vô cùng lớn mật, bất cứ chuyện gì cũng dám nếm thử, bởi vì ngay từ lúc đầu mới tu chân hắn đã đạt được trình độ rất cao, những quy luật bình thường ai cũng biết đối với hắn không một chút tác dụng.

Hồng Thiêm càng khẩn trương, hắn chỉ có một cảm giác duy nhất đó là thanh kiếm thật sự quá nhỏ. Hắn cố gắng dụng công, cũng may từng tu luyện qua Trần Tiêu, đối với trận pháp bên trong phi thường quen thuộc, dù sao cũng là tâm pháp của Trọng Huyền Phái nên hắn cũng cảm thấy lão luyện hơn. Còn Nam Tư Đồng cảm thấy rất khó khăn, cho dù là trận pháp đơn giản nhất hắn cũng làm không được, thanh kiếm quá nhỏ vượt ngoài ý liệu của hắn, chỉ dài có năm thốn, chân nguyên lực tiêu hao cực nhanh làm cho hắn tưởng như sắp cạn kiệt nguyên khí.

Dần dần một đạo kim quang nhàn nhạt chuyển qua nơi tay Hồng Thiêm, hắn ngồi ngay ngắn hai tay toát ra Tam Muội Chân Hỏa, tiến hành bước tu luyện cuối cùng. Còn Nam Tư Đồng vẻ mặt đã ướt đẫm mồ hôi. Ngón tay Triệu Hào nhẹ nhàng hoa lên một cái, Nam Tư Đồng kêu lên, tấm da bịt miệng rơi xuống, hắn cũng không lời cảm tạ, chỉ thở dốc từng hồi, hai tay kịch liệt run rẩy. Lý Cường lắc đầu, biết không có cách nào luyện thành, tay khẽ co rụt lại, kim quang liền thu về.

Cơ hồ đồng thời, Nam Tư Đồng ngã dài trên mặt đất, cả người ướt đẫm như từ trong nước mới ra. Hắn nằm trên mặt đất không cam lòng nhìn lên không trung, hắn biết đã bỏ qua một cơ hội tốt ngàn vạn lần khó tìm, khổ sở đến lấy tay không ngừng vả vào miệng, trong lòng thở dài: Vận mệnh không có thì đừng có cưỡng cầu, cố cưỡng cầu thì kết quả càng khó chịu được.

Khố Bột thấy hoa cả mắt, trong lòng nổi lên rối loạn sợ hãi. Hắn nhìn thấy bộ dáng của Nam Tư Đồng thì rất đồng tình, nghĩ thầm không biết lão đại sẽ cấp cho mình luyện cái gì, nếu là phi kiếm thì ngàn vạn lần đừng giống như lão giáp trùng, bởi vì công lực không đủ mà dám làm, vậy thì rất thảm.

Lý Cường rất nhanh đem thanh kiếm trong tay tạo thành hình nhưng hắn còn chưa đưa vào công kích trận trong thanh kiếm. Phi kiếm màu vàng rơi xuống tay, Lý Cường nói: " Lão giáp trùng, đừng khổ sở. Đợi cho công lực ngươi tiến bộ là có thể tu luyện chuôi phi kiếm này rồi. Chuôi phi kiếm này ta còn chưa đặt tên cho nó, trước tiên có thể gọi là Vị Danh là được rồi."

Nam Tư Đồng tiếp nhận phi kiếm, nhìn một cái lập tức thích ngay. Thanh kiếm có màu sắc hoàng kim, ngay cả một điểm màu đen cũng nhìn không thấy. Ước chừng chỉ có năm tấc, hai mặt lưỡi rất mỏng, ở giữa tinh xảo, hình dáng cổ quái, có một cái rãnh nhỏ, theo ánh sáng chiếu xạ bất đồng sắc thái hiện ra cũng không giống nhau, phi kiếm tản ra một vầng sáng nhàn nhạt. Tâm tình hắn lập tức chuyển biến, liên thanh đa tạ, biết rằng sau này chỉ cần gia tăng tu luyện thì đây cũng là một kiến thượng phẩm phi kiếm.

Hồng Thiêm đã đứng dậy, Lý Cường biết hắn đã sắp luyện thành. Chỉ thấy hắn nhắm mắt, trên tay phóng ra ánh sáng, Lý Cường ở một bên quát: " Trần Tiêu kiếm xuất, Toái Kim thiên thành!" Hồng Thiêm hiểu ra, Trần Tiêu kiếm bay ra, hai đạo quang hoa hóa thành một thể, xoay vờn quanh " phách ba" vô số kim tinh lóe ra, Hồng Thiêm đột nhiên quát to: " Tật!"

Trong phòng đột nhiên tối sầm lại, tất cả quang hoa toàn bộ thu vào trong cơ thể Hồng Thiêm. Hắn mở mắt, hành lễ nói: " Tạ ơn sư thúc thành toàn, kiếm tên là Toái Kim."

Nước miếng của Khố Bột cũng đã muốn chảy xuống tới: " Lão Đại, đệ tử không có phi kiếm a, đệ tử cũng muốn…"

Hồng Thiêm cũng cầu xin: " Sư thúc, đệ tử cũng không có phi kiếm cấp cho Khố Bột, cầu sư thúc cho hắn một thanh."

Lý Cường và Triệu Hào cơ hồ cùng mỉm cười, hai người bọn họ cùng nhớ đến Hầu Phích Tịnh, hôm đó Lý Cường cũng không có phi kiếm cấp Triệu Hào, phải dùng rượu ngon mới có thể đổi được Hàn Tước phi kiếm.

Lý Cường quyết định tu luyện một thanh phi kiếm thuộc hỏa tính cấp Khố Bột, đây là cách tu luyện hắn am hiểu nhất, bởi vì có hai bảo bối Thiên Hỏa và Hỏa Tinh hỗ trợ, tu luyện so với người tu chân khác mạnh hơn rất nhiều. Sau khi chuôi phi kiếm này luyện thành, Lý Cường cảm giác được tu vi của mình lại tăng thêm một bước, tựa hồ như có loại cảm giác đã đến Xuất Khiếu Kỳ như lúc ở Hắc ngục, trong lòng hắn hưng phấn dị thường.

Khố Bột nhìn phi kiếm lóe lên tử quang trong tay, kích động đến vẻ mặt đỏ bừng, hỏi: " Lão đại, nó tên là gì? Nhất định phải là một cái tên thật uy phong a."

Lý Cường cười nói: " Ngươi tự mình nghĩ đi…chỉ là cái tên mà thôi, cần gì phải câu chấp?"

Hồng Thiêm gật đầu, nói: " Đúng vậy, ta nghĩ nên gọi là Tử Hà."

Khố Bột không hài lòng, kêu lên: " Đó là tên kiếm của nữ tử, không được…"

Hồng Thiêm đá hắn một cước: " Không lớn không nhỏ, sư tôn đặt tên mà dám nói không được…đã bảo, kêu là Tử Hà!"

Vẻ mặt Khố Bột mếu máo: " Dạ, sư tôn, vậy kêu là Tử Hà." Trong lòng nghĩ thầm: " Xong đời, thật là ủy khuất cho cây kiếm tốt thế này." Là mệnh lệnh của sư tôn hắn làm sao dám cãi.

Thản Ca lặng lẽ đi vào phòng, đi tới bên cạnh Lý Cường, nói: " Lão Đại, Phản Thọ Thương Hành có người đến."

Lý Cường thoáng giật mình: " Sao lại nhanh như vậy?"

Thản Ca nói: " Lão Đại, các ngươi ở chỗ này đã ba ngày rồi."

Không Hậu dẫn theo một đám người của Phản Thọ Thương Hành đứng ở trong sân, Nạp Thiện, Mạt Bổn và Bí mấy người cùng với các võ sĩ vẫn đang thản nhiên đứng dẫn đầu tiểu đội của mình, hờ hững không nói gì cùng bọn họ giằng co.

Bầu trời trên sân vẫn còn nguyên một lỗ thủng lớn, đá vụn trên mặt đất đã được rửa sạch sẽ, từ khi nóc nhà bị rớt xuống tạo lỗ thủng vẫn có cuồng phong rít gào thổi vào giống như u linh đang khóc, gió cuốn y phục phần phật, trong viện ẩn dấu sát khí.

Lý Cường dẫn đầu từ trong phòng đi ra: " Tốt thật! Sao lại làm gì đến nỗi phải bạt kiếm giương cung thế này, Ba Trọng hành thủ sao lại không tới?"

Không Hậu bước về phía trước hai bước, hai tay thi lễ, trả lời: " Hành thủ có việc, không thể tự mình bồi lễ, Bộ Cơ Cộng đã tìm được rồi, hắn quả thật không phải là người của Phản Thọ Thương Hành chúng ta, hắn chỉ là một hành thương lâm thời của thương hành chúng ta, Ba Trọng hành thủ muốn ta chuyển cáo, Bộ Cơ Cộng giao cho các ngươi, hy vọng các ngươi có thể nhanh chóng trao trả ba vị đại tôn." Nói xong hắn lại hành một lễ như xin lỗi của Thản Bang đại lục.

Mạt Bổn không nói gì vẫn đứng thẳng, trong lòng hắn vạn phần do dự, là sẽ giết Bộ Cơ Cộng hay là thả hắn, không biết nên lựa chọn như thế nào.

Lý Cường vỗ vỗ tay: " Sảng khoái! Nạp Thiện và Bí mang người đến đây."

Nạp Thiện và Bí xoay người đi vào nhà. Trong tâm lý của Nạp Thiện khẽ nói thầm, mong rằng lão Đại không biết chuyện mình đã đánh tù binh. Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện

Không Hậu nhỏ giọng nói vài câu, phía sau đám người tản ra, trong đó có hai người đang dìu Bộ Cơ Cộng đi tới: " Được rồi, đến đây. Đây chính là Bộ Cơ Cộng." Nói rồi buông tay xoay người đi trở về, chỉ nghe " bịch" một tiếng, Bộ Cơ Cộng đã té xuống mặt đất.

Trong mắt Lý Cường tuôn ra một chuỗi lửa giận, hắn cả giận nói: " Vì chuyện gì? Tại sao lại giết hắn?"

Mạt Bổn chỉ cảm thấy người như nhũn ra, ở trong mộng lúc nào hắn cũng muốn giết được tên này, muốn lột da hắn, muốn đánh hắn tan xương nát thịt, nhưng khi nhìn thấy thi thể của Bộ Cơ Cộng thì hắn cảm thấy tất cả đều thành không, không còn ý nghĩa gì.

Bộ Cơ Cộng nằm thẳng mặt hướng lên trời, gương mặt trắng bệch, con mắt như cá chết, mở thật to, tựa như không cam lòng, cánh tay bị bẻ ngược ra sau, tựa như bị bẻ gãy, miệng lệch qua một bên, trong miệng không có một cái răng nào, nhìn bộ dáng của hắn dường như trước khi chết bị khốc hình rất nặng.

Không Hậu bất đắc dĩ nói: " Hành thủ nói hắn sợ tội tự sát, ta cũng không biết rõ là chuyện gì." Từ khi hắn nhìn thấy thi thể của Bộ Cơ Cộng là đã biết hắn bị ngược đãi rồi giết, nhưng vì chính hành thủ nói như vậy, hắn cũng không có cách nào. Đối với lời chất vấn của Lý Cường hắn cũng không cách nào trả lời.

Lý Cường nhất thời muốn phát tác, Mạt Bổn kêu lên: " Sư tôn, đừng truy cứu nữa, người chết như đèn tắt…đáng tiếc có một số việc không thể hỏi hắn nữa." Hắn hướng Lý Cường làm lễ, xoay người trở lại phòng, ngồi xếp bằng nhập định.

Một lát sau, mấy người Nạp Thiện áp giải ba đại tôn đi ra. Lý Cường trong lòng buồn bực, vừa đảo mắt nhìn thấy ba đại tôn này, hắn thiếu chút nữa đã kêu lên. Chỉ thấy Chủy Toàn đại tôn mặc một bộ đồ mới nhưng da tay lại lộ ra những vết bầm xanh, tóc tai dựng đứng, người giống như bị phát bệnh lắc lư không ngừng, còn lại hai đại tôn kia đều cũng có hình dáng giống vậy.

Nạp Thiện hậm hực quát: " Giao người đây!" Rồi lại nhấc chân đạp Chủy Toàn qua. Mấy ngày nay hắn kêu mấy võ sĩ, thừa lúc Lý Cường luyện khí, mỗi ngày đều đem ba đại tôn ra tiêu khiển, hôm nay bắt hắn giao người, trong lòng hắn có chút không đành!

Chủy Toàn vừa đến trước mặt Không Hậu, dĩ nhiên đã nhịn không được mà òa khóc lớn, hắn không hận Lý Cường, nhưng lại hận Nạp Thiện muốn chết. Không Hậu xem xét một chút, trong lòng chợt giật mình, không ngờ nguyên anh của Chủy Toàn đã bị phong bế, điều này là ai làm? Hắn tuyệt đối không tin Lý Cường có công lực này, muốn phong bế nguyên anh của Chủy Toàn, ít nhất phải có tu vi cao hơn hắn hai tầng. Hắn quyết định thật nhanh, nói: " Được, chúng ta sẽ gặp lại." Rồi lập tức dẫn người cáo lui.

Trong lòng Không Hậu chẳng những kinh ngạc, mà còn sợ hãi. Nếu có một người tu chân tu vi cao hơn Chủy Toàn đến hai tầng, tuyệt đối đã vô địch tại Thản Bang đại lục, dù cho là đại thần Khảm Ba Nhi cũng không thể phong bế được nguyên anh của Chủy Toàn. Bọn họ có được cao thủ như vậy, đương nhiên sẽ không thèm quan tâm đến Phản Thọ Thương Hành, trách không được ngay cả Tạp Bổn thần sử cũng nói chuyện giúp cho họ.

Lý Cường ngoắc gọi Nạp Thiện, hỏi: " Là ngươi đánh ba đại tôn của bọn họ sao?"

Nạp Thiện nhe răng nhếch miệng cười nói: " Lão Đại, huynh xem…cũng do nhàn rỗi quá…cho nên…ân, là đệ muốn thử xem uy lực của tân pháp bảo mà lão Đại cấp cho…hà hà…"

Lý Cường nhấc chân đá hắn một cước: " Ta đã nói không cho ngược đãi, ngươi có nghe không…"

Nạp Thiện cuống quýt nói: " Lão Đại, đệ không có nghe thấy a…lần sau không dám nữa…hà hà…lần sau không dám nữa.." Hắn hoảng sợ bối rối chạy vào trong phòng. Lý Cường lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: " Bất quá ba tên này cũng cần phải chỉnh chúng một chút, Phản Thọ Thương Hành cư nhiên dám dùng một chiêu này, dám đưa đến một người chết…thật là quá đáng lắm."

Nhưng Lý Cường lại không nghĩ đến chính hắn so với Phản Thọ Thương Hành còn quá đáng hơn, sự tuyên truyền của hắn làm cho Phản Thọ Thương Hành từ nay về sau không còn gượng dậy nổi chỉ bất quá hắn lại không tự mình nhìn thấy mà thôi. Một chiêu của hắn giống như là độc dược mãn tính, đang chậm rãi phát tán nọc độc của nó.

Đại đấu giá ở Phong Nam Thị tại Thản Bang đại lục cũng hết sức nổi danh, thường thì trước khi Khủng Cụ Phong sắp dừng lại thì sẽ mở ra, sau khi đại đấu giá chấm dứt thì các đại thương nhân của Tây đại lục sẽ an bài thuyền vượt qua Oan Hồn Hải để trở về, họ sẽ tiến hành một vòng mua bán hóa vật. Bởi vậy đây là một đại thịnh hội của Thản Bang đại lục, đến lúc đó sẽ có vô số phú thương, cao quan hiển quý còn có cả những cao nhân ẩn sĩ cũng tới tham gia, đây cũng là ngày truyền thống xưa nay của Phong Nam Thị.

Đại đấu giá hội được mở ngay đại sảnh Huy Hoàng của Đại Liên Hội, do quan lại địa phương ra mặt làm chủ, có các đại thương hội hiệp trợ. Năm nay bởi vì nguyên nhân chiến tranh nên quy mô kích thước tổ chức nhỏ đi rất nhiều, bởi vì thiếu đi thương hội của Thản Đặc quốc tham gia, người ít hơn những lần trước rất nhiều. Bất quá lần này hội đấu giá lại có một đặc điểm, rất nhiều phú thương tị nạn và những gia đình quyền quý đều đi tới Phong Nam Thị, người báo danh tham gia đấu giá còn có vẻ gia tăng hơn những lần trước.

Bởi vì tổ chức ở đại sảnh lớn của Đại Liên Hội, nhóm người của Lý Cường do chính Tư Đình hội trưởng và Ba Ba hội chủ bồi tiếp đưa đến nơi, trực tiếp ngồi ngay chỗ dành cho khách quý. Lần này Lý Cường đưa Triệu Hào, Khố Bột, Thản Ca và Nạp Thiện, Khảm Khảm Kỳ vẫn đi bên Ba Ba hội chủ, thấy vậy Thản Ca và Nạp Thiện không ngừng cười trộm.

Huy Hoàng đại sảnh là một tòa đại sảnh rất lớn có kiến trúc hình vòm, tu kiến rất tinh xảo và rất đẹp, có thể nói là dát đầy kim bích huy hoàng. Đây là một trong những đại sảnh tốt nhất của Bang Kỳ Ninh quốc, ở giữa có một đài cao hình lục giác, chính là nơi dùng để đồ vật đấu giá, có hồng quang phòng ngự bảo vệ, cả đại sảnh chia làm bảy phần, đều có phòng ngự tách ra.

Khi mấy người Lý Cường tiến đến thì đã làm oanh động không nhỏ. Những người thường ngồi chỗ của khách quý thì mọi người thường có chút quen thuộc, cho dù không có nói chuyện nhiều nhưng ai cũng hiểu rõ chi tiết về thân thế của ai, bây giờ đột nhiên xuất hiện mấy người xa lạ, nhưng lại do đích thân Tư Đình hội trưởng và Khố Bột trưởng lão bồi tiếp, mọi người ai cũng đoán xem bọn họ là thần thánh phương nào.

Càng làm cho khách quý nghĩ không ra chính là người đang ngồi ở chỗ đại biểu chủ vị của đại thần Khảm Ba Nhi, Tạp Bổn thần sử cũng đứng dậy, tự mình tiến lên nghênh đón, điều này nói ra thật không thể tư nghị.

Tạp Bổn thần sử trực tiếp mời Lý Cường ngồi vào chỗ chủ vị, hắn cười nói: " Lão Đại, chuyện đã giải quyết rồi, lần này tựa hồ có không ít đồ vật tốt, ngay cả đại thần cũng phái ta đến xem, đến đây nào, cùng ngồi với ta."

Lý Cường cười nói: " Hắc hắc, thần sử đại nhân, ta đem theo một nhóm huynh đệ đến đây, chỗ của ngươi đã ngồi đầy người, ta thật không nên gây thêm náo nhiệt a."

Đột nhiên có người ở bên trên hô: " Lão Đại, đến đây ngồi."

Lý Cường kỳ quái không nghĩ đến ở nơi đây mà cũng có người kêu mình là lão Đại, quay đầu nhìn thì ra là Lam Tưu công chúa đứng cách đó không xa đang đưa tay ngoắc, Lý Cường bị hù sợ, nói: " Tạp Bổn, ta ngồi với ngươi a." Hắn cuống quýt khoát tay từ chối Lam Tưu công chúa.

Lý Cường đã nghe Khảm Khảm Kỳ nói qua, đám quý phụ kia đều muốn có Mộng Ảo Chi Dạ, chỗ Lam Tưu công chúa ngồi có đến hơn mười vị phụ nhân mặc y phục xa hoa đắt tiền, hắn đâu có ngốc mà chui vào chỗ đó, hắn tự biết mình đâu có nhiều nước hoa như vậy để cấp cho họ, nếu không có thì đừng hòng họ để cho mình thoát khỏi.

Nạp Thiện cười nói: " Nếu là gọi đệ, hắc hắc, lão Nạp còn không phi thân tiến lên, lão Đại vì sao mà lại rút tay rút chân như vậy a…"

Lý Cường mỉm cười, nắm lấy áo Nạp Thiện, vung tay ném hắn qua bên đó, đồng thời nói: " Lam Tưu công chúa, tiểu tử này có một bình Mộng Ảo Chi Dạ, các ngươi có ai muốn thì tìm hắn đi."

Lời này vừa nói ra, Nạp Thiện đã vô cùng thê thảm, vô số những bàn tay nhỏ bé béo mập đều níu lấy hắn. Khách quý môn há hốc mồm trợn mắt nhìn những quý phụ nhân đang điên cuồng nhào tới. Nạp Thiện cũng không dám nặng tay, đây toàn là những thiếu phụ chân yếu tay mềm, ai mà chịu nổi một chưởng của hắn, hắn mới bắt đầu tu chân, định lực còn chưa vững, lại bị đám phụ nhân này níu kéo đến vẻ mặt đỏ bừng, kêu to: " Lão Đại, cứu mạng a!"

Trong đó có một quý phụ nói: " Hắn đem Mộng Ảo Chi Dạ giấu đi đâu rồi? Các tỷ muội, lột hết của hắn tìm xem!"

Lý Cường ở xa xa nghe được giật bắn mình, nữ tử nơi này thật là phóng khoáng vô cùng a, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà cũng dám lột hết đồ của một đại nam nhân? Triệu Hào, Khố Bột và Thản Ca đã cười đến không thở nổi.

Chợt nghe Nạp Thiện kêu lên thảm thiết: " Ta không có a…lão Đại..các nàng thật sự bái…"

Toàn trường đều cười rộ lên…