Cách xa một dặm xung quanh, đều là khu cấm địa, trong khu vực
này, chỉ cần có trên hai mươi quan binh tiến vào, trong thành nhất định sẽ dùng
cung tên bắn ra hạ sát.
Khi tôi và bọn Âu Dương Huyền vừa đến, trong thành đều đã bị
giới nghiêm, canh phòng nghiêm ngặt.
Tôi giơ cao thánh chỉ trong tay, giả giọng thái giám nói: “Tại
hạ phụng ý chỉ của Hoàng thượng trở về phục mệnh”.
Quan binh trấn giữ cổng thành nhìn thấy thánh chỉ trong tay
tôi, lúc đó mới mở cánh cổng ra.
“Công công vất vả rồi.”
“Tại hạ chỉ phụng mệnh Hoàng thượng mà thôi.”
Sau khi thuận lợi tiến vào thành, tôi lập tức vội vàng đưa
Giang Tả đi, nói thực lòng, lúc này suy nghĩ trong tôi cực kỳ rối loạn.
Với những chuyện của thời cổ đại này tôi hoàn toàn không biết
trình tự cụ thể thế nào. Cho nên cũng chẳng hề biết bản thân mình dùng cách này
liệu có lừa được đám người kia hay không. Và lại, điểm quan trọng nhất là, tôi
hoàn toàn không biết tình hình hiện tại của kinh thành ra làm sao. Có lẽ đầu
tiên tôi nên đi tìm Âu Dương Thiếu Nhân.
Tìm nơi nào đó để đổi y phục cho Âu Dương Y đã, tôi nắm chặt
tay huynh ấy, lo lắng nói: “Y huynh nghe lời tôi nói, nếu huynh chẳng may không
gặp được Hoàng thượng mà trước mặt Trương Vân Thiên lại bị nhận ra, cứ làm đúng
như lời tôi. Bất luận ông ta nói gì, huynh cũng đều phải tin tưởng và kiên định
nói rằng, con gái ông ta đang ở trong tay huynh. Không còn thời gian giải thích
nữa, hãy nhớ lời tôi, huynh nhất định phải bình an”, tôi bước về phía trước, ôm
chặt huynh ấy mà dặn dò.
Âu Dương Y cũng vòng tay ôm tôi rồi nói: “Đợi sau khi tất cả
kết thúc, chúng ta sẽ lại chu du nam bắc giang hồ nhé”.
Tôi gật gật đâu: “Nhất định như thế”.
Nhất định sẽ có ngày chúng ta cùng nhau đi đến tận cùng.
Xoay người, tôi nói với Âu Dương Huyền: “Tảng băng chết tiệt,
huynh cũng phải hành động cùng tôi đấy”.
Liếc mắt nhìn Giang Tả, tôi nói: “Giang Tả, đêm nay là đêm
quyết định, huynh mau đi đi”.
Giang Tả đã hoàn toàn trở thành phản tặc, nếu thân phận bị bại
lộ, Trương Vân Thiên sẽ giết huynh ấy.
Giang Tả mặc trang phục quan binh, gật đầu vẻ kiên định.
“Các người cũng phải cẩn thận một chút.”
Tôi gật đầu, rời đi cùng Âu Dương Huyền.
Chuyện trong hoàng cung đều giao cho nhóm của Giang Tả.
Nếu có thể lấy được thủ dụ của Hoàng thượng trước khi trời
sáng, mở toang cổng thành, tất cả sẽ kết thúc.
Trên đường đi, không gian thoáng đãng lặng lẽ u tịch, không
một bóng người, tôi bỗng có chút kinh sợ.
Đêm trăng đen gió lớn sẽ dễ xảy ra chuyện giết người, thật
đáng sợ.
Âu Dương Huyền cũng lặng lẽ bước bên tôi, chẳng nói câu nào,
so với sắc đêm đen còn đáng sợ hơn rất nhiều.
“Này, huynh như thế sẽ dọa chết người đấy.”
“Lúc nào ta cũng thế mà.”
Tôi tựa hồ không còn cách nào hiểu được huynh ấy rốt cuộc
đang nghĩ cái gì.
Không, nói một cách chính xác là, tôi luôn luôn không cách
nào hòa hợp được với huynh ấy.
“Huyền huynh, chúng ta sẽ thành công chứ?”, tôi chẳng tìm được
chủ đề nào thích hợp, chỉ đành hỏi như thế.
“Ừm”, Âu Dương Huyền hồi đáp ngắn gọn.
Tôi nghe thấy câu trả lời của huynh ấy, gật đầu hài lòng.
Ừm, tuy biết cũng chẳng đáng tin cậy cho lắm nhưng nghe được
những lời như thế vào thời điểm này cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn chút.
“Vì ta sẽ dùng mọi thứ ta có, hoàn thành chuyện mà nàng muốn
làm”, đến trước một tòa viện cao lớn, Âu Dương Huyền dừng lại rồi nói như thế.
Thấy huynh ấy rút thanh kiếm trong tay, tôi không hiểu liền
hỏi:
“Không có ai nói cho nàng biết sao, nơi tập trung nhiều ác
nhân nhất kinh thành, chính là chỗ này.”
Tôi sững người nhìn huynh ấy, không phải chứ.
“Chúng ta đang đi tìm đám Âu Dương Thiếu Nhân mà.”
Âu Dương Huyền gật đầu.
“Đúng vậy, người biết hành tung của huynh ấy có lẽ cũng đang
ở đây.”
Âu Dương Huyền nói xong liền tiến về phía trước, nhân tiện
chặn cửa lại.
Tôi tròn mắt kinh ngạc, tên Âu Dương Huyền này, làm cái gì
cũng giương cao chủ nghĩa cá nhân như vậy, cho rằng như thế có thể làm khó được
tôi sao?
Tôi đứng thẳng lên, nhún người bay vọt qua tường. Âu Dương
Huyền há mồm trợn mắt nhìn tôi đáp xuống ngay bên cạnh mình, ở đúng vị trí trước
mặt đám tiểu tử đang vung đao múa kiếm, chúng phẫn nộ đùng đùng hỏi: “Tại sao
ngươi dám vào đây?”.
Tôi nhún vai nói: “So với vách đá cheo leo, dốc cao dựng đứng
thì tường này thật là quá thấp, không có tính phòng thủ cho lắm”.
Mỉm cười dịu dàng, tôi lại hỏi đám hung thần giết người
không gớm tay: “Phải chăng ta hơi nhiều chuyện, có thể cho hỏi danh tính của
môn phái được chăng”.
“Tên tiểu đồ cuồng ngôn, ngay đến danh hiệu Du Long bang
cũng chưa từng nghe vậy mà cũng dám xông vào, thật có dũng khí đấy.”
Nói xong, đám người kia lại hừng hực tiến về phía tôi thêm một
chút.
Âu Dương Huyền trừng mắt nhìn tôi, nói: “Đều tại nàng, không
có cách nào đàm phán dịu dàng hơn hả?”.
Tôi nhếch mép: “Huynh nói thì hay lắm, cầm đao xông vào là
huynh, không phải tôi”.
Đưa tay lấy ra một chiếc túi, tôi lật đi lật lại một lát,
rút ra nửa cành hoa mai.
“Nàng định dùng thứ này để đánh nhau hay là muốn chết một
cách xinh đẹp vậy.”
Tôi thật lòng đang cố nén hỏa khí, nếu không phải chỗ này có
nhiều người như thế, tôi thực sự muốn nện cho huynh ấy một trận, tại sao chuyện
gì cũng chống đối tôi vậy chứ, huynh không thể thuận theo tôi một lần được sao?
“Các vị, tại hạ từng có duyên gặp mặt với bang chủ bang Du
Long, tại hạ là Thượng Quan Phong Vân, mong các vị hãy xem tín vật.”
Có người vừa nghe lời tôi nói, lập tức ngập ngừng bước đến
xem xét nửa cành hoa mai, đột nhiên khom người nói: “Không biết Thượng Quan đại
hiệp đến đây, đã đắc tội nhiều, mong đại hiệp rộng lòng tha thứ”.
Tôi vui vẻ khoát tay: “Không có gì, không có gì, ta mới đúng
là người quấy nhiễu, chỉ là ta đến đây muốn hỏi các vị chút chuyện”.
Nếu sớm nói nhân sĩ võ lâm tương trợ, tôi đã sớm xử lý xong
xuôi rồi.
Ai bảo tôi từng là hiệp khách vang danh một thời chứ.
* * *
Sau khi bước ra từ một căn phòng, tâm trạng tôi rõ ràng trở
nên cực kỳ trầm lặng.
Thiếu Nam có khả năng bị mắc bẫy, đã không thể hành động
cùng chúng tôi nữa. Nhưng có thể vì thân phận bang chủ của mình nên huynh ấy chỉ
bị giam lại, ngoài ra không hề hấn gì.
Tôi đột nhiên cảm thấy sức mạnh của đám ăn mày thật là khủng
khiếp. Hừ, không phải, hiện tại không phải là lúc nghĩ ngợi mấy chuyện này.
Như thế cũng có thể đoán được, sở dĩ Âu Dương Thiếu Nhân và
Mặc Nguyệt chưa mở được cổng thành là vì họ vẫn chưa gặp được Hoàng thượng.
Trương Vân Thiên quả nhiên vô cùng gian xảo. Đã điềm nhiên
thay đổi chính sự, lại còn nói Hoàng thượng bệnh nặng, đường hoàng tiến vào
trong cung.
Hắn nhất định không thể để người khác tiếp cận Hoàng thượng
dù chỉ nửa bước. Có điều xem ra, Hoàng thượng vẫn chưa gặp nguy hại gì. Trương
Vân Thiên muốn sau khi giết Giang Tả sẽ ép Hoàng thượng đích thân nhường ngai
vàng cho ông ta.
“Tôi phải vào hoàng cung”, tôi nói với Âu Dương Huyền.
Xem ra tôi nhất định phải nghe lời của vị lão nhân ngày đó sắm
vai mơ hồ không tên là con gái của Trương Vân Thiên.
Có người nói, mọi sự gặp gỡ đều mang đến một kết quả nào đó.
Xem ra, câu này thật sự rất đúng.
Nhưng sau khi vào cung, tôi lại chẳng thể làm bất cứ chuyện
gì.
Phải chăng việc có thể gặp được Hoàng đế, mở được cổng thành
hay không, đều phải trông chờ vào đám người của Giang Tả?
Xoay người, tôi nói với Âu Dương Huyền: “Huyền huynh, trăm sự
nhờ huynh, nhất định phải cùng họ hoàn thành nhiệm vụ”.
“Thượng Quan Tình, nàng lại làm chuyện gì nguy hiểm hả?”, Âu
Dương Huyền nắm chặt tay tôi. Dưới ánh trăng, dung nhan thanh lạnh, tảng băng lớn
không cách nào phá vỡ kia lại như đang nhuốm vẻ phẫn nộ, lửa cháy bừng bừng.
Chỉ cố gắng dùng sức nắm chặt tay tôi.
“Đau quá”, tôi cắn chặt môi.
“Thượng Quan Tình, nàng nghe rõ chưa, ta không để nàng biến
mất một lần nữa đâu.”
“Tôi đảm bảo sẽ không sao.”
“Ta sẽ không tin tưởng nàng thêm lần nữa, nàng là một tên lừa
đảo không hơn không kém.”
“Âu Dương Huyền! Vận mệnh quốc gia quan trọng, huynh còn
không buông tay!”
“Ta quản quốc gia làm gì chứ, giang sơn ư? Ta hiện tại chỉ cần
có nàng! Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta! An toàn, mạnh khỏe, ở bên cạnh ta”, Âu
Dương Huyền hét lên, vòng tay ôm chặt tôi vào lòng, sống chết cũng không chịu
buông.
Mọi cố gắng vùng vẫy của tôi rõ ràng chẳng có tác dụng, tôi
hoàn toàn không đủ sức thoát ra.
Tôi cảm thấy bản thân mình đang mắc nợ huynh ấy.
Trong khoảng thời gian tôi giả chết, các huynh đã kiềm chế
bi thương, muốn vì tôi mà hoàn thành mọi thứ, tôi không thể hiểu hết tất cả tâm
tình và suy nghĩ của các huynh, là lỗi của tôi.
“Xin lỗi, Huyền huynh, xin lỗi, đều là sai lầm của tôi”, tôi
ôm huynh ấy, an ủi nói.
“Ta không muốn nàng nói lời xin lỗi, ta chỉ cần nàng mạnh khỏe,
nàng có hiểu không? Thượng Quan Tình.”
Xin lỗi, tôi bảo đảm, không phải sau lần này tôi mới phát hiện
ra, chỉ có tiếp tục sống, mới có thể tiếp tục hy vọng.
Mới có cơ hội được đối mặt.
“Hai người còn muốn dây dưa đến lúc nào nữa”, một giọng nói
không thấy thoải mái vang tới.
Vằn đen ngập đầu, khóe miệng giật giật liên hồi.
Giọng nói này, giọng nói này.
“A a a! Mạch Thiếu Nam chết tiệt, tên tiểu tử chết tiệt nhà
huynh sao lại ở đây!”, từ chỗ Âu Dương Huyền nhảy vọt ra, tôi phấn khích hét lớn.
Chết tiệt, chết tiệt, tên nam nhân chết tiệt hại tôi lo lắng
muốn chết, lại vác khuôn mặt điềm nhiên như chẳng có chuyện gì, một mình ngồi
trên tường mà nổi giận.
“A, a, quốc nạn năm nay, lại có người dùng dằng ở chỗ này,
thật khổ cho bổn thiếu gia đang phải vào sinh ra tử chiến đấu hết mình.”
“Xin hỏi huynh đang đấu tranh vật lộn, giằng co với ai…”
“Thiếu gia ta mang số khổ, gắng sức đấu tranh vật lộn, giằng
co cật lực.”
“Nói tóm lại! Huynh đang đánh nhau với ai!”
Thượng Quan Tình tôi, lúc này thực sự rất muốn tặng cho
huynh ấy một chưởng chí mạng.