“Mặc nguyệt, tôi… đây… không phải máu của tôi”, cơ hồ ngả quỵ
trên nền đất, tôi run rẩy nói với huynh ấy.
Mặc Nguyệt, nếu hiện tại, máu này đều là máu chảy ra từ cơ
thể tôi. Nếu như thế, món nợ với Thiện Thủy, tôi còn có thể bảo với chính mình,
một đao trả lại. Nhưng không phải, máu này đều là của Thiện Thủy, đều là của cậu
thiếu niên đáng thương đó.
Tôi cảm thấy rất sợ hãi, lo lắng đến mức toàn thân run lên bần
bật, máu này rõ ràng không phải máu chảy ra từ cơ thể tôi, nhưng tại sao tôi lại
cảm thấy đó là máu của chính mình, nó không ngừng bám chặt lấy cơ thể tôi.
Mặc Nguyệt lo lắng ôm chặt lấy tôi, lắc lắc người tôi nói:
“Kiên cường lên nào, Tiểu Tình”.
Tôi cũng muốn kiên cường, tôi rất muốn.
Tôi không sợ giết người, đã không sợ giết người nữa. Nhưng
Thiện Thủy chết rồi, tôi lại cảm thấy rất sợ hãi.
Nép mình trong lòng Mặc Nguyệt, tôi rất muốn khóc nhưng nước
mắt không cách nào chảy ra được.
Đột nhiên có tiếng hét không biết của người nào vọng lại.
“Thích khách ở đây!”
Trong chớp mắt, sau lưng chúng tôi không ngừng truyền tới tiếng
bước chân dồn dập.
Mặc Nguyệt cực kỳ khẩn trương, ôm tôi bắt đầu bỏ chạy.
Tôi biết lúc này phải phấn chấn lên, nhưng toàn thân đã
không cách nào cử động, mọi bộ phận đều đang căng cứng.
Ngay khi chúng tôi bắt đầu hoảng loạn, đứng trước con đường
cùng, không cách nào chạy nữa, cánh cửa một gian phòng trên hành lang rộng bỗng
nhiên mở ra, tôi và Mặc Nguyệt bị kéo vào bên trong, sau đó có người bước ra
ngoài đón đám quan binh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thích khách chạy đến chỗ này.”
“Còn đờ người ra đó làm gì, không mau đi tìm đi.”
“Vâng.”
Trong đêm đen như mực, căn phòng không một ánh đèn, tiếng bước
chân của quan binh khắp nơi từ xa đến gần vọng lại bên ngoài cửa.
Mặc Nguyệt ôm tôi quỳ xuống im lặng, mãi đến khi tất cả quan
binh đều đã đi xa. Người kia mới xoay người mở cửa bước vào.
Lúc này, tôi mới nhìn rõ khuôn mặt nữ nhân đó.
“Mộ Dung Tiên…”, tôi thì thào gọi.
Mộ Dung Tiên nhếch mép nói: “Thực sự không biết trong đầu cô
có dây thần kinh không nữa, rước bao nhiêu là tai họa như thế. Đợi khi ta đưa
hai người rời khỏi đây… Đúng rồi, mặc dù ta rất không muốn đếm xỉa tới cô.
Nhưng Âu Dương Thiếu Nhân nói, nếu ta gặp được cô, thì chuyển lời giúp huynh ấy:
Huynh ấy đợi cô, cùng nhau về nhà”.
Trong lòng bất giác rung động.
Tôi tựa như có thể nhìn thấy nụ cười bi thương của chàng
Hoàng tử ấy, ánh mắt rạng ngời lấp lánh như sao, dịu dàng nói: “Ta đợi nàng,
chúng ta cùng về”.
Ta đợi nàng, chúng ta cùng về.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Mặc Nguyệt.
Vầng trăng sáng này luôn luôn treo nơi khoảng không của đời
tôi.
Lần này, sẽ tặng huynh ấy một vầng trăng tròn viên mãn, dù
sao cũng mắc nợ quá lâu rồi.
Thiện Thủy, nếu có cơ hội, kiếp sau ta sẽ làm tỷ tỷ của cậu,
không để cậu phải cô đơn nữa.Kiếp sau ta sẽ không tước đoạt Triều Lưu của cậu nữa.
Cho nên đời này, nỗi hổ thẹn của ta với cậu, ta sẽ mãi mãi cất giữ trong tim.
Đứng thẳng người lên, tôi nói với Mộ Dung Tiên: “Có thể cho
tôi một bộ y phục không, bộ này bẩn hết rồi”.
Mộ Dung Tiên cười cười nói: “Đã sớm chuẩn bị cho cô rồi”.
Sau khi thay y phục xong xuôi, tôi nói với Mặc Nguyệt: “Tôi
đột nhiên nhớ ra, chúng ta vẫn còn bước hành động cuối cùng cổng thành lúc này
nhất định đã được mở. Trong ngoài hô ứng, tôi đã sớm nghĩ đến vấn đề này rồi”.
Mặc Nguyệt cười khổ vỗ vỗ trán.
Mộ Dung Tiên đảo đảo mắt liên hồi, nói: “Thực ra, ta hoàn
toàn có thể dẫn đường, ca ca của ta đang ở đó đợi chúng ta”.
Xem ra, mọi người đều muốn đi cùng nhau.
Hiện tại, nếu Hoàng thượng ra lệnh sẽ lập tức có tác dụng.
Giang Tả, vương tử của rôi, tôi đang ở chỗ này đợi huynh huy
hoàng bước tới, mong huynh hãy nhanh nhanh một chút, hãy nhanh nhanh một chút.
Hoàng cung rất lớn, phải tìm một chỗ nào đó thật không dễ
dàng, vất vả lắm chúng tôi mới tìm đến được chỗ của Hoàng thượng, Mộ Dung Tuyết
sớm đã mai phục ở đó.
Chúng tôi đã tính, người coi quản chỗ này cũng có đến mấy
trăm.
Mộ Dung Tuyết nhìn nhìn tôi, nói: “Thế này đi, nàng và Tiểu
Tiên đến cứu người, ta và Mặc Nguyệt sẽ yểm hộ”.
Tôi tròn mắt nhìn, xí, cho rằng bổn cô nương đây vẫn còn “ăn
chay” hả, nói cho huynh biết, cô nương dạo này chuyển sang ăn thịt rồi, còn ăn
rất mặn nữa đấy.
Ngẩng đầu cười, tôi hào sảng vỗ vỗ vai Mộ Dung Tuyết: “Tiểu
tử, Thượng Quan nữ hiệp hiện tại không còn là Thượng Quan nữ hiệp ngày xưa đâu.
Nghe nói đến Thượng Quan Phong Vân chưa?”.
Mộ Dung Tuyết cau mày: “Cái gì, người đó là ca ca hay đệ đệ
của nàng hả?”.
Tôi nhếch mép, biểu hiện của ta mức đó rồi mà ngươi còn
không đoán ra, ngươi cố ý phải không?
“Nói cho huynh biết, đó chính là một thân phận khác của cô nương
tôi. Tôi chính là Lương thượng tiểu công tử[1], thường xuyên hoạt động giữa đêm
đen, người trong giang hồ đặt biệt hiệu là: Phong Vân công tử, một cành…”
[1] Lương thượng tiểu công tử: Tên trộm hào hoa.
“Ngừng lại, ta biết rồi. Mong cô nói xong những lời này rồi
vẫn còn nhớ đến phải hoàn thành nhiệm vụ đấy”, Mộ Dung Tiên túm đầu tôi ấn vào
đám cỏ, nói như thế.
Mộ Dung Tiên, nha đầu thối, lại dám hạ thủ tôi như thế.
Tôi giận đến phồng mang trợn mắt, vung tay rút kiếm. Khi Mặc
Nguyệt cho rằng tôi đang định chém Mộ Dung Tiên, thì tôi lại nhẹ nhàng gạt đám
cỏ dại, tiên phong lao về phía trước, vung binh khí dọa người chết khiếp.
Mặc Nguyệt và Mộ Dung Tiên mắt chữ O, mồm chữ A kinh ngạc.
Hừ, nhìn gì mà nhìn, cô nương ta thế thôi nhưng rất coi trọng
hình thức đấy.
Mặc Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, liền vội vàng chạy tới.
Sau biết bao gian nan vất vả, cuối cùng chúng tôi cũng đưa
được Hoàng đế ra ngoài, cuộc chiến trước cổng thành lúc này đã bắt đầu.
Biết kinh đô sắp thất thủ, không còn hy vọng, Trương Vân
Thiên dưới sự bảo hộ của đám binh sĩ, tức tốc tháo chạy.
Đúng là không phải oan gia không tụ họp.
Đám binh sĩ hộ vệ Trương Vân Thiên bỏ chạy chẳng biết làm
sao lại đụng phải xe cứu giá của chúng tôi. Tưởng tượng chút xíu, dù sao chuyện
này vẫn còn hơn bi kịch một chút.
Rõ ràng đây có thể được gọi là bi kịch đôi đường.
Tôi và bọn Mặc Nguyệt vừa trải qua một cuộc đại chiến, thế lực
hiện tại thực không biết có thể đấu được với đám tử sĩ của Trương Vân Thiên hay
không. Còn Trương Vân Thiên gặp phải chúng tôi thì cũng không chạy nỗi nữa, coi
như ông ta đã đen nay càng thêm đen.
Có điều đối mặt với Trương Vân Thiên đang bị thương, tôi đột
nhiên cảm thấy mình có chút ngốc nghếch.
“Trương Vân Thiên, ngươi không ngờ Thiện Thủy lại cho ngươi
một đao phải không?”, tôi cao giọng hỏi.
Trương Vân Thiên phẫn uất nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”.
Tôi cười phá lên, bất giác nắm chặt cây trường kiếm trong
tay: “Ta là Thượng Quan Tình”.
Triều Lưu của ta chính vì nằm trong tay ngươi nên không còn
đường lùi. Thiện Thủy cũng vì ngươi nên mới không thể tiếp tục sống trên thế
gian này nữa.
“Ha ha, hóa ra ngươi chính là Thượng Quan Tình, Triều Lưu vì
ngươi nên mới phản bội ta, Thiện Thủy cũng vậy. Hay cho một yêu nữ dùng nhan sắc
mê hoặc lòng người”, Trương Vân Thiên một tay che miệng vết thương, tay khác chống
eo, mỉm cười cay độc nói.
Tôi khẽ cười: “Quốc gia đại loạn, tất có yêu nhân. Trương
Vân Thiên, ta mê hoặc người nhưng vẫn còn có thể tiếp tục sống tiếp trên thế
gian này. Còn ngươi thì sao, ở đây ai có thể dung nạp ngươi? Dẫu rằng ngươi cực
kỳ thông minh, nhưng ngươi cũng không thể làm vậy được. Giang sơn không phải của
ngươi, không phải của họ Trương. Ngươi nên nhớ, giang sơn này, mang họ Giang”.
Bất luận là Giang Tả lên ngôi, hay vẫn theo kịch bản của
ngươi, Triều Lưu đăng cơ Hoàng đế, giang sơn này đều phải thuộc về họ Giang.
Trương Vân Thiên, có lẽ yêu nhân như ta, cũng chỉ có một mà
thôi.
Quay người lại, tôi hỏi vị Hoàng đế nhu nhược: “Ta, thay mặt
chúng dân hỏi người một câu”.
Vị Hoàng đế tuổi cao kia ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ mệt
mỏi vô cùng đáng thương.
“Hỏi đi”.
“Dám hỏi bệ hạ, người có từng một lần hối hận chưa, hối hận
hai mươi mấy năm về trước đã tin nhầm lời yêu đạo, thái tử sinh ra tuấn tú lại
bị ném vào chốn nhân gian”, tôi cố nén tình cảm, tôi không được phép quên, vị
Hoàng đế này dù sao cũng là phụ thân của Giang Tả.
Dù đó là sai lầm to lớn, dù ông ta chính là hung thủ trực tiếp
nhất hại chết Triều Lưu, tôi cũng không được phép quên, ông ta vẫn là phụ thân
của Giang Tả.
Vị Hoàng đế già nua chợt run rẩy, có chút kích động nhìn
tôi.
“Ngươi từng thấy qua nó?”
Tôi mỉm cười rạng rỡ.
Bộ dạng của ông ta, động tác của ông ta, niềm cảm xúc của
ông ta, đều nói với tôi rằng, ông ta vẫn còn nghĩ tới nhi tử của mình. Hoặc có
lẽ hiện tại vẫn đang hoài niệm đến.
Tôi còn nhớ ngày đó trên đỉnh núi Thanh Mông, khi Triều Lưu
gục tôi vào lòng nói.
“Hãy giúp ta hỏi ông ấy một câu, có khi nào ông ấy hối hận,
dù chỉ một lần…”
Triều Lưu, chàng từng nói ta mắc nợ chàng, lúc này ta đã trả
rồi.
“Ta từng gặp chàng, người cũng từng gặp, nhưng sau đó chúng
ta chẳng ai có thể nhìn thấy chàng nữa. Nếu muốn trách thì hãy trách hai mươi mấy
năm về trước, là người đã phụ chàng ấy.”
Tôi không nói cho Hoàng đế biết Triều Lưu luôn ở trong triều
này, chàng chỉ mang thân phận thần tử, ngưỡng vọng nhìn ông ta trên ngai vàng.
Thanh Hầu đã theo gió muộn mà bay đi, nhưng chuyện đã qua
như phù vân chẳng thể nào giữ lại.
Quay đầu nhìn, tôi lại trông thấy Trương Vân Thiên, hắn vẫn
điềm nhiên mỉm cười.
“Này, lão tặc, ngươi chẳng lẽ không có tâm nguyện gì sao?”
Tôi nghĩ ông ta chắc cũng chẳng có tâm nguyện gì.
Hoàng thượng không hề biết nhi tử mình đã được kẻ địch tự
tay nuôi lớn, lại luôn ở bên cạnh ông ta. Nếu không ông ấy sẽ ôm hận đến cuối đời.
Hoàng thượng có lẽ cũng thấy đủ rồi.
Trương Vân Thiên phá lên cười lớn, sau lưng ông ta, Giang Tả
dẫn theo một đoàn kỵ binh rầm rộ đuổi tới.
Vương tử của tôi thúc ngựa mà đến, dáng vẻ anh tuấn hiên
ngang, không còn là chàng sơn tặc trên núi, ngang ngạnh ngỗ ngược ngày đó nữa.