Phiêu Miểu 6 - Quyển Thi Tịch

Chương 12

Một nữ tử mặc áo xanh chậm rãi bước đi không tiếng động vào trong. Tuyền Nữ tóc xanh xõa vai, ngọc đai quấn tay, nàng mặc một bộ áo xanh thanh nhã và váy lụa màu xanh nước biển. Thân hình nàng yểu điệu, vai gầy như dao cắt, eo thon như dải lụa, trông như một con cá đang bơi lượn.

Tuyền Nữ có làn da mịn màng như ngọc trắng, tóc dày như tảo biển. Dung mạo nàng cũng rất xinh đẹp, mắt sáng răng trắng, vẻ đẹp khiến trăng hoa cũng phải thẹn thùng. Khác với loài người, phần tai của nàng có mang cá mỏng như cánh chuồn.

Nguyên Diệu nhìn gương mặt của Tuyền Nữ thì không khỏi hơi sững sờ. Gương mặt của Tuyền Nữ giống Bạch Cơ đến sáu bảy phần, nhất là đôi mắt, gần như giống y hệt.

Nguyên Diệu thầm nghĩ, Tuyền Nữ và Bạch Cơ giống nhau như vậy, chẳng lẽ họ là họ hàng ư? Nhưng nhìn hình thái thì Tuyền Nữ rõ ràng không phải là rồng mà là cá, chẳng lẽ nàng là một con cá rồng?!

Tuyền Nữ cúi chào Bạch Cơ, nói: “Giao tộc Tuyền Nữ gặp chủ nhân Long Vương.”

Bạch Cơ nhướng mày, nói: “Ngươi là giao nhân? Ngẩng đầu lên.”

Tuyền Nữ ngẩng đầu, đáp: “Phải.”

Bạch Cơ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tuyền Nữ, nói: “Ngươi trông rất giống ta, nhất là đôi mắt.”

Tuyền Nữ có hơi hoảng sợ, cúi đầu nói: “Tuyền Nữ không dám! Dung mạo là thiên phú, Tuyền Nữ không có ý muốn giống Long Vương bệ hạ, xin Long Vương bệ hạ thứ tội...”

Bạch Cơ nói: “Ta không trách ngươi. Ta còn cảm thấy chúng ta rất có duyên. Ta thích đôi mắt của ngươi, như chứa cả vũ trụ sao trời đẹp đẽ giống ta.”

Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh, nói: “Bạch Cơ, nào ai tự khen mình một cách lộ liễu như vậy chứ?”

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, thỉnh thoảng tự khen mình cũng rất tốt mà.”

Long Ẩn đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt nhìn Nguyên Diệu lại lần nữa hiện lên sát khí không thể che giấu.

Bạch Cơ hỏi Tuyền Nữ, nói: “Ngươi đến đây làm gì?”

Tuyền Nữ liếc nhìn Long Ẩn, ánh mắt có hơi rụt rè. Long Ẩn lạnh lùng nói: “Vương hỏi chuyện, ngươi phải trả lời thật thà.” Bạch Cơ có hơi không hài lòng.

Tuyền Nữ nói: “Thưa Long Vương bệ hạ, ta theo dấu khí của viên Thủy Chức Chi Linh mà đến nơi này tìm kiếm công chúa của tộc giao nhân.” Bạch Cơ có hơi nghi hoặc, nói: “Công chúa của tộc giao nhân?”

Tuyền Nữ nói: “Chuyện là thế này...”

Năm trăm năm trước, tiểu công chúa Di Quang của tộc giao nhân vì nghịch ngợm, tự rời khỏi đảo Phù Chức của tộc giao nhân, nói là muốn đi phiêu lưu giữa núi và biển. Giao Vương và hoàng hậu phát hiện con gái nhỏ biến mất bèn phái người đi tìm khắp các vùng biển lớn, tìm rất lâu cũng không thấy đâu.

Giao Vương và hoàng hậu vô cùng lo lắng, Di Quang còn chưa trưởng thành, chưa có khả năng tự bảo vệ mình, lỡ nếu gặp nguy hiểm thì phải làm sao?

Không lâu sau giao nhân đi tìm Di Quang mang về một tin xấu. Di Quang gặp phải địa chấn ở vùng Quy Hư rồi bị sóng thần cuốn vào lòng đất, không may gặp nạn. Giao Vương và hoàng hậu rất đau buồn, trong một thời gian dài họ không thể vượt qua nỗi đau mất con gái.

Một tháng trước đúng dịp tộc giao nhân tổ chức một đại lễ ngàn năm một lần, Đại Vu trong lễ hội mở bảo vật bí mật của tộc giao nhân là kính Bát Hoang để khám phá bí mật của trời đất và núi biển, đưa ra chỉ dẫn và gợi ý cho đồng tộc. Vô tình Đại Vu cảm nhận được linh hồn Thủy Chức của Di Quang trong kính Bát Hoang, điều này có nghĩa là tiểu công chúa gặp nạn ở Quy Hư năm xưa có thể vẫn còn sống.

Đại Vu lập tức báo chuyện này cho Giao Vương và hoàng hậu. Giao Vương và hoàng hậu vừa buồn vừa vui, họ sốt ruột muốn tìm lại con gái nhỏ. Đại Vu nói với Giao Vương rằng ông cảm nhận được linh hồn Thủy Chức của Di Quang ở trên đất liền.

Từ xưa đến nay, tộc giao nhân rất ít khi lên đất liền vì họ sợ loài người. Con người yêu thích kỳ trân dị bảo, nước mắt, dầu mỡ, thậm chí da, nội tạng và máu của giao nhân đều được coi là vật liệu quý giá trong các tài liệu ghi chép của con người. Một khi họ lên bờ thì sẽ bị kẻ thù truyền kiếp là người Đán bắt giữ, giết chết, phân cắt và biến các phần cơ thể của họ thành báu vật truyền từ đời này sang đời khác.

Giao Vương có hơi đau đầu. Tộc giao nhân đời đời xa lánh đất liền, hoàn toàn xa lạ với phong tục tập quán trên đất liền, dù có phái một đội dũng sĩ liều mạng lên đất liền, cũng rất khó tìm thấy Di Quang và đưa nàng về.

Hoàng hậu chợt nghĩ đến Long Ẩn.

Sau trận đại chiến thiên địa, Long Ẩn bị trọng thương, lưu lạc đến đảo Phù Chức đã được Giao Vương và hoàng hậu cứu giúp. Long Vương chịu thiên phạt bị lưu đày trên đất liền không được vào biển. Trong thời gian dài, bốn vùng biển không có chủ, Long Ẩn dần dần thống nhất lại các tộc biển bị phân rã. Ngày nay bốn biển tám hoang đều xem Long Ẩn là thủ lĩnh. Tộc giao nhân vì đã cứu Long Ẩn và dâng hiến sức mạnh Tổ Long cho Long Ẩn nên trở thành yêu tộc đứng đầu mười phương biển cả, có quan hệ mật thiết với Long Ẩn.

Hoàng hậu cho rằng có thể nhờ Long Ẩn giúp đỡ.

Giao Vương viết thư phái người đưa đến Đảo Kình Lạc cho Long Ẩn, khẩn cầu hắn giúp tộc giao nhân tìm lại công chúa lưu lạc trên đất liền.

Long Ẩn đồng ý.

Mỗi khoảng thời gian thì mười phương yêu tộc sẽ tiến cống cho Long Ẩn những báu vật và mỹ nhân, trong số những mỹ nhân được tiến cống, Tuyền Nữ là người được Long Ẩn sủng ái nhất. Giao Vương bèn đưa viên Thủy Chức Chi Linh được Đại Vu truyền linh lực cho Tuyền Nữ để nàng hỗ trợ Long Ẩn, chắc chắn phải tìm thấy Di Quang.

Long Ẩn đưa Tuyền Nữ lên đất liền, Tuyền Nữ dựa vào chỉ dẫn của viên Thủy Chức Chi Linh, lần theo linh hồn Thủy Chức của Di Quang đến trang viên ngoại ô Trường An.

Bạch Cơ hỏi Tuyền Nữ: “Nơi viên Thủy Chức Chi Linh chỉ dẫn có phải là hồ sen Vọng Thư ở sân sau không?”

Tuyền Nữ đáp: “Đúng vậy. Vừa rồi đã xem thấy, trên hồ sen Vọng Thư thực sự có một chút linh hồn Thủy Chức của công chúa. Chỉ là vẫn chưa biết tung tích của công chúa.”

Bạch Cơ nói: “Ta biết công chúa Di Quang ở đâu.”

Tuyền Nữ nói: “Xin Long Vương bệ hạ chỉ dẫn.”

Bạch Cơ đảo mắt chuyển đề tài.

“Đối với Giao Vương, công chúa Di Quang rất quan trọng sao? Đối với ngươi, tìm lại công chúa Di Quang rất quan trọng sao?”

Tuyền Nữ nói: “Công chúa là con gái được Giao Vương và hoàng hậu yêu thương nhất, tìm lại công chúa là mệnh lệnh của vương, dù phải hy sinh mạng sống thì ta cũng phải hoàn thành.”

Bạch Cơ nói: “Theo ta được biết thì công chúa Di Quang đang trên đường đến đây, các ngươi chỉ cần đợi vài ngày nữa là nàng sẽ đến. Tuy nhiên, việc có thể tìm lại được nàng hay không lại là một chuyện không chắc chắn.”

Tuyền Nữ nghi hoặc.

“Long Vương bệ hạ, lời của ngài là có ý gì? Công chúa đã trên đường đến đây rồi tại sao lại không thể tìm lại?”

Bạch Cơ cười nói: “Bởi vì không chắc chắn người bạn thân của ta mang cái gì về…”

Long Ẩn và Tuyền Nữ có liên quan đến hồ sen Vọng Thư nên họ ở lại trong trang viên. Quản sự thấy có thêm hai khách bèn thu xếp thêm hai phòng khách, đón tiếp nồng hậu.

Bạch Cơ lấy viên Thủy Chức Chi Linh từ Tuyền Nữ, cùng Nguyên Diệu đi đến bên hồ sen Vọng Thư.

Đóa sen khổng lồ héo úa đứng cô độc giữa làn sóng nước lung linh, trông vô cùng hiu quạnh.

Bạch Cơ đưa viên Thủy Chức Chi Linh đến gần đóa sen màu xám đen, một tia sáng yếu ớt như đom đóm lấp lánh trên hoa sen.

Nguyên Diệu nhìn thấy một ảo ảnh mơ hồ trong ánh sáng đom đóm yếu ớt.

Là một cô nương loài người đang ngủ.

Dung mạo cô nương xinh đẹp, mặc áo cung đình màu trắng, tư thế ngủ như một đóa sen đang nở.

Cô nương đó mặc trang phục cung đình, có một vết đỏ ở ngực, trông như cánh hoa sen đỏ lại giống như ngọn lửa màu máu, vết đỏ đó loang ra thành các dải màu đậm nhạt khác nhau.

Nguyên Diệu tưởng rằng vết đỏ ở ngực của nữ nhân là chỉ thêu trên trang phục cung đình nhưng khi nhìn kỹ thì lập tức kinh ngạc.

Vết đỏ ở ngực nữ nhân là vết máu, ngực nàng ấy có một lỗ hổng, nơi lẽ ra là tim lại trống rỗng.

Sen Vọng Thư cận kề cái chết không thể duy trì kết nối lâu dài với Thủy Chức Chi Linh, chẳng bao lâu sau, ảo ảnh của nữ nhân trong trang phục cung đình biến mất như sương mai.

“Bạch... Bạch Cơ, chuyện này là sao? Trái tim của nữ nhân đó đâu rồi?”

Nguyên Diệu không kìm được, run giọng hỏi.

Bạch Cơ thu linh hồn của Thủy Chức Chi Linh lại, nói: “Xem ra đây là một câu chuyện rất buồn. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì phải đợi Vi công tử đem cá trắng tới mới biết được.”

Nguyên Diệu hỏi: “Nữ nhân này có quan hệ gì với công chúa Di Quang?”

Bạch Cơ lắc đầu, nói: “Không rõ nhưng nàng ấy chắc hẳn là người rất quan trọng đối với công chúa Di Quang. Quan trọng đến mức nàng ấy sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ linh hồn của công chúa, bảo vệ suốt năm trăm năm.”

Nguyên Diệu rất buồn, nói: “Nghe thật cảm động mà cũng thật buồn.”

*

Bạch Cơ thấy cổ Nguyên Diệu bầm tím, không kìm được mà đưa tay chạm vào.

“Cổ Hiên Chi còn đau không?”

Nguyên Diệu lắc đầu, nói: “Không đau nữa, không sao đâu.”

Có ánh sáng dịu dàng chảy ra từ đầu ngón tay Bạch Cơ.

Nguyên Diệu chỉ cảm thấy như một cơn gió mềm mại nhẹ nhàng chạm vào da, mát mẻ như nước, cơn đau ở cổ lập tức giảm đi nhiều.

“Hiên Chi cố gắng tránh xa Long Ẩn, ta cũng không biết hắn sẽ làm gì.” Nguyên Diệu gật đầu.

Ánh mắt Bạch Cơ dần trở nên lạnh lùng, nói: “Đợi giúp Vi công tử cứu sống sen Vọng Thư thì ta sẽ bắt Long Ẩn phải trả giá.”

Nguyên Diệu kinh hãi, vội nói: “Bạch Cơ vẫn nên thôi đi. Mọi việc nên dĩ hòa vi quý, nếu như Long Ẩn không phải muốn tranh đoạt vị trí Long Vương nên đừng khơi mào xung đột.”

Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu hỏi: “Hiên Chi, điều quan trọng nhất trong lòng ngươi là gì?”

Nàng, nàng là quan trọng nhất.

Nguyên Diệu thầm nói.

“Ta nghĩ rằng, không có xung đột là quan trọng nhất. Mỗi ngày ngươi bận rộn thu thập nhân quả, ta bận đọc sách và ghi chép, Ly Nô lão đệ bận rộn làm cá và ăn cá, cuộc sống như vậy, trong lòng ta là quan trọng nhất.” Bạch Cơ cười, nói: “Ta hiểu rồi.”

Nguyên Diệu không kìm được mà hỏi: “Bạch Cơ, trong lòng ngươi điều gì là quan trọng nhất?” Bạch Cơ suy nghĩ.

Nguyên Diệu lại không kìm được mà trả lời: “Chắc chắn là Phiêu Miểu các và nhân quả, vì đây là ý nghĩa của việc ngươi tu luyện và rèn luyện trong nhân gian đạo.”

Bạch Cơ cười, nói: “Nhân quả rất quan trọng nhưng Hiên Chi cũng rất quan trọng.”

Nguyên Diệu đỏ mặt, tâm trạng không thể bình tĩnh, nói: “Ta cũng rất quan trọng sao?”

“Đúng vậy, Hiên Chi rất đặc biệt, cả con người và phi nhân đều bị ngươi thu hút đến Phiêu Miểu các. Không giấu Hiên Chi, trước đây ta phải mất mười năm hay một trăm năm mới có vài ba nhân quả, nhưng kể từ khi ngươi đến Phiêu Miểu các, ta đã nhận được rất nhiều nhân quả! Thực ra, ta luôn nghĩ đến việc tăng lương cho ngươi nhưng cứ đến lúc phát lương thì lại bận mà quên mất.” Tâm trạng Nguyên Diệu lập tức trở nên buồn bã.

“... Bạch Cơ thấy ta quan trọng, chỉ vì ta có thể thu hút yêu quái, mang đến cho ngươi nhiều nhân quả hơn sao?”

“Đúng vậy.”

“... Cũng được thôi.”

“Hiên Chi giống như mặt trời vậy, các vì sao bị mặt trời thu hút rồi xoay quanh mặt trời, con người và phi nhân bị lòng tốt của Hiên Chi thu hút và xoay quanh Hiên Chi. Ta cũng bị Hiên Chi thu hút, trong lòng ta Hiên Chi giống như mặt trời rực rỡ ánh sáng, là sự tồn tại rất quan trọng.” Bạch Cơ cười nói.

Nguyên Diệu nghe Bạch Cơ khen mình giống như mặt trời rực rỡ ánh sáng thì sự buồn bã lập tức biến mất, trở nên vui vẻ.

“Bạch Cơ cũng rất quan trọng trong lòng ta. Ngươi giống như mặt trăng, thần bí và xinh đẹp, là nguồn cảm hứng cho ta viết thơ ca.”

“Ừm, Hiên Chi, thơ ca ngươi viết, đa số ta đều không hiểu… Thơ ca và từ ngữ của con người rất khó hiểu.”

“Ta có thể dạy ngươi viết thơ, biết viết, tự nhiên sẽ hiểu được.”

“Thôi, phiền phức quá. Ta có thể hiểu được sách đọc trong phố là đủ rồi.”

“A, sách đọc trong phố mới nhất, ta quên mua mất.”

“Ngày mai về Phiêu Miểu các rồi đi mua.”

“Bạch Cơ vừa rồi nói sẽ tăng lương cho ta…”

“Hiên Chi, ánh trăng đêm nay thật đẹp.”

“Chuyện tăng lương…”

“Gió đêm trong núi hơi lạnh, không nên nói nhiều, tốt nhất là về nghỉ sớm đi.”

“….”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu vừa trò chuyện vừa rời khỏi sân sau, rồi đi về phòng khách.

Sau một cây hợp hoan, Long Ẩn lặng lẽ đứng nhìn theo bóng dáng Bạch Cơ và Nguyên Diệu dần xa. Trong mắt hắn tràn đầy những dục vọng hỗn độn như sóng biển cuồng bạo lại như bầu trời đêm tối tăm nhất.

*

Đêm đã khuya, Nguyên Diệu trở về phòng khách, cảm thấy có hơi mệt mỏi bèn nằm xuống nghỉ ngơi.

Nguyên Diệu quyết định, ngày mai về Phiêu Miểu các sẽ hợp tác với Lý Nô, nói rõ chuyện lương bổng với Bạch Cơ.

Nguyên Diệu mơ màng chìm vào giấc ngủ.

*

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương sen,quấn quýt trong giấc mơ.

Nguyên Diệu mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ hắn thấy một cung điện rộng lớn và lộng lẫy, trong hơn một nghìn căn phòng ở khu vườn phía tây của cung điện, có những dòng nước chảy quanh các ngưỡng cửa và lan tỏa khắp nơi.

Trong dòng nước, có rêu xanh và cỏ nước phủ kín các bậc thang cùng với những đám sen lớn mọc trong nước như trong mơ, như tiên cảnh.

Giữa những đóa sen có những đóa cao khoảng một trượng, hoa to như chiếc ô, lá sen xanh mướt tràn ngập.

Dưới ánh trăng, những đóa sen hồng nhạt và lá sen xanh biếc mở ra, ánh sáng lan tỏa, đẹp đến ngỡ ngàng.

Một nữ nhân mặc trang phục cung đình ngồi trên bậc thang bên bờ nước, nàng đặt tay lên má nhìn vào trung tâm của dòng nước, mỉm cười.

Trong làn sóng nước, một giao nhân đang bơi lội. Giao nhân với mái tóc dài màu xanh thẫm như tảo biển, chiếc đuôi như quạt lông vũ tuyệt đẹp, vẽ nên những đường cong mượt mà trong nước.

Giao nhân bơi trong nước nhìn thấy một đóa sen rất đẹp bèn vươn mình, đưa tay hái.

Giao nhân quay mình lặn xuống nước.

Chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt A Thư ngồi trên bậc thang, một đóa sen đẹp từ từ nổi lên từ nước.

Cánh hoa còn đọng nước tươi tắn, mỗi giọt nước đều như chứa một vầng trăng sáng.

Trên cành sen xanh biếc có một bàn tay trắng muốt.

Giao nhân nhô nửa đầu ra khỏi nước, chớp đôi mắt to tinh nghịch nhìn A Thư.

A Thư nhận lấy đóa sen mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Giao nhân lao ra khỏi nước làm bắn lên A Thư đầy nước.

A Thư không hề giận, còn bước thêm vài bậc, ngâm nửa thân dưới vào trong nước.

Giao nhân ngồi bên cạnh A Thư, cả hai cùng ngắm trăng.

A Thư nói: “Ngươi tên là gì? Không biết giao nhân các ngươi có tên không?” Giao nhân gật đầu, ý chỉ giao nhân có tên. Nó không biết làm sao để biểu đạt tên mình, nhìn thấy ánh trăng chiếu trên đóa sen trong nước như một làn lụa mỏng, nó bỗng nảy ra ý tưởng, dùng tay ra hiệu về phía mặt trăng.

A Thư hiểu, nói: “Tên của ngươi liên quan đến mặt trăng? Vậy ta gọi bạn là A Nguyệt nhé!” Giao nhân ngẩn ra, miễn cưỡng gật đầu chấp nhận cái tên A Nguyệt.

“A Nguyệt luôn không biết nói sao? Hay là tất cả giao nhân đều không biết nói?” A Nguyệt nghe vậy thì lắc đầu. Nó chỉ vào cổ họng mình, ra hiệu vài lần.

A Thư hiểu, nói: “Ngươi biết nói, giao nhân các ngươi cũng biết nói nhưng bạn gặp tai nạn nên mất đi giọng nói?” A Nguyệt gật đầu.

A Thư buồn bã, nói: “Vậy ngươi có thể phục hồi giọng nói không?” A Nguyệt lắc đầu rồi lại gật đầu.

A Thư lẩm bẩm: “Ngày mai ta sẽ hỏi thầy thuốc xem có phương thuốc nào giúp người ta phục hồi giọng nói không.”

Trong giấc mơ, Nguyên Diệu lang thang trong cung điện mơ hồ và rộng lớn này, thỉnh thoảng lại nhìn thấy những cảnh tượng khác nhau trong làn sương trắng mờ ảo.

Phần lớn đều là đêm trăng.

A Thư và A Nguyệt chơi đùa giữa những đóa sen.

A Thư mang đến cho A Nguyệt thuốc giúp phục hồi giọng nói.

Thuốc rất đắng, A Nguyệt uống một ngụm rồi nhăn mày không muốn uống nữa.

A Thư như biến phép lấy ra bánh chà là mật ong từ tay áo đặt vào miệng A Nguyệt.

A Nguyệt ăn bánh chà là ngọt ngào, mày chợt giãn ra.

A Thư dùng bánh chà là dụ A Nguyệt uống thuốc, A Nguyệt vì muốn có vị ngọt đó nên chịu đựng uống hết chén thuốc đắng.

Uống thuốc một thời gian, giọng nói của A Nguyệt dần phục hồi.

Trong giấc mơ, Nguyên Diệu nghe thấy tiếng hát của giao nhân.

Đó là giọng hát đẹp đẽ và huyền ảo như tiếng sóng biển đầu tiên khi trời đất mới mở lại, như một con cá linh đang bơi trong làn tơ mỏng làm dậy lên những gợn sóng nhỏ khiến người nghe mê mải.

Giọng hát của giao nhân vang vọng trên không trung của cung điện Vị Ương, mở ra một cảnh tượng huyền ảo của đêm trăng và hoa sen.

Nguyên Diệu thấy trên đỉnh Long Thủ Nguyên, trước chính điện của cung Vị Ương, có một cây san hô khổng lồ nở rộ trong tiếng hát của giao nhân, những quả san hô trên cây từ xanh biến thành đỏ rực.

Trong cây san hô có một bóng người mờ ảo. Người đó mặc áo đỏ, tóc trắng, dáng người hơi còng, dựa vào cây san hô mà sống, nhìn có vẻ như một bà lão.

Bà lão san hô từ xa vẫy tay với Nguyên Diệu.

“Người nhìn trộm giấc mơ lại đây.”

Nguyên Diệu trong trạng thái mơ hồ, không thể kiềm chế mà bay về phía bà lão san hô.

Bà lão san hô đầy nếp nhăn, đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, đôi mắt sâu hỏm, miệng gần như không còn răng.

“Bà lão, xin hỏi bà gọi ta có việc gì?” Nguyên Diệu cúi chào, lịch sự hỏi.

“Haiz...”

Bà lão san hô thở dài một tiếng, nói: “Họ cần một trái tim để sống tiếp. Công chúa cần một trái tim để trốn thoát. Ngươi nhìn trộm giấc mơ có thể cho họ mượn trái tim của ngươi không?” Nguyên Diệu giật mình, dù hắn có ngây thơ tốt bụng, cũng biết trái tim không thể cho mượn dễ dàng, vì người không có tim sẽ chết.

Nguyên Diệu định từ chối.

Bà lão san hô nhìn vào ngực Nguyên Diệu lại thở dài một tiếng, nói: “Thôi, ta hỏi nhầm người rồi, ngươi không thể giúp họ.” Nguyên Diệu bối rối.

Bà lão san hô nói: "Người nhìn trộm giấc mơ, chính ngươi cũng không có tim." Nguyên Diệu trong lòng kỳ lạ, cúi đầu nhìn ngực mình mới phát hiện ngực mình trống rỗng, chỗ vốn dĩ là trái tim chỉ còn lại một lỗ hổng.

Xung quanh lỗ hổng, máu đang chảy rỉ rả.

"Á..."

Nguyên Diệu giật mình tỉnh dậy.

Đêm tối đen như mực, Nguyên Diệu ngồi dậy trong bóng tối.

Mùa hè trời nóng lại thêm bị giấc mơ làm cho kinh hãi, mồ hôi thấm ướt quần áo của Nguyên Diệu khiến hắn cảm thấy nóng nực.

Nguyên Diệu xuống giường, bước đến bên cửa sổ, định mở cửa sổ để thoáng khí.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước, một cơn gió đêm mát lạnh thổi qua khiến Nguyên Diệu cảm thấy mát mẻ và dễ chịu.

Nguyên Diệu đang suy nghĩ về giấc mơ kỳ lạ vừa rồi, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở của một người con gái trong gió đêm.

Ai? Ai đang khóc?

Nguyên Diệu thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh.

Không xa lắm, trong vườn hoa, dưới một giàn hoa tử đằng, lờ mờ xuất hiện bóng dáng uyển chuyển của một người.

Dưới giàn hoa tử đằng, trên ghế đá có một người con gái tóc đen xõa dài đang ngồi.

Cô nương đang khóc nức nở trong đau lòng.

Hoa tử đằng rủ xuống như rèm, che khuất thân hình cô nương, Nguyên Diệu không nhìn rõ được ngươi là ai.

Đêm khuya thế này, ai lại đang khóc đau lòng như vậy?

Nguyên Diệu thấy khó hiểu.

Một cơn gió đêm thổi qua rèm hoa tử đằng, hoa lá bay tán loạn, một nửa khuôn mặt cô nương lộ ra dưới ánh trăng.

Thì ra là Bạch Cơ.

Nguyên Diệu trong lòng kinh ngạc, không kịp nghĩ ngợi, vội vàng đẩy cửa phòng bước ra.

Bạch Cơ vì sao lại đau lòng khóc một mình giữa đêm khuya? Chẳng lẽ nàng ấy có nỗi khổ không thể giải? Dù thế nào thì cũng phải an ủi nàng ấy, dù không thể giúp nàng giải sầu, ít nhất cũng phải ở bên cạnh nàng.

Nguyên Diệu đi đến dưới giàn hoa tử đằng, đầu tiên hắn bị thu hút bởi những viên ngọc trai lấp lánh đầy đất rồi mới nhìn rõ cô nương đang khóc

Hóa ra là Tuyền Nữ.

Tuyền Nữ ngồi trên ghế đá, vẻ mặt bi thương đau khổ, lặng lẽ rơi lệ, khóc nức nở đến đau lòng. Nước mắt ngươi rơi xuống đất hóa thành những viên ngọc trai xinh đẹp.

Tuyền Nữ thấy Nguyên Diệu đột nhiên xuất hiện trước mặt mình thì có hơi kinh ngạc, trong chốc lát quên cả khóc.

Khuôn mặt Tuyền Nữ rất giống với Bạch Cơ, vừa rồi Nguyên Diệu nhìn nhầm, tưởng là Bạch Cơ nên mới vội vàng chạy đến.

Đối diện với Tuyền Nữ, Nguyên Diệu thấy rất lúng túng. Ở lại cũng không đúng, quay người rời đi cũng không phải. Hắn đành phải mở miệng nói: "Tuyền Nữ cô nương, đời người khó tránh nhiều chuyện buồn, mọi việc nên nhìn thoáng một chút, không nên quá đau lòng."

Tuyền Nữ nhìn Nguyên Diệu, mặt lộ vẻ bi thương nói: "Cứu ta với, ta sợ lắm..."

Nguyên Diệu giật mình, nói: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tuyền Nữ muốn nói rồi lại thôi, ngươi dùng đôi mắt giống hệt Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu, ánh mắt đầy sợ hãi, bất lực, tuyệt vọng.

"Ta và các nàng ấy... đều sẽ chết..."

Tuyền Nữ nói không đầu không đuôi, Nguyên Diệu hoàn toàn không hiểu.

"Đã xảy ra chuyện gì? Các nàng ấy là ai? Tại sao các ngươi sẽ chết?"

Tuyền Nữ run rẩy, giọng nói run run: "Ta... ta không dám nói... ta sợ lắm, không ai có thể cứu chúng ta..."

Nguyên Diệu không hiểu cũng không dám hỏi thêm, chỉ có thể nói: "Tuyền Nữ cô nương, ngươi là giao nhân, có chuyện gì thì có thể cầu cứu Giao Vương..."

Tuyền Nữ lắc đầu, nói: "Từ khi chúng ta rời khỏi đảo Phù Chức bị đưa đến Đảo Kình Lạc, vận mệnh của chúng ta đã dâng hiến cho chủ tứ hải, Long vương, Giao Vương cũng không thể bảo vệ chúng ta. Chúng ta dùng mạng sống để phục vụ Long vương là để bảo vệ đồng tộc trong biển."

Nguyên Diệu nghe đến tên Long vương bèn nói: "Nếu ngươi phục vụ Long vương, có điều gì khó khăn không giải quyết được thì có thể nói với Bạch Cơ. Nàng ấy tuy trông không đáng tin cậy nhưng bản tính thiện lương, cũng rất có trách nhiệm, chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi."

Nghe Nguyên Diệu nhắc đến Bạch Cơ, ánh mắt Tuyền Nữ càng bi thương, càng tuyệt vọng hơn.

"Long vương... e rằng không thể cứu chúng ta..."

Nguyên Diệu nghĩ rằng ý của Tuyền Nữ là, Bạch Cơ không thể vào biển, lâu ngày không ở dưới biển nên nàng ấy không thể nhờ Bạch Cơ giúp đỡ mình.

Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc, nói: "Vậy ngươi có thể nhờ Long Ẩn giúp đỡ. Hắn đã thay thế Bạch Cơ thống lĩnh chúng sinh bốn biển, chắc chắn có năng lực và khí độ của một vị vua, hắn sẽ giúp đỡ cô."

Nguyên Diệu vừa nhắc đến Long Ẩn, Tuyền Nữ càng run rẩy, muốn nói rồi lại thôi, vài lần mở miệng nhưng không thể thốt thành lời.

Lúc này, Tuyền Nữ đột nhiên nhìn thấy gì đó, nàng nhìn về phía sau Nguyên Diệu, mặt mày dần dần tái nhợt như chết, ánh mắt dần dần tràn đầy sợ hãi.

Nguyên Diệu không nhận ra, vẫn tiếp tục nói chuyện.

"Không biết vì sao, Long Ẩn dường như rất ghét tiểu sinh còn muốn giết tiểu sinh, có thể là vì hắn ghét loài người..."

Tuyền Nữ nhìn chằm chằm sau lưng Nguyên Diệu, sợ hãi tột độ, thậm chí không dám để rơi những giọt nước mắt tràn ra khỏi mắt, cơ thể nàng vì không còn sức mà từ từ trượt khỏi ghế đá ngã xuống đất.

Nguyên Diệu cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn lần theo ánh mắt sợ hãi của Tuyền Nữ, quay đầu nhìn lại.

Một con rồng đen khổng lồ ẩn mình trong bóng đêm đang đứng ngay sau lưng tiểu thư sinh.

Thân hình rồng đen uyển chuyển, móng vuốt mạnh mẽ, đầu rồng to lớn như ngôi nhà, râu rồng dựng ngược, ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn.

Tiểu thư sinh vừa quay đầu lại, rồng đen bèn há miệng lớn nuốt chửng hắn vào bụng.

"Á á á..."

Nguyên Diệu một lần nữa bừng tỉnh.

Nguyên Diệu tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mồ hôi lạnh ướt đẫm, toàn thân không có chút sức lực. Hắn nằm trên giường La Hán thở hổn hển từng hơi. Nguyên Diệu đã trải qua hai lần ác mộng liên tiếp khiến hắn cảm thấy kiệt sức và yếu đuối. Đầu óc hắn trống rỗng, không biết hiện tại là thực hay mơ.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời bắt đầu sáng lên.

Trời đã sáng rồi.